Văn Nhân Mục Nguyệt dìu Văn Nhân Đình đi thong thả, Tần Lạc cùng Văn Nhân Chiếu theo sát phía sau.
Trải qua chữa trị trong khoảng thời gian này, bệnh tình lão gia Văn Nhân Đình đã được cải thiện rõ ràng. Đã sớm từ trạng thái hôn mê tỉnh táo lại, có thể ăn chút thức ăn dạng lỏng, có thể ở dưới tình huống có vật thể chống đỡ đi từ từ mấy bước. T.r.u.y.ệ.n.Y.Y.c.o.m
Biến chứng Miller Fisher, đây là tạp chứng khó chữa trị trên thế giới. Nhưng mà, vẫn được hai người là bác sĩ Vương Đào từ Mỹ du học về cùng bản thổ trung y Tần Lạc liên thủ khắc phục. Vương Đào là kiêm tu Trung Tây y, mặc dù danh tiếng chỉ đạt đến kẻ giàu có Vương Hầu, nhưng y thuật quả thật không thể khinh thường. Tần Lạc lại là người năm gần đây được xưng là vua trung y có thiên phú có danh tiếng anh tuấn trắng trẻo ở Yến Kinh, có hắn ở bên cạnh giúp đỡ, hai loại phương pháp dược vật cùng châm cứu đồng hành, quả thật làm ra hiệu quả kinh người.
Văn Nhân Mục Nguyệt thực hiện lời hứa của mình, đưa cho bác sĩ Vương Đào phần thưởng vật chất cực hậu.
Đương nhiên, bạn Tần Lạc cũng nhận được phần thưởng tinh thần hậu hĩnh... Tại một khắc lão gia Văn Nhân Đình đứng lên kia, Văn Nhân Mục Nguyệt kích động đi lên ôm lấy Tần Lạc.
Cái ôm của nữ vương Văn Nhân Mục Nguyệt, điều này với rất nhiều người mà nói chính là bảo bối vạn kim khó mua.
Ít nhất, với Tần Lạc mà nói, cho hắn một vạn đồng hay một cái ôm của Văn Nhân Mục Nguyệt... Hắn vẫn nguyện ý lựa cái sau. Hắn là người chủ nghĩa duy tâm lãng mạn, một nam nhân cao nhã, một nam nhân không thích hơi tiền, một nam nhân thú vị thoát khỏi những điều tầm thường.
Nếu như là một trăm vạn, vậy thì khỏi bàn.
" Tần Lạc". Giọng lão gia Văn Nhân Đình yếu ớt hô.
Tần Lạc đang suy nghĩ vẩn vơ, bị Văn Nhân Chiếu cắt ngang biết lão gia Văn Nhân Đình đang gọi hắn. Hắn vội chạy tới, vừa cười vừa nói: "Lão gia, có mệt không? Thân thể vừa bình phục không nên vội đi quá lâu, như vậy ngược lại còn không đạt tới mục đích rèn luyện thân thể".
"Không mệt". Văn Nhân Đình vừa cười vừa nói. "Thế sự vô thường. Ngày hôm qua còn khỏe mạnh, có thể ăn có thể ngủ, cho là mình ít nhất có thể sống hơn trăm tuổi, không ngờ trong nháy mắt đã bị bệnh, bất tỉnh nhân sự... mấy ngày qua tôi bị bệnh vất vả cho cậu".
" Không vất vả". Tần Lạc khiêm tốn nói. "Cháu không làm gì cả. Chủ yếu vẫn là giúp bác sĩ Vương Đào chữa trị... cháu chính là làm trợ thủ của hắn".
Văn Nhân Đình đứng lại, đưa tay vuốt nhẹ chậu hoa lan chính tay lão trồng, giọng hiền hòa nói: "Tôi không phải nói chuyện chữa bệnh cho tôi. Chuyện này rất nhiều người cũng có thể làm".
"Hả?" Tần Lạc nhìn về phía Văn Nhân Đình nghi hoặc. Khi hắn thấy Văn Nhân Mục Nguyệt hơi nhếch khóe miệng lên xong, lập tức hiểu ý lời này của lão gia Văn Nhân Đình, nói: "Thật ra cháu cũng không giúp Mục Nguyệt làm gì. Nàng kỳ tài ngút trời, một người là có thể xử gọn hai nhà Tần Bạch... nào có dùng cháu làm chuyện gì đâu?"
Văn Nhân Mục Nguyệt liếc hắn một cái không vui, nhưng không có lên tiếng.
"Cậu ấy à, cứ khiêm tốn ở trước mặt tôi". Văn Nhân Đình chỉ chỉ ghế nằm phía dưới mái đình, Văn Nhân Mục Nguyệt liền vịn lão đi sang bên kia. Có người giúp việc đưa đệm tới, sau khi dìu lão gia Văn Nhân Đình ngồi xuống, Văn Nhân Đình chỉ chỉ mấy cái ghết tựa bên cạnh, nói: "Các cháu cũng ngồi xuống đi. Bây giờ, cũng chỉ có các cháu".
