"Mất hết danh dự. Trưởng quan vinh dự của lữ đoàn 307 mất hết rồi" Viên sĩ quan nói khàn cả giọng.
Quân nhân như thanh kiếm sắc bén, một khi đã rút ra phải thấy máu. Nếu như không thể đả thương kẻ thù, sẽ tự thương bản thân mình.
Chuyện xảy ra hôm nay nhất định sẽ lưu lại trong lòng những binh lính này một vết đen không dễ xóa nhòa.
Ngay cả một đám thầy thuốc tay không tấc sắt bọn họ cũng không đối phó được. Sau này bọn họ làm thế nào đối phó với sự tấn công của kẻ thù?
Sắc mặt Cung Thành Giới tái xanh, ông ta đứng yên một chỗ, không nhúc nhích.
Cho dù thế nào đi nữa hôm nay ông ta đều thua trắng bảng.
Với hiểu biết của ông ta về người Trung Quốc, ông ta vốn nghĩ bản thân mình nhất định có thể chặn Tần Lạc lại. Người Trung Quốc sợ gánh trách nhiệm, bọn họ tuyệt đối không dám gây chuyện náo động với người nước ngoài.
Hiển nhiên ông ta đã đánh giá thấp sự kiên cường của người Trung Quốc hay hiểu sai tính kiêu ngạo của Tần Lạc.
Một người thanh niên nhỏ bé cực kỳ yêu quý tính mạng của mình, khi cần thiết có thể sử dụng một sức mạnh khiến cả thế giới phải khiếp sợ.
Anh hùng là gì?
Đây là anh hùng!
Kết quả đang chờ đợi Cung Thành Giới là gì? Có thể dự đoán được.
Cho dù là những người có thái độ thù địch với Tần Lạc hay đoàn Trung Y Trung Quốc hay những người giữ thái độ trung lập, vào giây phút này bọn họ bị tinh thần kiên cường, thái độ bất khuất không sợ chết làm cảm động.
Những người đàn ông mỉm cười, vỗ tay mạnh mẽ giống như chính bọn họ đang đứng giữa đám người, dùng ngực mình chống lại nòng súng của binh lính để đi ra khỏi doanh trại 307.
Hai mắt những người phụ nữ ươn ướt, những giọt nước mắt hình thành một đường cong. Những phụ nữ thích theo đuổi anh hùng. Hành động của Tần Lạc kích động tâm trạng mềm yếu của bọn họ.
Hứa Đông Lâm đứng yên tại chỗ, nhếch miệng cười vẻ cay đắng.
Cuối cùng gã đã nhận ra điều chênh lệch giữa mình và Tần Lạc... không chỉ có thành tựu trong y học mà là một thái độ theo đuổi.
Ngay từ ban đầu, hai người bọn họ đã theo đuổi những điều khác hẳn nhau.
"Nếu như mình ở trên lập trường của Tần Lạc hôm nay, nếu như đoàn Hàn y của mình bị binh lính Nhật Bản chĩa súng vào người, mình có thể làm ra phán ứng đó không?" Hứa Đông Lâm không thể trả lời được vấn đề trong lòng mình. "Chính mình có thể dẫn mọi ngườ ra khỏi đây không??
Gã do dự không quyết. Chính bản thản gã không thể có câu trả lời.
Thua!
Thua tâm phục khẩu phục!
"Có một đối thủ như vậy là vinh dự của chúng ta" Hứa Đông Lâm thì thào: "Hay là bi kịch của chúng ta?"
Phác Đắc Chí, phó đoàn đứng bên cạnh Hứa Đông Lâm, không nghe rõ vấn đề của gã, ông ta bực bội nói: "Đội trưởng, chúng ta không nên giúp đỡ người Trung Quốc. Trước đây khi bọn họ ức hiếp Hàn y chúng ta bọn họ cũng không khách khí với chúng ta".
Hứa Đông Lâm quay người nhìn ông ta. Tâm trạng gã càng lúc càng bi thương.
Lúc nãy gã đã nhận ra, khi Tần Lạc kiên cường đi ra ngoài có mấy người một tấc không rời khỏi hắn bọn họ đi theo hắn một cách không do dự. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL
Thậm chí còn có hai nam một nữ tình nguyện dùng thân thể minh che chắn cho Tần Lạc. Bọn họ tình nguyện vì hắn mà nhận cái chết.
Còn cả một Vương Dưỡng Tâm kia nữa. Hứa Đông Lâm biết Vương Dưỡng Tâm chính là cháu trai của Thần Châm Vương Trung Quốc Vương Tu Thân gia thế ưu việt không lo chuyện cơm áo gạo tiền nhưng anh ta lại thích mạo hiểm, cùng Tần Lạc xông lên trước.
