"Ông và bà ấy?" Tần Lạc mặt mũi tràn đầy vẻ kinh ngạc. Hắn nghĩ nghĩ một lúc nhưng cuối cùng cũng không có hỏi Phó Phong Tuyết vấn đề vẫn một mực vắt ngang trong lòng mà cầm chặt cổ tay Phó Phong Tuyết nói: "Để tôi bắt mạch cho ông đã".
Phó Phong Tuyết không hề động đậy mà tùy ý để Tần Lạc cầm cổ tay hắn. Mạch hư mà trì hoãn, chứng minh thân thể của hắn vẫn đang phi thường yếu ớt bất quá so với lần bắt mạch trước thì thân thể hắn rõ ràng đã tốt hơn không ít.
Cái này một phần do Tần Lạc châm cứu và phương thuốc bổ dưỡng, một mặt khác là do Phó Phong Tuyết. Tần Lạc không quá rõ ràng nhưng hắn biết rõ, với một thân võ công của Phó Phong Tuyết thì nhất định phải có phương pháp khôi phục của riêng mình.
"Tốc độ khôi phục rất nhanh". Tần Lạc vừa cười vừa nói: "Nằm thêm một tháng nữa là ổn rồi. Bất quá, trong vòng ba tháng tới tốt nhất là không nên dùng lực, ý tôi nói là dùng lực kiểu như lúc chiến đấu tại Vũ Hóa Phong ấy. Nếu như chuyện này phát sinh lần nữa thì khả năng cả đời này ông không thể đứng lên được nữa".
Phó Phong Tuyết lườm mắt nhìn Tần Lạc nhưng không nói gì. Tần Lạc đang chuấn bị dùng ngân châm châm cứu nhưng thấy hắn muốn nói gì lại thôi thì dừng tay lại hỏi: "Ông muốn nói cái gì?"
"Hoàng Đế đang ở đâu?"
"Nói không chừng Hoàng Đế đã nhảy núi ngã chết rồi". Tần Lạc nói. Tuy nhiên nói xong câu đó chính hắn cũng cảm thấy quá giả dối. Bọn hắn tạm thời dùng lều vải thành dù để nhảy còn thành công. Hoàng Đế và Nhà ảo thuật sớm có chuẩn bị, với năng lực của bọn hắn làm sao có thể nhảy núi ngã chết được?
Nếu như Hoàng Đế không chết, với tính cách kiêu ngạo tự phụ của mình hắn nhất định sẽ lần nữa đông chinh. Hắn vẫn một mực tự xưng là thiên hạ đệ nhất, lần này lại bị Tần Lạc, được rồi, bị Tần Lạc suất lĩnh quân cận vệ đánh bại, hắn làm sao có thể cam tâm cho được?
Tần Lạc dùng kim đâm vào "A thị huyệt" rồi dùng Thái Ất Thần Châm "Quan Âm thủ" chậm rãi giúp hắn độ khí đồng thời nói: "Nói không chừng hắn ngã chết hoặc ngã tàn phế rồi, cũng có khả năng ba tháng sau hắn mới tới. Lần này ngã nặng như vậy, hắn cũng cần có thời gian bế môn khôi phục thân thể và trạng thái tâm lý? Lúc đó ông đã hoàn toàn khôi phục rồi, có thể lên sân khấu lần nữa đem Hoàng Đế đánh bại".
Cuối cùng. Tần Lạc vẫn không nỡ buông Phó Phong Tuyết với chiến lực cường hãn này. Thiếu đi hắn và Long Vương, tổ hợp vô địch này. Phó Phong Tuyết và Hoàng Đế đối kháng tối đa cũng cũng chỉ có thể kiên trì được ba hoặc năm trăm chiêu, sau đó vẫn thua mà thôi.
"Hoàng Đế bị cậu đả bại, không cùng tôi có liên quan gì". Phó Phong Tuyết nói.
Tần Lạc vui mừng đang muốn khách khí khiêm tốn nói vài câu thì lại nghe ra một tầng ý tứ khác trong đó.
Hoàng Đế là do mình đả bại, không có liên quan gì đến ông ta, ý nói là, oán có đầu, nợ có chủ. Hoàng Đế có đến thì do mình đứng ra ứng phó?