Lời nói, ẩn hiện ý cô đơn tiêu điều.
Quả thật, người già đều thích một nhà đoàn viên hòa thuận. Gia tộc Văn Nhân trước kia mặc dù không tính là nhân khẩu thịnh vượng, nhưng Văn Nhân Đình cũng có mấy người cháu. Không ngờ vừa tỉnh lại, tình hình chung quanh đại biến. Con trai chết một, những chí thân khác đều bị cháu gái lão cưng nhốt lại.
Cảnh còn người mất, lão có thể không cảm thán sao?
Tần Lạc cùng Văn Nhân Mục Nguyệt liếc mắt nhìn nhau, vừa cười vừa nói: "Lão gia, bây giờ chuyện quan trọng của người là bảo trọng thân thể. Biến chứng Miller Fisher kia ở chỗ khác là tạp chứng khó xử lý, nhưng ở trước mặt tooi cũng không đáng nhắc tới... chỉ cần tiếp tục dùng thuốc, tiếp tục châm cứu, thân thể của người bình phục tới trạng thái như cũ là hoàn toàn không có vấn đề. Sau này người muốn trồng hoa cứ trồng hoa, muốn chơi cờ cứ chơi cờ, sống đến trăm tuổi cũng không tính là gì, sống đến hai trăm tuổi coi như là đạt tới mục tiêu sơ bộ..."
Quả nhiên, Tần Lạc cố ý nói mấy lời khoa trương lấy lòng liền giải quyết phiền muộn trong lòng lão gia Văn Nhân Đình, Văn Nhân Đình cười ha hả mà nhìn Tần Lạc, nói: "Tần Lạc à Tần Lạc, cậu còn mạnh hơn ông cậu nhiều. Cậu không chỉ có y thuật giỏi, còn giỏi mồm mép... Ở phương diện này, ông cậu còn lâu mới bằng cậu".
"Lão gia, sao cháu lại không thấy người là đang khen cháu?" Tần Lạc cười khổ nói.
"Tôi đang khen cậu". Nụ cười trên mặt Văn Nhân Đình dần dần thu lại, nói: "Tôi đang suy nghĩ, cậu nếu là cháu ruột của tôi thì tốt biết bao nhiêu".
"..." Lần này đến phiên Tần Lạc á khẩu không trả lời được.
Hắn biết lời của lão không phải ở trong chữ cháu ruột này, mà ở trên mặt cháu rể. Vốn hắn đúng là cháu rể của lão gia Văn Nhân Đình, chỉ có điều bị mình chạy tới Yến Kinh từ chối chuyện hôn nhân này. Lão gia Văn Nhân Đình xuất phát từ việc không hiểu gì về mình, cũng xuất phát từ sự hiểu biết với Văn Nhân Mục Nguyệt, nên đáp ứng yêu cầu của Tần Lạc...
Bây giờ, trong lòng lão nhất định là phi thường hối hận?
Văn Nhân Chiếu nghe được lời của Văn Nhân Đình, chen miệng kịp thời nói: "Ông, anh rể mặc dù không phải là cháu ruột của ông, nhưng hắn vẫn là anh rể của cháu... ông không biết à? Hắn đã ngủ chung với chị, buổi sáng bọn họ còn cùng rời giường..."
Một khắc đó, Tần Lạc hận không thể bóp cổ Văn Nhân Chiếu tới chết.
Hắn sao tự vạch áo cho người xem lưng vậy chứ?
Văn Nhân Đình lộ vẻ kinh hãi, quay sang nhìn về phía Văn Nhân Mục Nguyệt.
Văn Nhân Mục Nguyệt bình thời thái sơn sụp ngay trước mắt vẫn mặt không đổi sắc giờ khắc này khuôn mặt ửng đỏ, mắt phượng hung hăng trừng Văn Nhân Chiếu, quát lên: "Văn Nhân Chiếu, em câm miệng cho chị".
"Người ta chính là ăn ngay nói thật thôi mà". Văn Nhân Chiếu vô cùng ủy khuất nói.
"Được rồi". Văn Nhân Đình không muốn làm cho cháu gái mình quá bối rối, xua tay nói: "Đây là tự do của thanh niên. Ông sẽ không can thiệp. Cũng không can thiệp được".
"..." Tần Lạc thiếu chút nữa hộc máu.
Cái gì gọi là tự do của thanh niên? Ý nói là nhận định chuyện bọn cháu sống chung cũng không phải là chuyện gì quá to tát?
Nếu đã làm gì, Tần Lạc cũng thản nhiên chấp nhận. Vấn đề là, hắn quả thật chưa làm gì cháu gái lão cả...
