Năng lực phòng thủ đệ nhất thiên hạ rốt cuộc phải dùng như thế nào? Đây luôn là vấn đề mà Tần Lạc đang tự hỏi.
Thông qua vừa rồi cứu Long Vương, hắn tìm được sự diệu dụng không chỉ có thể tự bảo vệ mình mà còn có thể bảo hộ người khác.
Hiện tại, thông qua phối hợp với quân sư, hắn lại biết phòng thủ thật ra còn có một công dụng khác - chặn đường.
Đúng vậy, khi đối thủ muốn gây thương tổn cho hắn, hắn luôn có thể tìm được một lộ tuyến trốn tránh thích hợp nhất. Đây là kỳ duyên mà trời ban cho, cũng là một loại bản năng của hắn.
Vấn đề là, hắn tìm thấy lộ tuyến trốn tránh của mình, vậy có thể tìm thấy lộ tuyến rút lui của đối thủ không?
Khi quân sư nói với hắn "Tôi công kích, anh phòng thủ", hắn liền bắt đầu tự hỏi vấn đề này.
Nếu khi quân sư bức lui Hoàng Đế, hắn vừa hay chắn ở chỗ mà Hoàng Đế muốn lui, vậy thì chẳng khác nào sáng tạo ra cơ hội cho quân sư?
Quân sư quả nhiên không khiến hắn thất vọng, kích thứ nhất đã không tiếc tự tổn hại một tay bức bách Hoàng Đế lui về phía sau một bước.
Giao tình và sự phối hợp nhiều năm khiến Tần Lạc như được thần linh phụ thể, cực kỳ ăn ý nắm bắt được cơ hội quý giá lần này.
Khi Hoàng Đế sắp lui về phía sau, Tần Lạc đã dự cảm được động tác của hắn.
Vì thế, hắn chặn chỗ rất đúng.
Trước khi Hoàng Đế lui về phía sau, phía sau hắn vẫn là hư không.
Khi hắn lui về phía sau, thì đã bị một pho tượng người ngăn cản.
Vì thế, chủy thủ của quân sư đúng lúc đâm tới.
Vốn quân sư muốn đâm vào ngực hắn, vết thương càng sâu thì càng có thể ảnh hưởng tới sức chiến đấu của hắn.
Nhưng không ngờ là, kình khí hộ thể của bản thân Hoàng Đế cực kỳ cường hãn, cô ta đâm mạnh nhưng không ngờ chỉ vạch ra một vết thương dài trên người hắn.
Có điều, chiến quả này cũng huy hoàng rồi.
Phải biết rằng, Hoàng Đế được tôn sùng là chiến thần châu Âu đã bao giờ khổ sở thế này đâu.
Thân trên của hắn để trần, da thịt trơn bóng, chứng tỏ hắn trước giờ chưa từng bị thương. Nếu không thì chính là hắn cũng sử dụng sản phẩm vương bài phấn dưỡng da Kim Dũng của Khuynh Thành Quốc Tế.
"A..."
Hoàng Đế thét lớn một tiếng, sắc mặt vô cùng khó coi.
Lần này, hắn bị thương thật. Hơn nữa bị thương khá nặng, ngay cả thể chất quái thú của hắn cũng không thể chịu được.
Ở trước ngực bị rạch ra một vết thương lớn, giống như là vỏ cây bị bong ra từng màng.
Máu tươi lúc ban đầu đầu dọc theo đường bị rạch phá ứa ra, rất nhanh, bắt đầu phun ra ngoài.
Hiển nhiên, động mạch chủ của hắn đã bị cắt đứt.
"Hỏa Thần." Hoàng Đế la lớn.
Người ngoài đều biết, Hoàng Đế trước giờ không mang dược phẩm chữa thương ở trên người, bởi vì hắn cảm thấy không cần thiết. Hiện tại, hắn phải tìm Hỏa Thần để cầm máu mới được. Nếu không, để mặc cho nhiều máu như vậy chảy ra, mình kiểu gì cũng thành xác khô.
