"Khi đó không chú ý" Tần Lạc cau mày nói. Khi đó người túm lấy hắn là một bệnh nhân đang trong tình trạng nguy kịch, hắn không thể có phản ứng ứng phó tương đương, cuối cùng không ngờ bản thân lại bị thương."Chỉ cần bôi thuốc là được"
Vương Dưỡng Tâm lo lắng nói:"Hay là đi kiểm tra xem sao. Bây giờ chúng ta vẫn chưa biết cách thức lây truyền của vi rút ngọn lửa... hay chúng ta đi kiểm tra một chút?"
Nếu như chỉ cần tiếp xúc cũng có thể lây bệnh, vậy không phải rất có thể Tần Lạc đã bị lây vi rút ngọn lửa sao? Đây là chuyện không thể đùa giỡn được.
"Không cần. Kiểm tra thì sao nào? Không bị lây đương nhiên rất tốt. Nếu như xảy ra chuyện thì chúng ta cần phải làm gì? ít nhất cho tới lúc này vi rút ngọn lửa vẫn không có thuốc trị" Biểu hiện của Tần Lạc vẫn rất bình tĩnh.
Tần Lạc móc trong túi xách ra một chiếc bình đồng cổ. mở nắp đồ chất lỏng màu vàng óng ả vào vị trí vết thương trên tay và nói:"Nếu như vi rút ngọn lửa có thể lây truyền thông qua ngón tay. chứng minh anh rất xui xẻo. Điều bây giờ chúng ta cần phải làm là lập tức nghiên cứu vi rút ngọn lửa, cho dù là vì bản thân mình hay là vì toàn bộ loài người".
"Chúng ta cần phải bắt đầu từ đâu?" Vương Dưỡng Tâm hỏi.
Tần Lạc suy nghĩ một lát rồi nói:"Chúng ta có quá ít tài liệu. Nếu như chúng ta có thể có được nhiêu tư liệu..." Nguồn: http://thegioitruyen.com
Cạch cạch cạch...
Bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa.
Vương Dưỡng Tâm đi ra mở cửa. anh ta nhìn thấy người phiên dịch của Hoffman, đội trưởng đội y tế Thụy Điển đang đứng trước cửa.
"Chào anh. xin hỏi Mr Tần Lạc có trong này không?" Người phiên dịch hỏi.
"Có chuyện gì vậy?" Tần Lạc đi ra đón khách.
Người phiên dịch đưa ra chồng tài liệu đang cầm trong tay và nói:"Đội trưởng Hoffman nói đội trưởng Tần Lạc mới tiếp xúc với vi rút ngọn lửa. không hiểu biết nhiều về những thành quả nghiên cứu trước đó nên bảo tôi mang tới những tài liệu này. ông ấy nói hy vọng những tài liệu này cho thể mang tới vận may cho ngài.
"Cám ơn" Tần Lạc vui mừng nhận tập tài liệu. Đang định ngủ thì có người mang gối đầu tới. Rõ ràng làm bạn với vua chúa có nhiều chỗ tốt thật. "Những tài liệu này cực kỳ quan trọng với chúng ta. Hãy thay tôi cám ơn ngài đội trưởng Hoffman, nói tôi nhất định sẽ ghi nhớ tình cảm của ông ấy"
"Tôi sẽ" Người phiên dịch trả lời.
Đợi khi người phiên dịch quay về. Tần Lạc và Vương Dưỡng Tâm nhìn nhau cười nói:"Xem ra tình hình của chúng ta cũng chưa tới mức quá tệ".
"Với nhân phầm của anh cho dù đi tới chỗ nào cũng có bằng hữu chìa tay giúp đỡ" Tần Lạc mở tập tài liệu, bắt đầu đọc nhưng vẫn không quên nói hai câu thổi phồng bản thân."Hôm nay em cũng thấy đó cho dù là kẻ thù của anh nhưng cũng bị anh chinh phục bởi sự nho nhã, lý tướng vĩ đại vì dân vì nước của anh".