Vì vậy. Tần Lạc tranh thủ thời gian nói: "Phó lão, ông quá khiêm tốn rồi. Trong trận chiến Vũ Hóa Phong, ông là chủ lực chiến thắng Hoàng Đế. Nếu như không có ông trước đó tiêu hao 80% sức chiến đấu của Hoàng Đế thì chúng ta cũng không thể chiến thắng được Hoàng Đế. Tất cả chúng ta đều cho rằng, ông có công lao lớn nhất. Không có ông sẽ không có thắng lợi trận này. Khi đó nhờ ông mà tôi mới có thể một quyền đánh hắn bay ra ngoài, tôi chỉ có vận khí tốt một chút, nhặt được một món lời nhỏ mà thôi".
Phó Phong Tuyết mở to mắt nhìn về phía Tần Lạc, ánh mắt thâm thúy mà tang thương hỏi: "Nếu như Hoàng Đế lại đến, cậu muốn ngăn cản như thế nào?"
"Cũng như lần trước". Tần Lạc nói. Đương nhiên là đi tìm một đám cao thủ đấu với hắn.
"Lần này Hoàng Đế thảm bại là do hắn vô cùng cuồng vọng và chủ quan". Phó Phong Tuyết nói: "Hắn đã nếm thiệt thòi lớn lần thứ nhất thì sao có thể tiếp tục để cho chúng ta thi triển loại xa luân chiến này?"
"Ý ông là hắn sẽ chọn một người một mình chiến đấu?" Tần Lạc hỏi.
"Như vậy ông và sư phụ sẽ không phải là rất nguy hiểm sao?"
Phó Phong Tuyết lườm Tần Lạc nói: "Mục tiêu của hắn nhất định sẽ là cậu, vô luận quá trình như thế nào nhưng người cuối cùng đả bại hắn, một quyền kia là của cậu đó. Nói cách khác, hắn sẽ cho rằng cậu là người đánh bại hắn. Bên ngoài cũng sẽ cho rằng như vậy, chỉ có trước tiên đánh bại cậu thì mới có thể rửa sạch sỉ nhục của hắn. Cũng chỉ có như vậy mới có thể khiến cho hắn khôi phục chiến ý đến trạng thái tốt nhất".
"..."
Thật là bực bội. Tần Lạc muốn chết.
Lạc Sân đứng trước mặt Hoàng Thiên Trọng vừa cười vừa nói: "Thiên Trọng. Mẹ đi tìm bác sĩ cho con. Chúng ta đi chữa bệnh thôi?"
Hoàng Thiên Trọng không đáp lại, thậm chí là trên mặt không có một tia biểu lộ nào, giống như một kẻ ngu ngốc vậy nằm yên tại chỗ không nhúc nhích.
Lạc Sân nhẹ nhàng thở dài. Từ khi con bà bị cắt đứt tứ chi về sau, số lần thở dài của bà ta lại càng nhiều. Tuy bề ngoài của bà thoạt nhìn vẫn xinh đẹp lắm nhưng chính bà rất rõ ràng, mình thật sự già rồi.
Trước kia, bà ta ký thác kỳ vọng vào con trai còn hiện tại, bà chỉ có hi vọng.
Hi vọng hắn có thể đứng lên được như người bình thường mà thôi.
Như thế mà thôi!
Bà già rồi, không có biện pháp chiếu cố cho con mình cả đời được. Đây là lần cuối cùng. Giúp hắn được lần này còn về sau hắn phải tự đi con đường của mình rổi.
Bà phất tay, bốn gã đại hán áo đen sau lưng lập tức tiến lên, hai người nhấc đầu, hai người nhấc chân, cẩn thận từng li từng tí đưa Hoàng Thiên Trọng chuyền ra một cái xe đẩy.
Hoàng Thiên Trọng vẫn đang nhắm chặt hai mắt, như thể đã chết mặc cho người ta giày vò vậy.
Lạc Sân quay sang nhìn thoáng qua cửa tiểu viện đóng chặt của Long Vương cắn răng, nói: "Đi thôi".
Nói xong liền quay người nhanh hướng đi ra phía ngoài. Tại góc độ không ai chứng kiến bà vụng trộm lau hốc mắt đỏ bừng ướt át.
Lúc còn trẻ cuồng vọng, lúc xinh đẹp thanh xuân, bọn họ uống rượu chè chén say sưa, còn có tình yêu và hữu nghị. Bọn họ đã nói cả đời làm người yêu, cả đời làm bằng hữu.
Nhưng thời gian trôi đi, lời thề đã nhạt nhòa.
Quá khứ đủ loại, nhất đao lưỡng đoạn.
Chuyện cũ nghĩ lại mà kinh, gặp lại sao đã thành địch nhân!
Xe đỗ bên ngoài là một cái xe tải, đủ có thể đem cả cái ghế nằm chuyển lên. Mấy tên đại hán hơi chút dùng lực, Hoàng Thiên Trọng đã được nhấc lên.