Hỏa Thần nghe thấy Hoàng Đế triệu hồi, nhưng hắn rất bận, căn bản không thể chạy tới được. Lee và Đại Đầu đang một tả một hữu vây công hắn, khiến hắn không có cơ hội bứt ra.
Không đợi được sự chi viện mà mình cần, Hoàng Đế chỉ đành tự mình bẻ một cái móc khóa bằng đồng trên thắt lưng, bẻ vỡ ổ khóa, lấy chất lỏng màu đỏ bên trong nhỏ lên vết thương.
Chất lỏng màu đỏ rất nhanh liền dung hợp với máu, sau đó cứ như là bốc lên phản ứng hoá học, bắt đầu xuất hiện đại lượng bọt.
Sau đó, bọt bao trùm cả vết thương, máu ngưng chảy một cách thần kỳ.
Đây là dược phẩm mà phòng thí nghiệm Aomo đưa tới, Hoàng Đế khinh thường sử dụng. Nhưng không ngờ lúc này lại trợ giúp rất lớn.
"Lực lượng thiên nhiên kết hợp hoàn mỹ với khoa học kỹ thuật mới là vô địch." Hoàng Đế thầm nghĩ ở trong lòng.
Lúc này, hắn đã không sợ mất mặt nữa rồi.
So với chiến bại, chút sỉ nhục này có tính là gì?
Không chỉ như vậy, hắn còn từ trong túi quần lấy ra một cái bình nhỏ màu lam. Hắn mở bình ra, sau đó đổ chất lỏng màu lam bên trong vào miệng.
Hắn cần bổ sung thể lực.
Hắn là Hoàng Đế. Không phải thần.
Chất lỏng màu lam vào miệng, mùi vị không tệ lắm. Mùi bạc hà, có tác dụng làm đầu óc tỉnh tóa.
Chất lỏng dung hợp với máu, sau đó chảy khắp toàn thân, thân thể hắn giống như được ngâm mình trong nước nóng ba ngày ba đêm.
Cảm giác đau đớn ở ngực đã biến mất, cảm giác mệt mỏi trên người cũng hoàn toàn không còn. Giống như là mới sinh vậy.
Hoàng Đế vẻ mặt ngưng trọng nhìn về phía quân sư và Tần Lạc, nói: "Không thể không nói, các ngươi khiến ta bất ngờ. Nhưng nếu chỉ như vậy thì chưa đủ. Chúng ta tiếp tục đi."
Tay phải của Quân sư run run rất khẽ, đó là vì đang cố chịu đau đớn. Cánh tay của cô ta bị Hoàng Đế một quyền đánh gãy xương, đau đến tận óc, nhưng cô ta lại không thể cứ vậy mà bỏ cuộc.
Đúng vậy, không thể bỏ cuộc.
Phó Phong Tuyết nói đúng, cô ta có năng lực, có kỹ thuật, còn có sự thông minh, quan trọng nhất là, cô ta có độ bền. Có thể chịu được khổ, có thể chịu được thương tích, có thể chịu được đau đớn, sau đó tìm cơ hội giành được thắng lợi cuối cùng. Nói trắng ra là cô ta có thể kiên trì hơn người khác.
"Sao rồi." Tần Lạc quan tâm hỏi. Nhìn thấy tay phải của quân sư đau tới mức không nhấc lên được, trên mặt lại cố vẫn duy trì sự trấn định, tim Tần Lạc khó chịu như bị kim đâm.
Hoàng Đế quá mạnh mẽ, tổn thất mà bọn họ phải chịu cũng quá lớn.
"Không sao." Quân sư nói: "Tôi phòng thủ. Anh công kích."
"Được." Tần Lạc đáp ứng.
Lần này, Hoàng Đế không cho quân sư cơ hội tấn công.
