Bác Sĩ Thiên Tài

Chương 1418: Cứu chữa Phó Phong Tuyết!



Long Tức, biệt thự Long Vương

Tần Lạc cẩn thận dùng ngân châm châm cứu toàn bộ các đại huyệt trên người Long Vương, giúp ông nhanh chóng hồi phục sức khỏe.

So với Phó Phong Tuyết, vết thương của Long Vương không tính là nặng.

Đương nhiên đây chỉ là đối với hai người bọn họ. Nếu như đổi lại là người bình thường, chỉ sợ bọn họ đã sớm bị quyền pháp bá đạo của Hoàng Đế đánh chết tươi rồi.

Thiêu Sơn Hỏa và Thấu Tâm Lương (Thái Ất Thần Châm) thuộc về hai loại châm pháp cực kỳ đối lập với nhau. Dùng chúng để trung hòa luồng khí huyết cực kỳ mãnh liệt, cho tới tận bây giờ vẫn không ổn định trong người Long Vương là rất thích hợp. Một trận đánh ở Vũ Hóa Phong, một Long Vương hùng mạnh tái xuất. Đôi chân bị liệt đã lâu, cơ thể lâu ngày không vận động lại dùng sức quá mạnh, sau khi cuộc chiến kết thúc, luồng khí bá đạo kia có cơ hội phản công ... giống như đạo lý cơ thể lâu ngày không vận động rất dễ bị chấn thương

"Phù ..." sau khi Tần Lạc châm cứu bốn mươi ba đại huyệt khắp người Long Vương, hắn thở một hơi dài, bắt đầu thu châm.

Sau khi Tần Lạc trừ độc ngân châm, bỏ ngân châm vào trong hộp. Ly đứng ở bên cạnh làm trợ thủ của Tần Lạc, đã chuẩn bị sẵn khăn lau, nàng giúp Tần Lạc lau mồ hôi trán.

Bởi vì Tần Lạc đang thu châm, hai tay không tiện cho nên Ly giúp hắn. Thế nhưng khi Tần Lạc ngẩng đầu nhìn nàng, hai má Ly đỏ hồng. Nàng bỏ khăn lau vào trong chậu nước và nói: "Tự mình lau đi".

Tần Lạc phá lên cười, hắn biết da mặt Ly mỏng, nàng không chịu được kiểu trêu đùa này.

Tần Lạc nhìn Ly hỏi: "Vết thương của em thế nào rồi?"

"Khỏi một nửa rồi" Ly nói.

"Khỏi một nửa…" Tần Lạc kinh ngạc. Hắn hiểu ý tứ của Ly: "Nội thương khỏi hẳn chưa?"

"Ừ" Ly gật đầu. Khi ở Vũ Hóa Phong, Ly thuộc nhóm trợ chiến, không trực tiếp đối kháng với Hoàng Đế nên vết thương của nàng không đáng ngại. Sau khi quay về Tần Lạc đã giúp nàng trị thương một lần, hắn lại kể cho nàng đơn thuốc, bảo nàng uống thuốc trị thương theo phương thuốc. chỉ có mấy ngày, xem ra nội thương của Ly đã hoàn toàn bình phục.

Thế nhưng vết thương trên người cùng vết sẹo trên gương mặt vẫn chưa chữa trị dứt nên chỉ có thể nói là khỏi một nửa.

Từ sau khi Tần Lạc dùng bột phấn Kim Dũng chữa trị khỏi các vết sẹo trên người, Ly bắt đầu yêu thích cái đẹp. Mỗi lần các vết thương lạnh miệng, nàng đều để Tần Lạc chữa trị cho mình nếu không trong lòng nàng sẽ có cảm giác như chưa hoàn thành chuyện gì đó.

Long Vương đứng dậy, vung chân tay rồi cười nói: "Tốt lắm, dựng sao thấy bóng. Cảm giác trước khi châm cứu và sau khi châm cứu khác nhau. Bây giờ ngực không tức, khí huyết cũng không mãnh liệt. Hai ngày nay luôn mất ngủ, uống thuốc cũng không có tác dụng".

Tần Lạc giải thích: "Tóm lại phải cần một thời gian. Sự phụ đã nhiều năm năm không vặn động, nay đột nhiên hoạt động mạnh như vậy, phát huy tinh thần, khí lực toàn thân tới cực hạn ... thân thể có phán ứng này cũng không có gì ngạc nhiên. Hôm nay sau khi châm cứu xong, sư phụ tiếp tục uống thuốc. Tiếp tục nghỉ ngơi một tuần sẽ hoàn toàn không còn triệu chứng gì nữa".

"Hiện ta ta cũng cảm thấy không việc gì" Long Vương cười nói.

"Không việc gì là tốt rồi" Tần Lạc cũng mĩm cười. Hắn cầm hộp ngân châm nói: "Con đi thăm Phó lão".

