Bác Sĩ Thiên Tài

Chương 1406: Người ngu xuẩn nhất thế giới!



Những người này tới bất ngờ, cũng rất thô lỗ.

Khi Bạch Phá Cục đi, cánh cửa phòng của anh ta đã đóng lại. Nếu như mình không mỡ cửa, bọn họ muốn từ bên ngoài vào trong phòng thì chỉ còn mỗi cách phá cửa mà vào ... đương nhiên bọn họ đã thực sự làm như vậy.

Điều khiến Tần Tung Hoành bực tức chính là việc anh ta đã mua khóa chống trộm nhập khẩu từ nước Ý. Sao những kẻ không lịch sự này có thể dễ dàng mỡ ra được?

Đây là một đám hắc y nhân. Những hắc y nhân mà anh ta chưa từng nhìn thấy.

"Các vị là ai? Các vị muốn làm gì?" Tần Tung Hoành, cảnh giác hỏi. Tay anh ta lần tới chiếc nút màu đỏ ở góc ghế sa lon. Đó chính là mộ nút báo động. Chỉ cấn anh ta nhấn nút báo động, ngay lập tức sẽ có nhiều vệ sĩ xông vào trong bảo vệ anh ta.

Vấn đề là, bọn họ đi lên trên này bằng cách nào? Theo lý mà nói bất kỳ người nào muốn đi lên trên này gặp anh ta, thư ký bên dưới nhất định sẽ sớm thông báo cho anh ta biết. Sao anh ta lại không nhận được điện thoại báo cáo?

"Báo động cùng vô ích" Một giọng nói quen thuộc vang lên.

Đám hắc y nhân tách ra làm hai. Từ bên ngoài cửa, một bóng người ít ra cũng không xa lạ với anh ta đi vào trong.

"Tần Lạc?" Tần Tung Hoành trợn tròn mắt, nhìn người đó với sắc mặt rất khó tin. Không phải hắn đã tan xương nát thịt ở Thái Sơn rồi sao? Sao hắn còn có thể quay về? Chẳng lẽ kế hoạch của bọn họ thất bại sao?

Tần Tung Hoành không sợ Tần Lạc quay về. Anh ta cũng từng dự đoán Tần Lạc không chết. Thế nhưng đối với anh ta mà nói, điều này hoàn toàn không ảnh hưởng tới đại cục. Mặc dù Tần Lạc có thể quay về cũng không thể thay đổi tất cả mọi việc, cũng không thể cứu vớt được vận mệnh của Văn Nhân Mục Nguyệt và gia tộc Văn Nhân. Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: http://thegioitruyen.com

Thế nhưng lúc này Tần Lạc lại dẫn người tới tìm anh ta, khiến anh ta cảm nhận được sự nguy hiểm.

"Chẳng lẽ hắn muốn bắt cóc mình sau đó bức bách mình quyết định rút lui" Tần Tung Hoành thầm nghĩ.

Thế nhưng Tần Tung Hoành nhanh chóng loại bỏ suy nghĩ ngây thơ này.

Nếu như Tần Lạc thật sự dám làm như vậy, hắn không chỉ không cứu được gia tộc Văn Nhân mà hắn còn hủy diệt chính bản thân mình.

Đây là hành vì gì? Bắt cóc.

Bắt có là một hành vì phạm tội rất nghiêm trọng.

"Là tôi" Tần Lạc cười tủm tỉm nói: "Rất lâu không gặp, Tần thiếu gia có khỏe không?"

Trường bào tiêu chuẩn màu đen, mái tóc đã lâu không cắt che khuất một bên mắt. Trên gương mặt có vào vết cắt nhưng lúc này đã thành sẹo. Không khó coi nhưng thật ra lại khiến gương mặt thanh tú của hắn tăng thêm vài lần độ phong trần của đàn ông ngang tàng.

"Anh tới đây làm gì?" Tần Tung Hoành ngồi thẳng người hỏi.

"Tới chứng kiến anh" Tần Lạc nói.

"Chứng kiến tôi cái gì? Tần Tung Hoành châm chọc. "Chứng kiến tôi không đánh bại được gia tộc Văn Nhân hay chứng kiến tôi không đánh bại được Văn Nhân Mục Nguyệt?"

Thái độ của Tần Tung Hoành rất kiêu ngạo, cũng rất đắc ý. Thế nhưng hoàn toàn có thể hiểu được điều này.

Anh ta đã thực hiện thành công việc mà mấy thế hệ Tần gia trước đó không làm được. Bất kỳ ai giành được thắng lợi đó cũng có cái để kiêu ngạo.

Tần Lạc thờ ơ không quan tâm tới thái độ kiêu căng của anh ta, hắn chỉ cười tủm tỉm nói: "Anh cho rằng người khác không biết những chuyện anh đã làm sao?"