Hiện tại trạng thái của hắn đang tốt, thể lực đang thịnh, hơn nữa nộ hỏa cũng cần phải được phát tiết, hắn phải đánh cho Tần Lạc và quân sư tan xương nát thịt. Bạn đang đọc truyện được lấy tại T.r.u.y.e.n.y.y chấm cơm.
Đúng vậy. Mục tiêu công kích lần này của hắn là Tần Lạc. Bởi vì hắn cho rằng so với sự công kích vừa rồi của quân sư, tên Tần Lạc đứng chắn sau lưng mình còn đáng hận hơn.
Nếu không phải hắn trong chớp mắt chặn ở phía sau, gã sao có thể bị quân sư đâm trúng ngực.
Đối với Hoàng Đế mà nói, bị thương đã là sỉ nhục rồi. Tuy rằng hắn cuối cùng vẫn giành được thắng lợi.
Rầm rầm rầm.
Hoàng Đế đang chạy.
Hai chân dẫm nát đá phiến, phát ra tiếng vang chói tai. Bất kể là tảng đá lớn hay là hòn đá nhỏ, chỉ cần bị chân hắn đạp trúng tất cả sẽ bị ép thành vụn.
Nội kình phóng ra ngoài.
Giống như là Phó Phong Tuyết trời mưa không cần ô, nội kình của hắn có thể nghiền nát đá.
Lúc này, hắn cũng không sợ lãng phí thể lực.
Giết! Khoảng cách trong nháy mắt là tới. Hắn vung tay lên đập vào đầu Tần Lạc.
Hắn muốn đánh vỡ gáo Tần Lạc.
Tiếng gió lần này rất lớn, không khí bị xé rách cũng rất nghiêm trọng. Hắn vung tay lên thậm chí có thể cuốn lên lốc xoáy, xoay tròn ập về phía Tần Lạc.
Chạm vào cái là chết.
Một bóng người màu đen vọt tới, thân hình của cô ta thon thả, nhưng lại kiêu ngạo, rất nhanh nhẹn, nhưng cũng rất quyết tuyệt.
"Phá."
Quân sư la lớn.
Cô ta giơ tay trái lên.
Bắt tay nắm thành quyền hung hăng đánh về phía Hoàng Đế.
Chiêu thức tự sát.
Trong sát na này, Tần Lạc cũng động.
Trong tay của hắn có thêm một cây ngân châm. Dưới tình huống không khí chung quanh bị bị xé rách, cây ngân châm đó rất khó bị người ta phát giác.
Hắn cầm ngân châm trong tay hung hăng đâm vào dưới sườn Hoàng Đế, sau đó rất nhanh truyền vào một cỗ tử tinh khí,
Thiêu sơn hỏa!
Đây là châm thứ nhất của Thái Ất thần châm, cũng là một châm cơ sở nhất.
Nhưng, nghĩa như tên, kình khí của nó rất nóng, khi tiến vào thân thể người có thể mang tới tác dụng làm ấm thân thể.
Mà cỗ Thiên sơn hỏa châm khí được Tần Lạc đẩy mạnh vào càng cực kỳ báo đạo, thoáng chốc đã làm nhiễu loạn khí tức của Hoàng Đế.
Khí tức loạn thì chiêu thức sẽ loạn.
Ầm.
Quyền đầu của hai người đấu nhau, thân thể của quân sư bị đánh ra ngoài.
Phốc.
Hoàng Đế phun ra một ngụm máu, nội phủ hỗn loạn, tim gan lộn tùng phèo.
Hự.
Tần Lạc tuy rằng dùng ngân châm đưa châm khí vào trong cơ thể Hoàng Đế, nhưng cũng bị kình khí bá đạo trong cơ thể của hắn phản công bị thương.
Yết hầu của hắn ngọt lịm, trong miệng cố ngậm một búng máu.
Nghĩ thấy nước phù sa không chảy ra ruộng người ngoài.