Lạc Sân ngồi vào ghế phụ rồi xe tải khởi động rời đi.
Ra khỏi cửa Long Tức, lúc sắp đi qua Bảo An đình, Hoàng Thiên Trọng vốn vẫn một mực bảo trì trầm mặc lại hô: "Dừng xe lại".
"Dừng xe". Lạc Sân như đã rõ ý tứ con trai nên lập tức lên tiếng phân phó nói.
Lái xe dừng xe lại, Hoàng Thiên Trọng cố gắng ngẩng cổ, đây là một trong những bộ phận mà hắn còn có thể nhúc nhích được.
Nhìn xuyên qua cửa sổ xe, ánh mắt của hắn gắt gao nhìn chằm chằm vào cánh cửa Long Tức không có bảng hiệu kia.
Ước mơ. Hi vọng. Hối hận, tiếc nuối. Quyết tuyệt và còn có cả cữu hận nữa.
Nét mặt hắn dữ tợn, đồng tử như sung huyết.
Thật lâu.
Thật lâu...
"Đi thôi". Hắn nói.
"Lái xe đi thôi". Lạc Sân cũng thu hồi ánh mắt, nói.
Xe lần nữa khởi động, hai gã cảnh vệ thân thể thẳng tắp cúi đầu chào.
Khi xe dừng lại lần nữa thì đã đến một cái sân rộng trong một tòa nhà yên tĩnh. Xe tải mới vừa dừng lại thì một đám người liền tới đón. Trong đám đó có một nam nhân tuổi còn trẻ anh tuấn đi tới giúp Lạc Sân mở cửa xe rồi khẽ cười nói: "Phu nhân, hoan nghênh cô tới nhà làm khách".
"Cám ơn Dương thiếu gia". Lạc Sân mỉm cười nói.
"Phu nhân quá khách khí rồi. Nếu như không ngại thì cô cứ gọi cháu là Dương Phụ, cháu còn nhỏ hơn Thiên Trọng đại ca mấy tuổi, cô là trưởng bối của cháu". Nam nhân đeo kính nhã nhặn nói.
"Tốt. Vậy cô gọi cháu là Dương Phụ nhé. Như vậy thân thiết hơn". Lạc Sân xinh đẹp cười nói.
Chứng kiến dáng người động lòng của Lạc Sân, trong mắt Dương Phụ dục quang lóe lên rồi biến mất, hắn quay người phân phó quản gia sau lưng nói: "Đưa Thiên Trọng đại ca lên. Động tác nhẹ nhàng một chút".
"Dạ thiếu gia". Trung niên quản gia xung phong lên trước, hắn mang theo mấy người đi lên phía xe tải bê cái ghế có Hoàng Thiên Trọng nằm bên trên xuống.
Dương Phụ đi đến trước mặt Hoàng Thiên Trọng dùng vẻ mặt hòa ái chân thành cười cười nói: "Thiên Trọng đại ca, ngưỡng mộ đã lâu. Rốt cục đã có cơ hội hảo hảo tâm sự rồi".
"Ngưỡng mộ một tên phế nhân ư?" Hoàng Thiên Trọng lạnh lùng nhìn Dương Phụ chằm chằm, đối với việc hắn nịnh nọt cũng không lĩnh tình.
Lạc Sân tranh thủ thời gian hoà giải, vừa cười vừa nói: "Dương Phụ, tâm tình Thiên Trọng không tốt lắm, nếu nó nói chuyện có chỗ nào không đúng, cháu thông cảm".
"Phu nhân. Cháu có thể hiểu. Không có gì đáng ngại đâu". Dương Phụ mỉm cười an ủi nói với Lạc Sân.
Hắn xoay người nhìn về phía Hoàng Thiên Trọng, nói: "Phế nhân sao? Tôi không cho là như vậy. Tôi biết rõ Hoàng Thiên Trọng là Yến Kinh thái tử tiếng tăm lừng lẫy, là người hữu dũng hữu mưu, dũng cảm có chí khí, ai cũng khâm phục kính yêu. Còn hiện tại, cũng chỉ là mất đi một số phận trên cơ thể mà thôi".
Dương Phụ nhìn Hoàng Thiên Trọng chằm chằm nói: "Nhân sinh nào mà chỉ có thuận buồm xuôi gió? Một chút gian nan này tính toán làm cái gì? Ai chửi chúng ta, chúng ta liền mắng hắn, ai bẻ gẫy tay chân của chúng ta, chúng ta bẻ gẫy lại".