"Tôi cũng nghĩ như vậy" Jesus lảo đảo đi vào. Gã lấy từ trong người ra một túi giấy gai đưa cho Tần Lạc và nói:"Tôi nghĩ các anh cần cái này".
"Đây là cái gì vậy?" Tần Lạc nhận cái túi và hỏi.
"Tài liệu nghiên cứu vi rút ngọn lửa của đội y tế nước Pháp" Jesus nói.
Tần Lạc kinh hãi hỏi:"Tại sao anh lại có cái này?"
Theo như hiểu biết của Tần Lạc. cho tới tận lúc này không một đội y tế nào của các nước đạt thành hiệp ước hợp tác. Tất cả đều tự độc lập tác chiến. Mỗi đoàn đều tự nghiên cứu bí mặt với thành quả nghiên cứu của mình, không cho đội ngũ chuyên gia y học các nước khác biết.
Hiển nhiên sau đại nạn sẽ có lợi ích rất lớn. Nếu như có người nghiên cứu ra thuốc kháng bệnh trước tiên, vậy loại thuốc giải độc này có giá trị vô giá.
Bây giờ Jesus có phần tài liệu nghiên cứu này. điều này khiến Tần Lạc cực kỳ kinh hãi.
"Chinh phục được một cô em người Pháp" Jesus hờ hững nói:"Bản tính cô ấy rất hiền lành, cô ấy rất đồng cảm với tình trạng khó khăn hiện nay của chúng ta".
…
Tần Lạc và Vương Dưỡng Tâm nhìn Jesus giống như một đao phủ không thể sánh với chiến thần Hy Lạp, anh tuấn, chỉ hận không thể đánh cho gã một quyền.
"Cầm thú" hai người thầm mắng rồi nở một nụ cười rất tươi, mờ túi tài liệu.
Mấy ngày ở Tokyo. Văn Nhân Mục Nguyệt ăn mặc rất đơn gian, chỉ quần Jeans, áo sơ mi. đầu đội mũ lưỡi trai đi dạo ở Ginza, trèo lên tháp sắt Tokyo, trèo lên núi Phú Sĩ ngắm nhìn bầu trời...
Nàng đi thăm rất nhiều thắng cảnh nhưng những thắng cảnh này hoàn toàn không để lại cho nàng bắt kỳ ấn tượng nào.
Cưỡi ngựa xem hoa, xem chỉ để xem giống như xem cho có lệ, phong cảnh lấy lệ, bản thân lấy lệ.
Thiên Diệp tự. một ngôi cổ tháp vô danh ở Tokyo.
Nơi này không có trong hành trình của Văn Nhân Mục Nguyệt, hay nói một cách chính xác hành trình tới Nhật Bản lần này của Văn Nhân Mục Nguyệt, người luôn có kế hoạch làm việc cực kỳ chính xác căn bản là không có hành trình.
Nàng nhìn bản giới thiệu ngôi chùa cổ trong bản đồ dùng đầu ngón tay chỉ, những người bên dưới lập tức đưa nàng tới.
Cổ thụ xanh um tùm, chùa miếu rêu phong.
Cây xanh hoa hồng, thềm đá rêu xanh.
Những con khỉ nhảy nhót trên tàng cây. thi thoảng phát lên tiếng kêu. Những con sóc tinh nghịch ném những quả trên cây xuống đường đi. Những hòa thượng quét rác khi gặp khách hành hương cung kính hành lễ. lộ ra vết sẹo trên đỉnh đâu.
Đứng trước cánh cổng cũ kỹ của Thiên Diệp tự. Văn Nhân Mục Nguyệt có một cảm giác quay về thời xa xưa.
Phảng phất nơi này chính là cuộc sống mà nàng vẫn đi tìm.
Nàng bước lên bậc thang, giống như tiên tử tản bộ trong mây.
