Hậu Vệ Đông nhìn Minh Hạo, nói: "Vẫn là anh Minh Hạo nói đi".
Minh Hạo là thư ký tiền nhiệm của Thái Công Dân, hơn nữa bây giờ đi ra ngoài trở thành đại viên một phương, cho nên, Hậu Vệ Đông vẫn phi thường tôn trọng đối với hắn. Hơn nữa, hắn cũng rõ ràng quan hệ Minh Hạo cùng Tần Lạc thân thiết hơn quan hệ giữa mình và Tần Lạc một chút. Cũng không muốn giành lên tiếng trước Minh Hạo.
Minh Hạo chỉ chỉ Hậu Vệ Đông, vừa cười vừa nói: "Lãnh đạo lên tiếng, tôi không thể không theo. Chén rượu thứ tư, nhất định phải kính Tần Lạc. Về phần lý do sao... có ba cái. Thứ nhất, Thái bộ trưởng thăng chức, không thể bỏ qua công lao cậu. Người khác không biết, nhưng tôi và Vệ Đông lại vô cùng rõ ràng. Lần này trong bộ có hai nhân tuyển, một là Thái bộ trưởng, người còn lại là Hoàng phó bộ trưởng... xét về phần thắng mà nói, hy vọng của Hoàng phó bộ trưởng còn lớn hơn Thái bộ trưởng một chút. Về sau Thái bộ trưởng chiến thắng, cũng là vì cậu cùng nhà Văn Nhân, nhà họ Vương quan hệ mật thiết, có hai nhà bọn họ giúp sức".
Tần Lạc khẽ cười, hỏi: "Còn hai lý do nữa?"
" Thứ hai, cơ thể Thái bộ trưởng không tốt, là cậu diệu thủ hồi xuân khiến cơ thể ông ấy nhanh chóng phục hồi như cũ. Phải biết rằng, thân thể khỏe mạnh cũng là tiêu chuẩn khảo hạch trọng yếu lựa chọn cán bộ. Lý do thứ ba... vẫn vì cậu, vì trung y. Thái bộ trưởng dốc hết sức thúc đẩy trung y phát triển, cho dù là Vân Điền, Hàn Quốc, hay là Paris... cậu đều làm ra cống hiến khổng lồ. Bởi vì cậu là nhân tuyển Thái bộ trưởng chọn, cho nên những công lao này tất nhiên đều sẽ ghi trên người Thái bộ trưởng. Những chiến công này cũng là nhân tố mấu chốt quyết định Thái bộ trưởng thăng chức... cậu nói, chén rượu thứ tư này có nên mời cậu không?"
"Uống thêm một chén nữa tôi liền say". Tần Lạc vừa cười vừa nói, vẫn lấy tay ra khỏi chén rượu.
Hậu Vệ Đông vội giúp hắn rót một chén, ba người lại cùng nhau cạn một chén.
Lúc này, cửa phòng bị người đẩy ra, một người đàn ông trọc mặt đỏ bừng thò đầu vào, nói lấy lòng: "Bác sĩ Tần, Minh cục trưởng, thư ký Vệ Đông, nghe nói các người ở chỗ này ăn cơm, các đồng chí đều muốn tới kính chén rượu, không biết có tiện không?"
Minh Hạo cùng Hậu Vệ Đông liếc mắt nhìn nhau, Hậu Vệ Đông nói: "Cám ơn các đồng chí. Mời bọn họ vào đi ".
Vì vậy, người đàn ông trọc lập tức dẫn đầu đi vào, theo sau hắn là một đội ngũ dài.
Tần Lạc thầm cảm thán, từ xưa đến nay người dệt hoa trên gấm nhiều, người đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi lại ít.
Trước kia, Thái Công Dân cùng Hoàng phó bộ trưởng đối kháng, thái độ những người này với bọn họ là thế nào?
Bây giờ Thái Công Dân được thế, bọn họ lập tức vây quanh tới giống như là thấy cha ruột. Nịnh nọt lấy lòng, dùng bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào.
Tình huống như vậy ở quan trường cực kỳ rõ ràng.
-------
-------
Xe còn chưa tới gần, Tần Lạc đã thấy được hình dáng đồ sộ nguy nga của cao ốc Thái Cực.
Cao ốc Thái Cực chia hai mươi chín tầng, do hai cao ốc Âm Dương hợp thể mà thành. Hai cao ốc là đối xứng, tổ hợp lại thành một hình trụ tròn, vô cùng đặc sắc.