Không được, hắn tuyệt đối không thể bị oan như vậy.
Vì vậy, hắn cười nói với lão gia Văn Nhân Đình: "Lão gia, đừng nghe Văn Nhân Chiếu nói loạn. Lúc ấy người ngã bệnh, trong nhà lại xảy ra một số chuyện, tâm lực Mục Nguyệt tiều tụy, đứng ở hậu viện này cũng té xỉu. Cháu chỉ đưa nàng về phòng, bọn cháu quả thật chưa làm gì..."
"Vậy sao cậu không làm gì cả?" Ánh mắt Văn Nhân Đình nhìn Tần Lạc nghiền ngẫm, hỏi.
"Cháu..." Miệng Tần Lạc méo xệch, lại không biết trả lời vấn đề này như thế nào. Hắn hoàn toàn bị câu hỏi của lão gia Văn Nhân Đình làm bổ ngửa.
Văn Nhân Mục Nguyệt lúc này không chỉ khuôn mặt đỏ ửng, mà ngay cả cổ cũng đỏ.
Nàng lo lắng ông cùng em trai ngu ngốc tiếp tục nói chủ đề này, vội lên tiếng nói sang chuyện khác, nói: "Ông, bọn họ xử lý thế nào ạ?"
Văn Nhân Đình thở dài, nói: "Cháu định xử lý như thế nào?"
"Cháu nghe ông". Văn Nhân Mục Nguyệt thở dài nói.
Ông nghe lời cháu". Văn Nhân Đình nói. "Nếu chuyện này cháu làm đầu, vậy cũng do cháu kết thúc đi. Ông ủng hộ mọi quyết định của cháu".
Văn Nhân Mục Nguyệt nhìn về phía Văn Nhân Đình cảm kích, nói: "Cháu định để bọn họ triệt để rời khỏi xí nghiệp Văn Nhân, không còn bất cứ quyền lão đạo cùng chi phối xí nghiệp, chỉ tiếp thụ chia hoa hồng hàng năm".
Cho dù như thế nào, bọn họ đều là con cùng cháu của Văn Nhân Đình, Văn Nhân Mục Nguyệt cho dù muốn tuyệt tình cũng không được. Nàng cũng không thể đề nghị diệt sạch mọi người được?
Không nói trước lão gia Văn Nhân Đình sẽ không đồng ý, mà ngay cả pháp luật cũng sẽ không đồng ý. Nếu thật làm ra chuyện như vậy, không phải là thảm án diệt môn sao?
Văn Nhân Đình nhẹ gật đầu, nói: "Trải qua chuyện lần này, bọn họ hẳn là hoàn toàn hết hy vọng rồi. Hai ngày nay ông sẽ gọi luật sư tới lập di chúc, phần lớn cổ phần của ông sẽ đặt vào Văn Nhân Chiếu, cổ phần bọn nó cả đời không có quyền nhận, chỉ có quyền chia hoa hồng... Mặt khác, bảo bọn nó rời khỏi Yến Kinh đi. Mắt không thấy, lòng không phiền".
"Dạ. Ông". Văn Nhân Mục Nguyệt đáp dạ.
Văn Nhân Đình nhìn về phía Văn Nhân Mục Nguyệt, nói: "Đây là chuyện ông vẫn luôn chờ cháu làm. Cháu làm, ông cũng sẽ không trách cháu. Chỉ có dọn sạch chướng ngại, mới có thể đi được lâu dài. Đây là chuyện tốt, không cần có áp lực tâm lý. Chỉ có điều bây giờ gia tộc Văn Nhân cũng chỉ có thể dựa vào một mình cháu để chèo chống, khổ cực rồi".
"Cháu sẽ không để ông thất vọng". Văn Nhân Mục Nguyệt trịnh trọng nói.
Văn Nhân Đình nhìn về phía Tần Lạc, nói: "Cậu phải giúp đỡ Mục Nguyệt nhiều. Con bé là con gái rất không dễ dàng".
"Lão gia, cháu sẽ như vậy". Tần Lạc nhìn thoáng qua Văn Nhân Mục Nguyệt, nói.
"Ông, ông thật là làm điều thừa". Văn Nhân Chiếu nói. "Anh rể đều là người một nhà với chúng ta, lúc ông chưa nói, anh ấy vẫn luôn giúp chị mà... chị nói lần này chính là anh rể giúp vượt qua cửa ải khó khăn này đấy".
"Ha ha, thật sao?" Văn Nhân Đình cười thành tiếng, ý vị thâm trường mà nhìn về phía Tần Lạc cùng Văn Nhân Mục Nguyệt, nói: "tiểu Chiếu nói không sai, xem ra ông quả thật là làm điều thừa".
Giờ khắc này, Tần Lạc thật muốn đem Văn Nhân Chiếu cho người ta hủy diệt.