Nghe Tần Lạc nói đầy ngạo mạn, thoạt tiên mọi người sửng sốt sau đó cả ba vỗ tay cười ha hả.
"Tốt, Tần Lạc, ông càng ngày càng thích cháu. Chúng ta học Trung y nên có khí phách này. Văn không đệ nhất, y không thứ hai. Nếu một thầy thuốc Trung y không tin tưởng y thuật của chính mình, sao có thể làm cho người bệnh tin tưởng mình được?" Uông lão vỗ vai Tần Lạc cười nói.
"Tiểu tử cháu trước mặt Lệ hiệu trưởng cũng phải biết khiêm nhường chứ" Lâm Thanh Nguyên trách cứ Tần Lạc. Dù miệng ông ta nói thế nhưng nụ cười của ông ta lại không giấu giếm sự hài lòng.
Lâm Thanh Nguyên nói những lời đó với Tần Lạc giống như trưởng bối của hắn. Sở dĩ ông nói thế vì ông cảm thấy so với những người khác ông có quan hệ với Tần Lạc gần gũi hơn nhiều.
Còn không đủ thân cận khi chính ông đã chọn hắn làm cháu rể của mình ư?
"Ha, ha. Tại sao phải khiêm tốn? Nếu mình có chân tài thực học, khiêm nhường chính là dối trá. Nếu không có chân tài thực học, đó chính là cuồng vọng, tự cao tự đại" Lệ Vĩnh Cương nhìn Tần Lạc nói.
Ít nhất ấn tượng đầu tiên của ông với Tần Lạc cũng không tồi.
Truyền thụ nghề nghiệp không phải là trò đùa.
Không thể nói Tần Lạc dùng một phương thuốc dân gian chữa khỏi việc hóc xương cá của cháu gái Lệ Vĩnh Cương là Tần Lạc có đủ tư cách trở thành một giảng viên dạy Trung y, Lệ Vĩnh Cương là một hiệu trưởng rất nguyên tắc, tất nhiên ông ta sẽ tiếp tục kiểm tra Tần Lạc.
Vì vậy Lâm Thanh Nguyên liền kể lại việc Tần Lạc ra tay giúp bệnh viện của trường đại học Y Yến Kinh thoát khỏi cơn nguy khốn. Uông lão lại thêm mắm thêm muối nói Thái Ất thần châm Tần Lạc sử dung là độc nhất vô nhị. Cứ theo lời ông thì Thái Ất thần châm vô cùng diệu kỳ, có thể giúp người chết sống lại, không gì là không trị được.
"Cái gì? Dược vương Tần Tranh là ông cháu?" Khi Lâm Thanh Nguyên nói đến gia thế của Tần Lạc, Lệ Vĩnh Cương hỏi với vẻ tôn sùng. Bạn đang đọc truyện được lấy tại T.r.u.y.e.n.y.y chấm cơm.
"Dạ đúng" Tần Lạc cười gượng. Lúc trước hắn tưởng dựa vào một thân tuyệt học của mình để đi trên con đường của mình, giờ hắn mới phát hiện cho dù hắn tới đâu hắn đều chịu ảnh hưởng bởi danh tiếng của ông nội.
"Mặc dù ông học tây y nhưng cũng chịu ân điển của Tần lão. Cuốn "Thang dược tập" của ông ấy là cuốn sách gối đầu giường của ông, ông đã thu hoạch được nhiều điều ở đó" Lệ Vĩnh Cương cảm động nói.
"Tần lão là thầy thuốc Trung y được mọi người kính trọng. Người chịu ân hụê của ông ấy há chỉ mình ông. Chúng ta đều học Trung y, phần lớn cũng coi như là nửa đồ đệ của Tần lão. Cuốn "Thang dược tập" gần như là cuốn cẩm nang của chúng ta. Chúng ta đều dựa vào đó để cân nhắc kê đơn" Uông lão cũng cảm động nói.
Lệ Vĩnh Cương nhìn Tần Lạc gật đầu nói: "Mặc dù cậu không tốt nghiệp bất kỳ một học viện y khoa nổi tiếng nào nhưng Tần lão là người có tên tuổi, danh tiếng của ông đáng giá hơn rất nhiều so với bằng tốt nghiệp của bất kỳ trường y nào. Ta nghĩ chỉ dựa vào nhân phẩm của Tần lão. Nếu ông ấy nguyện ý để cậu ra ngoài hành y, tất nhiên đã tin tưởng vào y thuật của cậu".
"Mới rồi ông bạn già và lão Phạm đã chứng thực điều đó. Ông cũng rất hài lòng" Lệ Vĩnh Cương lại nìn gương mặt trẻ trung, anh tuấn của Tần Lạc hỏi; "Hơi mạo muội chút. Năm nay cháu bao nhiêu tuổi?"