Dựa theo kiến trúc học mà nói, phong cách kiến trúc như vậy khó khăn cực cao, tốc độ thi công cũng tự nhiên không thể nhanh được. Nhưng mà, có sự giúp đỡ của Trữ Toái Toái, ở trong thời gian ngắn ngủi mấy tháng, hai mươi chín tầng lầu liền tuyên bố xây xong.
Đương nhiên, trong chuyện này cũng có công lao của ba Trữ Toái Toái - Trữ Trí Viễn. Nếu không phải hắn vô cùng coi trọng Tần Lạc, cũng sẽ không dốc lực lượng cả công ty kiến trúc để tạo ra tòa kiến trúc này. Phải biết rằng, mỗi công trình mà công ty kiến trúc tiếp nhận đều không chỉ một nhà. Bọn họ dồn lực lượng quan trọng ở bên này, như vậy, những kiến trúc khác tự nhiên sẽ chậm hơn một chút.
Càng tới gần, càng có thể cảm nhận được sự cao lớn uy mãnh của cao ốc Thái Cực. Tiếc nuối chính là, cao ốc Thái Cực bây giờ còn chưa có gỡ lưới, nên không lộ ra phong cách thiết kế làm người ta sợ hãi than của nó. Nếu không, đã sớm khiến lĩnh vực kiến trúc ở Trung Quốc thậm chí toàn bộ thế giới chấn động.
Tần Lạc có lòng tin với Trữ Toái Toái, hắn biết nàng có thể làm được.
Xe dừng lại ở cửa công trình, Tần Lạc đẩy cửa xuống xe.
Người xung quanh đều bận rộn, cũng không có ai chú ý bọn họ tới.
Lúc Tần Lạc tới cũng không gọi điện thoại cho Trữ Toái Toái, cho nên, ngay cả Trữ Toái Toái cũng không biết hắn tới.
Hắn đi đến cửa phòng làm việc, thấy Trữ Toái Toái một tay cầm thước đo một tay cầm bút máy đang cúi sát bàn vẽ gì đó. Nét mặt của nàng vô cùng chăm chú, ngay cả Tần Lạc đi tới phòng làm việc của nàng cũng không phát hiện.
Con gái rất thích nói đàn ông đẹp trai nhất là khi chăm chỉ làm việc, khi đó Tần Lạc cho rằng đây là độc kế phụ nữ thi triển với đàn ông, làm như vậy là để những đàn ông tin lời nói dối này làm trâu làm ngựa mặc phiền mặc oán biến mình thành người đẹp trai trong mắt các cô gái.
Hôm nay Tần Lạc phát hiện, hóa ra con gái chăm chỉ làm việc cũng rất đẹp.
Không chỉ như thế, cô gái chăm chỉ cày ruộng, chăm chỉ rửa chén, chăm chỉ làm thức ăn, chăm chỉ chăm trẻ, chăm chỉ dạy con đọc sách đều rất đẹp!
Tần Lạc gõ cửa, Trữ Toái Toái lúc này ngạc nhiên ngẩng đầu, thấy Tần Lạc đứng ở cửa, vẻ mặt kinh hỉ kêu lên: "Anh Tần, anh đã tới rồi?"
Nàng để bút máy cùng thước đo trên bàn, chạy tới nói: "Anh Tần, vào ngồi đi. Bên ngoài nóng lắm".
Lại hỏi: "Uống gì? Chỗ em chỉ có nước trà với nước tinh khiết".
"Lấy bình nước tinh khiết đi". Tần Lạc nói.
"Ừ". Trữ Toái Toái vui mừng đáp ứng. Tới tủ lạnh lấy hai chai nước tinh khiết, một chai đưa cho Tần Lạc, mình vặn mở một chai uống một ngụm, nói: "Anh Tần, anh là tới xem cao ốc Thái Cực à? Bên ngoài trời rất nóng, nếu anh không sợ, em dẫn anh vào xem?"
Tần Lạc nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn thanh tú như nước của Trữ Toái Toái, trêu một câu: "Em còn không sợ nóng, anh sợ cái gì?"
Trữ Toái Toái liền cười khanh khách, nói: "Ban đầu lúc bọn em mới vào cổng trường, thầy đã từng nói với em, nghề này của bọn em phải thường xuyên tới công trường, sẽ rất vất vả... nhưng nếu thích, cũng sẽ không thấy thế. Hiện giờ em đã thành quen. Anh xem xem, em có rám đen không?"