Thiên Diệp tự có Thiên Diệp thụ. Không một ai biết nó là cây cổ thụ linh thiêng trăm năm hay ngàn năm. Chỉ biết nó cành lá xum xuê tươi tốt. cây cổ thụ to mười mấy người ôm mới hết. Xung quanh cây cổ thụ còn sinh ra vô số cây nhỏ. Từ xa nhìn lại trông giống như một quái thú xanh biếc vươn tận trời cao.
Trên Thiên Diệp thụ treo đầy dải lụa đỏ. Trên dải lụa đỏ các đủ các loại chữ viết bằng mực màu vàng hay màu đen.
Đó là nguyện vọng. Mỗi một dải lụa đỏ đều tượng trưng cho nguyện vọng của một người.
"Ví như trái tim thành người, nhất định mộng đẹp sẽ thành sự thật"
Đây chính là một câu giới thiệu về Thiên Diệp tự trên bản đồ. chính vì thế mới khiến Văn Nhân Mục Nguyệt động tâm.
Trong tay nàng cầm một dải lụa. Quả Vương đứng bên cạnh đã sớm chuẩn bị bút lông, mực vàng.
Thế nhưng Văn Nhân Mục Nguyệt vẫn trầm ngâm hồi lâu. không nói cũng không có ý định cầm bút viết tâm nguyện của mình.
"Tiểu thư" Quả Vương lên tiếng.
Tiểu thư tới thăm Thiên Diệp tự không phải là muốn treo nguyện vọng của mình trên Thiên Diệp thụ để thần linh chứng giám sao? Bây giờ tới rồi dải lụa cũng chuẩn bị xong. Vì sao lúc này lại do dự?
Văn Nhân Mục Nguyệt không lên tiếng, nàng cũng không cầm cây bút Quả Vương đưa.
Nàng cầm dải lụa không chữ đi tới tàng cây phía trước, treo nó lên một cánh cây thấp, gần đất.
Một cơn gió thổi dải lụa đong đưa. rung động.
Vù vù...
Lại một cơn gió mạnh thổi tới. cùng với đó là tiếng hạt mưa tí tách.
Trời mưa.
Trời mưa không to nhưng đủ để thắm ướt cũng quần áo. ngấm vào người.
"Tiểu thư. tröi mưa rồi" Quả Vương cầm ô chạy tới. Dự báo thöi tiết nói hôm nay có mưa nhưng vì tiểu thư muốn đi. không ai dám ngăn cản.
"Tôi muốn yên lặng suy nghĩ một chút" Văn Nhân Mục Nguyệt đứng dưới tán cây Thiên Diệp, ánh mắt chăm chú nhìn dải lụa chính tay mình đính lên.
"Nhưng tiểu thư...
"Tôi không muốn nói chuyện".
…
Quả Vương khẽ thở dài sau đó anh ta phất tay. nhưng vệ sĩ lập tức tản ra xung quanh, dần biến mất.
Gió thổi càng lúc càng to. hàng ngàn dãi lụa đỏ lắc lư. lay động theo chiều gió. cảnh tượng vô cùng đồ sộ.
Răng rắc...
Có lẽ cơn gió này quá ngông cuồng hay có lẽ cành cây quá giòn. Cành cây có dải lụa của Văn Nhân Mục Nguyệt bị đánh gãy.
Gió mang theo dải lụa bay lên cao. biến thành một điểm đen hình chữ nhật rồi nhanh chóng biến mất trong tầm mắt.
Văn Nhân Mục Nguyệt mím chặt môi, nghiêm túc.
Thế nhưng trong hốc mắt nàng ươn ướt bại lộ tâm trạng mềm yếu của nàng.
Nàng không quan tâm, đứng trong ngồi chùa cổ. trong cơn gió giặt mưa sa khóc to.
Hai mắt đẫm lệ, giống như một đứa trẻ nhận hết uất ức về mình.
"Tôi thành kính tới đây, vì sao ngay cả một nguyện vọng khó khăn lắm mới đưa ra cũng không giữ lại cho tôi?"