"Các vị sẽ cảm thấy hổ thẹn vì hành động hôm nay của mình" Vương Dưỡng Tâm đã nói với những đồng bạn chần chừ không tiến lên như vậy.
Sau đó chỉ trong nháy mắt nhiệt huyết của người Trung Quốc bị kích động.
Bọn họ không sợ chết. Bọn họ tình nguyện cùng Tần Lạc đi tìm cái chết.
Cho dù bản thân Hứa Đông Lâm gã cũng có tố chất ưu tú như Tần Lạc nhưng phó đoàn bên cạnh gã có cùng gã xông lên chống lại họng súng của đối phương không?
Không!
Không phải chỉ mình gã thua mà cả quốc gia cũng thua!
Thua ở nền tảng. Thua ở tâm huyết.
Hoffman đi nhanh tới, ông ta nắm chặt tay Tần Lạc nói bằng tiếng Trung Quốc: "Hay lắm... Tần hay lắm..."
Những đội trưởng, đội phó của các đoàn khác cũng ào tới, bọn họ vây xung quanh Tần Lạc và các thành viên đoàn Trung Quốc bọn họ cười nói tán thưởng, chúc mừng.
Bởi vì có nhiều người, âm thanh hỗn tạp, người phiên dịch không thể nào dịch tất cả cho Tần Lạc nghe.
Nhưng Tần Lạc có thể nhận ra ý tốt và sự nhiệt tình từ trong ánh mắt của bọn họ.
Khí phách chính là nghệ thuật không biên giới.
Hứa Đông Lâm đi tới trước gã chăm chú nhìn thẳng vào hai mắt Tần Lạc nói: "Trước kia, tôi vẫn không phục. Tôi không nhận ra tôi thua kém anh, thậm chí tôi còn cảm thấy bản thản mình ưu tú hơn anh nhiều".
"Mặc dù anh dùng lực lượng một người đánh bại Hàn y nhưng tôi vẫn kiên trì suy nghĩ đó. Tôi cũng nghĩ nếu như có cơ hội tôi nhất định sẽ làm được điều tương tự ở Trung Quốc... đây chính là nguyên nhân tôi ở Trung Quốc trong một năm. Biết người biết ta trăm trận trăm thắng".
Hứa Đông Lâm nhún nhún vai tươi cười nói: "Hôm nay mới biết tôi đã đánh giá bản thân mình quá cao. Những điều anh có thể làm được, tôi không làm được. Lần nay tôi thua tâm phục khẩu phục".
"Tình thế thúc ép mà thôi" Tần Lạc vỗ vỗ vai Hứa Đông Lâm, an ủi gã. Mặc dù trước đây Tần Lạc không quá thích Hứa Đông Lâm. Thậm chí Tần Lạc còn nghĩ khi nào thì báo lại mối thù thả chim câu của hắn và Lâm Hoán Khê. Nhưng trong hành trình tới đảo Honshu lần này, biểu hiện của Hứa Đông Lâm khiến Tần Lạc thay đổi cách nhìn của mình. "Người ngoài khó có thể hiểu được. Chỉ có khi anh chính thức trở thành người phải đứng vào vị trí đó anh có thể làm được. Một khí thế sẽ thúc ép anh làm được".
"Hy vọng là thế" Hứa Đông Lâm gật đầu nói. "Thế nhưng tôi vẫn không hy vọng anh rời khỏi đây. Anh cũng biết đây chính là thảm họa của toàn nhân loại. Không một ai được phép chỉ bo bo giữ thân mình".
"Vậy phải xem bọn họ biểu hiện thành ý của mình" Tần Lạc cười nhạt nói. Một khi đã ra tới đây, dễ dàng quay lại sao? Vậy không phải quá mất mặt sao?
Đúng lúc này những người bên ngoài xao động. Tần Lạc nhìn qua khe hở của vòng vây người, nhìn thấy một đoàn xe dài đang từ xa chạy tới bên này.
Đội xe nhanh chóng chạy tới trước mặt.
Tiếng cửa xe liên tục mở ra. Một nhóm đàn ông mặc trang phục phòng chống phóng xạ màu xanh da trời từ trong xe bước ra ngoài.
Đi đầu là một người đàn ông trung niên đeo kính. Tần Lạc chỉ cần liếc mắt là nhận ra đây chính là ngài Fujii, thủ tướng Nhật Bản người thường xuyên xuất hiện trên ti vi.