"Người khác biết hay không cũng không liên quan tới tôi, ít nhất anh nên nói cho tôi biết trước?" Tần Tung Hoành liếc mắt nhìn mấy người đàn ông, thầm nghi ngờ về thân phận của bọn họ.

"Tôi giới thiệu giúp anh một chút" Tần Lạc chú ý tới ánh mắt của Tần Tung Hoành, hắn chỉ vào mấy hắc y nhân nói: "Bọn họ đều là người của cục an toàn quốc gia. Chịu sự ủy thác của bọn họ, tôi tới giúp đỡ bọn họ chỉ ra và xác nhận tội của anh, hơn nữa bắt anh quy án".

"Được rồi, bây giờ anh hãy nói cho tôi biết là tôi đã phạm tội gì" Tần Tung Hoành không nhịn được, lên tiếng. Anh ta vẫn chưa ăn mừng đủ. Nay mấy người này quấy rầy mình khiến anh ta rất khó chịu. Hơn nữa người chạy tới quấy rầy anh ta lại là đối thủ cũ Tần Lạc, khiến anh ta khó chịu giống như nuốt phải một con ruồi.

Tần Lạc nhận một tập ảnh từ trong tay một hắc y nhân đầu trọc. Hắn chỉ vào một người phụ nữ tóc vàng trong ảnh nói: "Anh có biết cô ta không?"

Phu nhân Roland?

Tần Tung Hoành thẳm kinh hãi nhưng sắc mặt anh ta vẫn thản nhiên, thậm chí ánh mắt anh ta cũng không có bất kỳ sự thay đổi.

Anh ta đã từng trải qua huấn luyện đặc biệt. Cho dù trước mặt anh ta có là một chiếc máy phát hiện nói dối thì chỉ sợ cũng không thể chứng minh anh ta đang nói dối.

"Tôi không biết cô ta. Tôi chưa từng gặp cô ta?" Tần Tung Hoành nói.

"Thế nhưng cô ta lại biết anh'" Tần Lạc nói.

Tần Tung Hoành kinh hãi, thầm nghĩ: "chẳng lẽ bọn họ bắt được phu nhân Roland sao?"

Tuyệt đối không thể. Nếu như là vậy, anh ta nhất định đã nhận được tin tình báo.

"Có lẽ cô ta nhận nhầm người" Tần Tung Hoành nói.

Tần Lạc không muốn tiếp tục giằng co với Tần Tung Hoành trong vấn đề này, hắn nói: "Còn nữa anh phải giải thích một chút về vấn đề tài chính từ nước ngoài".

"Tài chính bên ngoài?" Tần Tung Hoành phá lên cười nói: "Người làm ăn bình thường vãng lai. Chẳng lẽ sử dụng nguồn tài chính từ nước ngoài là phạm tội sao? Nếu như pháp luật cũng nghĩ như vậy thì tôi không còn gì để nói".

"Sử dụng nguồn tài chính nước ngoài không phạm tội" Tần Lạc nói. "Thế nhưng nguồn tài chính anh sử dụng tới từ thế lực tài chính đối địch với quốc gia, vắn để này rất nghiêm trọng".

"Thế lực đối địch với đất nước?" Tần Tung Hoành kinh hãi. "Tôi thật sự không biết chuyện này. Tôi không biết ai là thế lực đối địch với quốc gia. Quốc gia nào mà không có thế lực đối địch ... không một ai từng nói với tôi về vấn đề này. Nếu như là vậy tôi nguyện gánh chịu tất cả mọi hậu quả".

Tần Tung Hoành đang tránh nặng tìm nhẹ. Mặc dù anh ta nhận trách nhiệm trong tội danh này, pháp luật cũng không thể phán quyết tội nặng cho anh ta.

Tần Lạc vẫn không muốn dây dưa với Tần Tung Hoành ở vấn đề này mà hắn lập tức chuyển sang một vấn đề khác: "Vậy những súng đạn anh mua sắm tới từ nước nào?"

"Cái gì? Vũ khí? Vũ khí gì?" Tần Tung Hoành ngơ ngác. "Tôi là một thương nhân, mua vũ khí làm gì? Hơn nữa bên cạnh tôi có đủ vệ sĩ. Mua vũ khí cho bọn họ chơi sao? Vậy không phải tự tìm lấy phiền phức à?"

Tần Tung Hoành nhìn lướt qua những người của Quốc An, nói: "Tôi biết đất nước giám sát nghiêm ngặt chuyện này. Sao tôi có thể chạm vào những thứ kia chứ? Tôi nghĩ các vị tìm nhầm người rồi".