Long Vương gật đầu nói: "Ừ. Đây là việc quan trọng. Ta không còn phải nói gì thêm. Ta biết con sẽ cố hết sức. Tần Lạc, coi như đây là thỉnh cầu của ta. Dù thế nào đi nữa cũng tuyệt đối không để hắn chịu di chứng. Chân của ta đã khỏi, hắn lại tàn phế, chuyện này nào ích gì? Hai huynh đệ chúng ta vẫn chưa sóng vai chiến đấu đủ. Hãy làm cho hắn đứng dậy, hoàn toàn không tổn hao. Chúng ta sẽ đánh sang Châu Âu, giết Hoàng Đế".

"Con sẽ" Tần Lạc nghiêm túc nói. Phó Phong Tuyết lên Vũ Hóa Phong đại chiến Hoàng Đế, một nửa nguyên nhân chính là vì hắn. Ngay cả khi không một ai yêu cầu hắn, hắn nhất định cũng phải tận lực chữa cho ông... dùng tất cả sức lực của mình.

"Con cũng đi" Ly nói.

"Đi thôi" Long Vương liếc nhìn Tần Lạc rồi lại nhìn Ly, khẽ thở dài.

Ông không biết hai người đã trải qua những chuyện gì nhưng ông cảm nhận được rất rõ ràng Ly càng ngày càng ỷ lại vào Tần Lạc. Trước kia nàng luôn dùng gương mặt lạnh như băng nói chuyện với Tần Lạc. Mặc dù Long Vương biết đó là giả nhưng ít nhất khi đó giữa hai người còn có một tầng mòng ngăn cách. Bây giờ tầng mỏng này càng ngày càng bị chính Ly tháo xuống. Có thể ngay bản thân Ly cũng không nhận ra. Ly luôn không tự chủ được tình cảm của mình khi ở gần Tần Lạc.

Rõ ràng mới rồi Ly còn giúp Tần Lạc lau mồ hôi trán, tình cảnh đó hoàn toàn lọt vào mắt Long Vương. Trong lòng ông nhiều cảm xúc lẫn lộn.

Long Vương thật sự hy vọng Ly có thể tìm được một người đàn ông yêu thương mình, giải quyết chuyện chung thân đại sự... thế nhưng Tần Lạc đã có hôn thê.

Tần Lạc và Ly rời khỏi biệt thự Long Vương, đi dọc theo con đường nhỏ lát đá về phía biệt thự của Phó Phong Tuyết.

Tần Lạc đi trước, Ly đi sau. Hai người vẫn duy trì khoảng cách theo từng bước, thong thả bước đi.

"Quân Sư khỏe chưa?" Tần Lạc hỏi.

"Sao chính anh không tự đi thăm?" Ly hỏi lại. Ánh mắt nàng nhìn xung quanh, giống như phong cảnh nơi này mà nàng đã nhìn thấy vô số lần vẫn làm cho nàng thần hồn điên đảo.

"Sau khi chữa trị xong cho Phó lão sẽ tới thăm Quân Sư" Tần Lạc nói. "Nếu như đủ thời gian, anh có thể giúp hai người trị thương cùng một lúc".

Ly đỏ mặt, nàng chỉ "Ừ" một tiếng mà không từ chối.

Nguyên nhân khiến Ly đổ mặt là ... khi điều trị vết thương thì phải cởi quần áo.

Nghĩ tới việc mình và Quản Sư cùng cỡi quần áo, Ly lập tức đỏ mặt.

"Lần này nếu không có Quân Sư, chỉ sợ chúng ta rất khó thoát khỏi núi" Tần Lạc bùi ngùi nói: "Anh nợ chị ấy một mạng".

Hoàng Đế và Ma Thuật Sư nhảy dù chạy trốn, Mục Sư bị giết. Hỏa Thần bị bắt. Trên đỉnh núi chỉ còn mấy người Tần Lạc, Phó Phong Tuyết và Long Vương.

Thể lực bọn họ suy kiệt, bọn họ tuyệt đối không thể đi xuống núi, còn cả thêm Phó Phong Tuyết và Long Vương bị thương nặng, căn bản là mọi người không đi được.

Bọn họ liên lạc với nhân viên ở dưới chân núi, để bọn họ cử máy bay lên đón người.

Khi mọi người đang nghỉ ngơi thì Quân Sư nhận được thông báo của Hòa Thượng nói thiết bị kiểm tra phát hiện ở lưng chừng núi Vũ Hóa Phong có một lượng thuốc nổ lớn. Tình hình đột nhiên thay đổi, bọn họ phải khẩn cấp xuống núi.

Vội vàng chạy xuống núi? Không kip.

Đợi máy bay tới giúp? Có thể cùng không kịp.