Vốn vi rút ngọn lửa được giữ bí mật hoàn toàn. Vì sợ giới truyền thông tìm được bí mật này nên chính phủ Nhật Bản chỉ cử Cung Thành Giới, quan chức chính phủ tới xử lý. Vì cấp bậc ông ta chưa đủ cao, mặc dù có người ngẫu nhiên phát hiện ông ta có mặt ở đảo Honshu cũng không thu hút được nhiều sự chú ý.
Bây giờ bí mật về vi rút ngọn lửa đã bị người tiết lộ, toàn bộ thế giới đang bàn tán về chuyện này, chính phủ Nhật Bản biết rằng tiếp tục che dấu cũng không còn ý nghĩa gì nữa.
Bây giờ điều bọn họ cần làm là nỗ lực tối đa giải quyết vụ việc vi rút ngọn lửa, cho dù phải điều động người tới cỡ nào cũng không thành vấn đề. Chính vì vậy đích thân thủ tướng Fujii tới thăm các đoàn y tế các nước cùng nhân viên nghiên cứu, quan tâm tới tình hình tiến triển của vi rút ngọn lửa.
Điều không ngờ là khi chưa tới gần công doanh trại 307, bọn họ phát hiện tình cảnh ồn ào trước cổng doanh trại.
"Đã xảy ra chuyện gì?" thủ tướng Fujii hỏi nhỏ.
Người thư ký bên cạnh ông vội vàng chạy tới bên cạnh Cung Thành Giới và hỏi: "Ngài Cung Thành Giới, thủ tướng tới. Thủ tướng muốn biết chỗ này đang xảy ra chuyện gì? Mời ngài cùng tôi đi nghênh đón thủ tướng".
Cung Thành Giới ngơ ngác ngẩng đầu nhìn bốn phía xung quanh rồi ông ta bước đi vẻ khó nhọc về phía thủ tướng Fujii.
"Quan chính vụ Cung Thành Giới, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gi?" Thủ tướng Fujii hỏi.
Cung Thành Giới không trả lời.
Rất nhiều người đang vây xung quanh, nói dối chi rước lấy nhục nhã.
"Ngài thủ tướng, ông ta làm chúng tôi mất hết vinh dự của người quân nhân, ông ta là sỉ nhục của chúng tôi" Viên sĩ quan chạy tới trước mặt thủ tướng Fujii. không tiếc lời tố cáo cấp trên của mình.
"Đã xảy ra chuyện gì?" Một lần nữa thủ tướng Fujii hỏi.
Rất nhanh thủ tướng Fujii biết toàn bộ sự việc.
Sắc mặt ông vô cùng nghiêm trọng, ông lạnh lùng quát: "Cung Thành Giới, anh có biết bản thân anh đã phạm sai lầm nghiêm trọng như nào không?"
Cung Thành Giới trầm ngâm không trả lời. Lúc này ông ta thật sự không biết phải trả lời thế nào.
"Chính anh sẽ phải viết tường trình" Thủ tướng Fujii nói.
"Dạ, ngài thủ tướng" Cung Thành Giới khom người trả lời.
Thủ tướng Fujii đi tới trước đám người, lên tiếng hỏi: "Xin hỏi, vị nào là Tần Lạc, đội trưởng đoàn Trung Y Trung Quốc?.
Sau khin nghe phiên dịch nói lại. Tần Lạc từ trong đám người đi tới trước mặt thủ tướng Fujii và nói: "Tôi là Tần Lạc".
Thủ tướng Fujii gật đầu nói: "Tôi đã biết rõ chuyện đã xảy ra. Ngài Tần Lạc và toàn bộ thành viên đoàn Trung Y Trung Quốc đều là khách của chính phủ Nhật Bản mời tới. Các vị đã nhận được sự đối xử không công bằng. Đây chính là sự sỉ nhục của đất nước tôi".
"Quan chính vụ Cung Thành Giới sẽ nộp đơn xin từ chức cho tôi. Tôi đã phê chuẩn trước rồi, ở nơi này, tôi đại diện cho người dân nước tôi và chính phủ Nhật Bản xin lỗi các vị. Xin mời các vị hãy chấp nhận lời xin lỗi của chúng tôi".
Nói xong thủ tướng Fujii khom người rất thấp đối với Tần Lạc, cúi đầu một góc 90 độ.
Các quan chức chính phủ Nhật Bản ở sau lưng thủ tướng Fujii thấy thủ tướng đích thân xin lỗi, bọn họ cũng nhất loạt cúi đầu xin lỗi.