"Tần Tung Hoành, anh là một thiên tài" Tần Lạc cười nói: "Nhưng dã tâm của anh quá lớn, cũng quá kiêu ngạo. Anh rất có khát vọng chiến thắng hơn nữa vì chiến thắng đối thủ, anh không từ thủ đoạn nào".

"Tôi không cần người khác chỉ trích cuộc sống của tôi" Tần Tung Hoành nghiêm mặt nói. "Hơn nữa còn là một người thất bại như anh".

Tần Tung Hoành đứng dậy. đi tới cửa sổ sát nền sau đó anh ta quay người nhìn Tần Lạc. nói: "Trước kia anh dựa vào Văn Nhân gia, dựa vào Vương gia, làm mưa làm gió ở Yến Kinh. Mọi người chỉ coi như trò trẻ con ngồi xem, cũng coi như không có chuyện gì. Bắt đầu từ hôm nay, anh còn tư cách gì mà nói chuyện ngang hàng với tôi? Anh còn tư cách gì mà khoe khoang khoác lác trước mặt tôi? Anh còn cái gì nào? Anh còn có thể dựa vào cái gì? Cho dù là Văn Nhân gia hay Vương gia, bọn họ đều đã thất bại ... anh cho rằng anh mang mấy người này tới hù dọa mấy câu, tôi phải nghe theo lời anh sao? Có phải bây giờ anh muốn đàm phán với tôi, bảo tôi thu tay lại, bảo tôi tha cho những người kia một mạng sao?"

Tần Lạc không nhịn được mĩm cười, càng cười càng tươi, cười tới mức không thở nổi.

"Tần Tung Hoành, người khác bảo anh là Trí công tử... anh thật sự cũng nghĩ như vậy sao? Có phải anh nghĩ rằng minh là người thông minh nhất thiên hạ. Anh biết không, anh chính là người ngu xuẩn nhất thế giới này".

"Người khác không thua, chỉ anh là kẻ thua trắng tay. Anh có biết anh thua ở chỗ nào không? Thứ nhất, anh không nên đích thân gặp mặt người phụ nữ kia. Thân phận của cô ta đã sớm bại lộ, quốc gia vẫn tìm đủ mọi cách truy nã cô ta. Thế nhưng anh lại tự minh dẫn xác tới, không phải là tự đi tìm đường chết hay sao?"

"Thứ hai anh không nên đồng ý cung cấp vũ khí cho bọn họ. Mặc dù anh vì an toàn đã tìm nhiều nguồn cung cấp bí mật. Thế nhưng chỉ cần một nguồn xảy ra chuyện, chuyện của anh sẽ bị tiết lộ ... thật ra bên Quốc An đã sớm chú ý tới việc anh tìm người mua vũ khí. Thế nhưng nguyên nhân bọn họ không đánh rắn động cỏ là vì muốn dụ rắn rời khỏi hang ... còn nữa, anh nhất định không biết chổ thuốc nổ anh mua thật ra là giả".

Tâm trạng Tần Tung Hoành bắt đầu trầm xuống.

Anh ta cảm thấy mình đã rất cẩn thận nhưng không ngờ để người ta túm được nhược điểm. Ả phụ nữ ghê tởm kia, rõ ràng ả đã biết thân phận mình đã bị tiết lộ, sau khi tới Yến Kinh lại còn muốn gặp mặt mình ... đúng là mình bị ả hại chết rồi.

Thế nhưng điều Tần Tung Hoành không rõ ràng là nếu như anh ta mua phải thuốc nổ giả, tại sao Vũ Hóa Phong Thái Sơn lại nổ tung?

"Có phải bây giờ anh cảm thấy rất kỳ quái không? Tại sao tôi nói thuốc nổ giả. Vũ Hóa Phong lại nổ tung, đúng không?"

Tần Tung Hoành không lên tiếng. Anh ta có thể nói ra điều này sao? Một khi nói ra thì chẳng khác tự mình thừa nhận hành vì khủng khiếp: cung cắp vũ khí cho người khác sao?

Cắn chặt răng, chết cũng không nói.

"Bơi vì không chỉ có một nhóm người muốn tôi nổ tung. Còn mấy nhóm người đồng thời hành động ... anh mua phải thuốc nổ giả nhưng những người khác lại mua được hàng thật. Không phải người một nhà, không vào cùng một cửa. Đám khủng bố các vị thật sự có duyên phận, ngay cả gu thẩm mỹ cũng giống nhau

"Tôi không hiểu những gì anh đang nói" Tần Tung Hoành nói. "Tôi muốn gọi điện cho luật sư của tôi".

"Trước tiên chờ tôi nói hết đã" Tần Lạc nói: "Tôi tin tưởng sau khi anh nghe xong những gì tôi nói, nhất định, anh sẽ hối hận vì sự lựa chọn bây giờ của mình. Khi đó anh thật sự không muốn có bất kỳ người ngoài ở đây".