Vào thời điểm sợi chỉ treo mành chuông này. Quân Sư đã nhờ vào sự gợi ý qua cách thức chạy trốn của Hoàng Đế và Ma Thuật Sư, nghĩ ra một kế thoát thân tuyệt diệu.

Lúc ấy Ma Thuật Sư triển khai chiếc áo choàng rộng trên người, gió thổi khiến nó hình thành một chiếc dù tự nhiên để nhảy xuống. Như vậy lực cản không khí có thể chậm rãi đưa bọn họ xuống chân núi.

Bọn họ không dùng ma thuật, cũng không chuẩn bị một chiếc áo choàng có thể dung nạp gần mười người. Long Vương vì di chuyển khó khăn nên khi nhảy từ máy bay xuống, ngoại trừ cây quải trượng của mình, ông không mang theo bất kỳ vật gì khác. Khi nhảy xuống máy bay, Quân Sư có mang theo một chiếc dù nhưng nhiều người như vậy, một cái dù thì có ích gì?

Hoàng Đế vì muốn thoải mái nên cho Mục Sư mang hai chiếc lều lên đỉnh núi, ông ta tuyệt đối không ngờ hai chiếc lều này chính là cứu tinh của đối thủ mà ông ta muốn diệt trừ.

Vải bố của loại lều quân dụng này rất dầy, chịu được ma sát, không chỉ rắn chắc mà còn phòng thấm nước, thông khí, là một vật liệu có thể dùng để chế dù bay.

Quân Sư nói ra suy nghĩ của mình, mọi người lập tức chia nhau hành động. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL

Bọn họ buộc hai chiếc lều lại với nhau, dùng dây thừng buộc lều buộc người mình vào lều vải.

Long Vương, Quân Sư, Jesus, Đại Đầu, bốn người cầm một góc, không chế vị trí rơi của dù. Phó Phong Tuyết, Lệ Khuynh Thành, hai người gần như không có lực chiến đấu bị buộc chặt vào chính giữa dù nhảy.

Sau đó bọn họ học theo tư thế nhảy của Hoàng Đế mà Ma Thuật Sư. Hai chân mới rời khỏi mặt đất, lực gió mạnh và lực cản không khí sẽ hình thành nên chiếc dù nhảy, tốc độ hạ xuống của bọn họ lập tức giảm mạnh ...

Cũng đúng lúc đó, đột nhiên Vũ Hóa Phong rung chuyển dữ dội.

Sau đó giống như cột nước phun trào, đỉnh núi Vũ Hóa Phong bị một lực cực kỳ mạnh đẩy lên cao.

Cả ngọn núi nổ tung, tan tành, giống như tòa nhà cao tầng bị phát nổ từ bên trong.

Nếu như tin tức tình báo của Quân Sư không tới kịp thời nếu như Quân Sư không kịp thời nghĩ ra cách ứng phó, nếu như bọn họ chỉ chậm một bước thì e rằng tắt cả mọi người đều tan thây nát thịt trong vụ nổ đó.

Chính vì vậy Tần Lạc nói hắn nợ Quân Sư một mạng cũng không quá.

"Anh nợ chị ấy mấy mạng" Ly nói vẻ rất không khách khí.

Tần Lạc cười gượng nói: "Không phải anh đều đã đền bù một cách không chính thức sao? Mọi người dùng võ lực cứu anh, anh dùng y thuật cứu mọi người. Cùng lắm thì anh làm thầy thuốc riêng của mọi người. Tóm lại khoản nợ này có thể hoàn trả lại hết mà".

"Đây chính là nguyện vọng của anh sao?" Ly thản nhiên hỏi nhưng khóe miệng nàng khẽ nhếch lên, biểu lộ suy nghĩ chân thực của nàng.

"Đương nhiên" Tần Lạc nói.

Khi hai người đang nói chuyện, biệt thự của Phó Phong Tuyết đã xuất hiện ngay trước mặt.

Bọn họ gõ cửa rồi đi vào trong nhà. Phó Phong Tuyết đang nằm phơi nắng trên chiếc giường nhỏ dưới mái hiên.

Khi thấy Ly và Tần Lạc cùng đi vào trong, Phó Phong Tuyết chỉ trợn mắt nhìn hai người một cái rồi lại nhắm mắt, mơ màng buồn ngủ, hình như ông đang rất mệt mỏi.

"Uống thuốc chưa?" Tần Lạc hỏi.

"Uống rồi" Người làm nói.

Tần Lạc kéo ghế tới ngồi bên cạnh Phó Phong Tuyết, giơ tay bắt mạch cho ông. Một lúc sau hắn khẽ thở dài.

Mạch yếu, đứt quãng.

Đan điền hư không, khí huyết không thông. Tinh, Khí, Thần không đầy đủ. Lúc này Phó Phong Tuyết giống như một quả khinh khí cầu bị tháo hết không khí, thân thể khô héo, không có gì cả.