Tần Lạc nghiêm túc quan sát mặt Trữ Toái Toái, con mắt linh động, cái mũi rất cao cùng đôi môi khéo léo, lắc đầu nói: "Không đen chút nào".
Bị Tần Lạc quan sát cẩn thận như vậy, Trữ Toái Toái đột nhiên cảm thấy có chút chột dạ. Khuôn mặt nàng hiện một rặng mây đỏ, nói: "Thời gian em tan tầm cũng sắp tới. Đều đợi tới khi nhiệt độ hạ xuống mới đi vào... bình thường đều ở trong phòng sắt này. Kín đến độ trắng bệch".
"Tiến độ kiến trúc cao ốc Thái Cực như vậy, không thể bỏ qua công lao em". Tần Lạc vừa cười vừa nói. "Hôm nay anh tới là để cảm ơn em".
Nhắc tới kiệt tác của mình, ánh mắt mệt mỏi của Trữ Toái Toái nổi lên thần thái khác thường. Nàng cao hứng bừng bừng nói: "Đây là tác phẩm đầu tiên của em. Ngay cả bản thân cũng không thể chờ đợi được mà muốn nhìn thử hình dạng nó khi xây xong... cho nên em vẫn luôn giục bọn họ nhanh một chút". Nguồn truyện: Truyện FULL
"Anh cũng rất chờ mong ". Tần Lạc nói.
Trữ Toái Toái mặc một váy dài điểm hoa, trên đầu đội nón bảo hộ màu đỏ, thoạt nhìn rất dí dỏm đáng yêu. Tần Lạc cũng đội nón bảo hộ, an toàn là số 1, hắn cũng không luyện qua Thiết đầu công.
Trữ Toái Toái xách một cây dù, không chỉ che mình, còn che giúp Tần Lạc khỏi ánh sáng gay gắt buổi chiều.
"Để anh đi". Tần Lạc nói. Để một cô gái bung dù hộ hắn thật có hơi ngại.
"Để em đi". Trữ Toái Toái hé miệng cười duyên. "Cái dù này rất màu mè. Anh cầm không hợp".
Trữ Toái Toái lên tiếng chào hỏi nhân viên làm việc phụ trách bảo vệ dưới lầu, rồi cùng Tần Lạc vào tòa cao ốc còn chưa quét vôi này.
Dưới lầu cũng không ít vũng nước, hai người gần như là nhảy qua mà đi.
Đi lên lầu hai, Trữ Toái Toái ngưỡng mặt lên nhìn xà nhà bền chắc, dịu dàng nói: "Lần trước, chúng ta là gặp nạn ở vị trí này".
"Lúc đó, em còn chưa kịp phản ứng, đã bị anh đẩy ngã xuống đất". Trữ Toái Toái nhớ lại tình cảnh ngay lúc đó. "Nếu không phải nhờ anh, chỉ sợ em đã... đã không biết ở chỗ nào rồi?"
" Không nên bi quan như vậy ". Tần Lạc khuyên nhủ.
" Đây không phải là bi quan ". Trữ Toái Toái nghiêm túc uốn nắn lời của Tần Lạc. "Em cho tới bây giờ đều không bi quan. Ngược lại, em là một người rất lạc quan. Em nhiệt tình yêu thương cuộc sống, cũng nhiệt tình yêu thương tánh mạng. Em muốn sống, sống thật lâu. Em muốn đi du lịch khắp thế giới, em muốn tìm một người đàn ông yêu đương kết hôn, em muốn mặc áo cưới em tự tay thiết kế đi vào lễ đường, em muốn sinh một đám cục cưng thông minh xinh đẹp... em còn muốn thiết kế ra một tòa kiến trúc lưu danh sử sách. Trong cuộc đời em còn có rất nhiều việc cần hoàn thành. Em không muốn chết".
Nàng quay mặt sang nhìn về phía Tần Lạc, nói: "Cũng chính vì như vậy, em cực kỳ cảm kích đối với người đã cứu em".
"Chúng ta không phải là bạn sao?" Tần Lạc vừa cười vừa nói. "Những việc này đều qua rồi. Không cần cứ nhắc tới mãi".
"Chúng ta không phải là bạn". Trữ Toái Toái nói.
"Vậy là gì?" Tần Lạc thắc mắc.
"Em là người ngưỡng mộ anh". Trữ Toái Toái tinh nghịch nói, cười đầy giảo hoạt.