"Hai mươi hai" Tần Lạc thành thật đáp.
"Rất trẻ và đầy triển vọng" Lệ Vĩnh Cương lại một lần nữa xúc động nói. "Tuổi của cháu chỉ bằng sinh viên đang học trong trường. Một số sinh viên có khi còn hơn cháu mấy tuổi. Nếu bọn họ không tín nhiệm cháu thì sao nhỉ?"
"Cháu sẽ cho họ biết cháu tới đó để dạy họ chứ không phải để so đo tuổi tác" Tần Lạc nhún vai ra chiều không quan trọng.
"Tốt, hy vọng cháu có thể tự điều chỉnh tâm tính mình. Nếu có sinh viên nào gây chuyện, cháu cứ báo cho ông biết. Nếu được ngày mai cháu cứ tới trường dạy luôn" Lệ Vĩnh Cương nói.
"Không thành vấn đề" Tần Lạc gật đầu nói.
Hắn không thấy vui mừng khi tìm được việc làm, trái lại trong thâm tâm hắn có một cảm giác trách nhiệm không nói nên lời.
Làm giảng viên không phải như trong các tiểu thuyết YY viết tới trường là tán gái, đánh nhau. Hắn muốn sinh viên của hắn phải học được cái gì đó.
Bởi vì một số giảng viên đại học tầm thường, không có chí tiến thủ khi dạy học chỉ theo phương pháp đọc, chép làm cho sinh viên tốt nghiệp lâm vào tình cảnh quẫn bách ra trường không có việc làm.
Tại hội chợ việc làm, các công ty, nơi cần người hầu như đều bài xích sinh viên mới tốt nghiệp. Nhìn vào bản sơ yếu lý lịch không có bất kỳ kinh nghiệm làm việc nào, người đó lập tức bị đánh trượt.
"Mình là giảng viên Trung y tốt nhất, mình phải dạy được những sinh viên xuất sắc nhất" Tần Lạc thầm hạ mục tiêu.
Đã có kinh nghiệm của lần trước, lần châm cứu thứ hai diễn ra thuận lợi.
Lâm Hoán Khê rất hợp tác, nàng mặc chiếc áo ngủ rộng thùng thình. Tần Lạc cũng đã quen vị trí các huyệt Đại Đôn, Hành Gian và Túc Ngũ Lý của nàng.
Lần này không còn tâm trạng lúng túng như lần đầu nhưng khi Tần Lạc vuốt ve bắp chân mảnh khảnh, mềm mại và khi Lâm Hoán Khê kéo áo ngủ lên để lộ ra bắp đùi của nàng, Tần Lạc thấy tim mình đập lọan xạ.
Xem ra việc kết thúc cuộc đời xử nam là việc vô cùng hệ trọng, có khi phải lên kế hoạch thực hiện.
Ngay cả tên tiểu tử Văn Nhân Chiếu xấu xa đó cũng có can đảm gọi hắn là gã ngốc làm cho Tần Lạc cảm thấy xấu hổ.
"Nghe ông nói cậu muốn tới đại học y khoa làm giảng viên?" Lâm Hoán Khê vẫn nhắm mắt hỏi Tần Lạc.
"Đúng vậy. Hôm nay đã quyết định rồi" Tần Lạc cười nói.
"Như vậy sau này chúng ta là đồng nghiệp" Lâm Hoán Khê nói.
"Đồng nghiệp? Chị cũng là giảng viên đại học y khoa?"
"Bây giờ cậu mới biết à?"
Tần Lạc gật đầu, sau đó hắn chỉ vào bắp đùi gần như đã lộ tới * nói: "Chị có thể kéo áo ngủ xuống không? Tôi không phải người đàn ông tùy tiện. Chị để như vậy tôi không tùy tiện thì lại không phải là đàn ông".
Vừa rồi trong lúc nàng yên lặng suy nghĩ nàng sực nhớ tới trong bữa cơm hôm nay ông nàng nói Tần Lạc sẽ tới trường y khoa làm giảng viên nàng không nhịn được buột miệng hỏi.
Nhưng nàng lại không biết Tần Lạc đã châm cứu xong cho nàng. Thậm chí hắn đã khử trùng xong ngân châm bỏ vào hộp.
Mặt Lâm Hoán Khê ửng đỏ tới tận cổ nàng xuống khỏi giường nói: "Muộn rồi, không mời cậu uống trà nữa. Ngày mai tôi và cậu tới trường báo danh".
"Được" Tần Lạc nhìn vẻ mặt ngượng ngùng của Lâm Hoán Khê, hắn cầm hộp châm đi ra ngoài.
Theo ý mà nói bệnh tình của nàng không rút nhanh như thế được.
Tần Lạc cũng đã lén quan sát khi Lâm Hoán Khê tiếp xúc với người đàn ông khác. Ví như hôm qua với gã mặc sơ mi. Hôm nay khi ăn cơm ở Lâm gia nàng cũng đã tiếp xúc với Phạm Uông nhưng nàng vẫn giữ bộ mặt lạnh như băng.
Vậy tai sao nàng tự nhiên lại tiếp xúc thân mật với hắn như vậy? Hay bởi vì hắn là thầy thuốc của nàng?
Tần Lạc đã không nghĩ tới một khả năng có thể xảy ra.
Trong sách có ghi lại dùng châm cứu chữa chứng bệnh sợ đàn ông ( phụ nữ ) của bệnh nhân có khả năng khiến cho bệnh nhân có tình cảm ngược lại với thầy thuốc.
Nói cách khác nếu như bệnh của họ là do tổn thương tình cảm gây nên. Khi đó tình cảm được giấu kín trong nội tâm của họ đến một lúc nào đó sẽ bộc phát ra như vậy người châm cứu sẽ là đối tượng đầu tiên.
Chẳng lẽ hắn chưa chữa khỏi bệnh cho nàng đã khiến cho nàng có tình cảm với hắn?
"Không được" Tần Lạc kiên quyết lắc đầu.
Hắn quả thật rất thích những cô gái hơn tuổi xinh đẹp, duyên dáng, mặc quần áo bằng lụa tơ tằm màu đen, giả trang làm y tá, tiếp viên hàng không, nữ cảnh sát, nữ hoàng, công nhân môi trường, những cô gái ngây thơ trong sáng hoặc đại loại như thế. Hắn tự tay dán hình khắp nơi trên sàn nhà, ghế sa lon.
Hắn cũng đã từng nghĩ một ngày nào đó hắn sẽ lấy một cô gái hơn tuổi làm vợ.
Thế nhưng trong thâm tâm Tần Lạc hắn không cần những người phụ nữ kiêu hãnh như nàng.
Nếu đổi lại là người khác tới chữa bệnh cho nàng chắc chắn đã rơi vào bẫy tình của nàng.
Chính bản thân mình muốn phụ nữ mà lại còn…..?
Hiển nhiên không cần thì bây giờ hắn sẽ xử lý tình huống này như thế nào?
Không chữa nữa? Hay nói đổi lại thành hiệu quả khá tốt nên không cần nhanh chóng chữa trị?
Trong tâm trạng ngổn ngang tâm sự, Tần Lạc quay về phòng ôm chiếc gối màu hồng nhạt không biết ai để trong phòng nằm trằn trọc không ngủ được.
Ăn sáng xong Tần Lạc ngồi trong chiếc BMW của Lâm Hoán Khê do nàng cầm lái tới trường y khoa.
Hôm nay là ngày đầu tiên hắn làm giảng viên.
"Tối qua ngủ không ngon hả?" Lâm Hoán Khê vừa lái xe vừa hỏi Tần Lạc. Hai mắt Tần Lạc thâm quầng.
"Ừ" Tần Lạc ủ rũ nói.
"Làm sao vậy?"
"Tôi không ngủ được rồi bắt đầu đọc Tam tự kinh, đọc đến câu: bảy tuổi có thể chơi cờ,tám tuổi có thể vịnh thơ thì quên mất câu sau. Tôi miên man suy nghĩ cả đêm".
Lâm Hoán Khê khẽ nhếnh miệng cười nàng cố nén để không bật ra tiếng cười.
Học viện y khoa là học viện trọng điểm ở Yến kinh. Nhà trường bao gồm các học viện chuyên ngành và bệnh viện trực thuộc, có các học viện y khoa, học viện công nghệ sinh học, học viện y tế gia đình và vệ sinh cộng đồng, học viện Trung y dược.
Lâm Hoán Khê là giảng viên của học viện công nghệ sinh học, chủ nhiệm khoa miễn dịch học, Tần Lạc lại phải tới học viện Trung y dược. Hai người cùng là giảng viên một trường nhưng lại không cùng chỗ làm.
"Trước tiên tôi cất xe dưới lầu sau đó sẽ dẫn cậu tới học viện Trung y dược báo danh" Lâm Hoán Khê nói.
"Được: Tần Lạc trả lời.
Lâm Hoán Khê vừa dừng xe ở sân học viện công nghệ sinh học. một chiếc xe màu kem hấp tấp chạy vào.
Trần Hiểu Tuyết từ trong xe nhảy xuống chỉ vào Lâm Hoán Khê và Tần Lạc nói: "Bây giờ còn chối được không? Như thế này đã bắt được gian tình chưa? Lâm Hoán Khê, cô còn nói gã này không phải sinh viên của trường nữa không? Để xem lần này hai người giải thích thế nào?"