Chảy nhiều máu như vậy thì chẳng lẽ mình trúng đạn rồi sao?
Tần Lạc cũng không biết chính xác.
Tên sát thủ xuất hiện quá bất ngờ. Dưới tình thế cấp bách hắn ôm Mễ Tử An nhào xuống bậc thang, vội vàng trốn tránh tên sát thủ đuổi giết nên không cảm thấy có cảm giác bất thường nào. Bây giờ khi đã thoát ra khỏi mối nguy hiểm, hắn mới nhận ra thân thể mình dường như mất hết sức lực, mỗi cử động đều rất đau đớn vô cùng.
Mặc dù Tần lạc nghi ngờ chính bản thân mình bị thương nhưng hắn vẫn nằm yên không nhúc nhích, bây giờ hắn giống như lúc mới học cận chiến với Ly, khi bị nàng quăng đập bảy, tám mươi cái liền, toàn thân mềm nhũn, không chút sức lực.
"Tần lạc". Mễ Tử An gọi to.
"ừ". Tần Lạc mệt mỏi trả lời.
"Hãy để tôi xem lưng của anh một chút".
"Chị hãy tự xem đi. Tôi không thể cử động được".
"Anh nằm bất động thế này thì tôi kiểm tra thế nào?" Mễ Tử an lo lắng nói. Điều nàng lo lắng là liệu Tần lạc có bị thương nặng hay không, với tốc độ máu chảy nhiều như này hẳn vết thương của hắn không nhỏ nhưng nàng cũng đành chịu vì bản thân nàng cũgn mệt rũ, không còn chút sức lực nào.
"Vậy không cần nhìn nữa". Tần lạc nói. Hắn chỉ muốn ngủ một giấc ngon nhưng lại lo lắng tên sát thủ đuổi theo giết nên cố gắng gượng giữ vững tinh thần, duy trì sự tỉnh táo cùng cảnh giác.
Sau khi Mễ Tử An nằm nghỉ một lát nàng cảm giác bản thân mình đã lấy lại được chút hơi sức nàng liền bò tới cạnh Tần Lạc, nàng kéo tay Tần Lạc, định kéo hắn nằm sấp xuống.
Nhưng Mễ Tử an không ngờ, nàng không những không kéo được Tần Lạc nằm sấp xuống mà ngược lại bị trọng lực kéo ngã đè lên người Tần Lạc.
Chiếc váy dạ hội đen trên người nàng lúc này đã vô cùng lộn xộn, ngực nàng đã trễ hẳn xuống, để lộ ra hơn một nửa áo nịt màu đen nịt lấy một ngực thanh xuân gợi cảm của nàng.
Tần Lạc không cảm thấy sự khó chịu khi trên ngực mình có hai vật to tròn, mềm như thịt đè lên nhưng Mễ Tử An lại cảm thấy ngực mình rất đau đớn, nàng định gượng ngồi dậy nhưng không còn chút sức nào.
"Tần Lạc, anh vẫn chảy máu, bây giờ làm thế nào?" Mễ Tử An sốt ruột nói.
Tần Lạc cũng biết cứ để như vậy cũng không phải là cách hay. Sau khi nằm yên mấy phút để khôi phục lại một chút hắn liền đỡ Mễ Tử An đang nằm trên ngực mình sang một bên rồi chống tay gượng ngồi dậy.
Lúc trước hắn đã vứt cái áo trường bào đen trên biển bây giờ trên người hắn chỉ còn một chiếc áo lót màu trắng.
Dưới ánh trăng, sao chiếu rọi, Mễ Tử An phát hiện cả lưng áo của Tần lạc thấm đẫm máu tươi, đỏ lòm.
"Chảy nhiều máu quá. nhất định sau lưng đã bị thương". Mễ Tử An lại sốt ruột nói.
Tần Lạc cũng cảm thấy sau lưng hắn đau đớn, bỏng rát. Tần Lạc liền cởi áo lót ra và nói với Mễ Tử An: "Hãy giúp tôi xem vết thương ở chỗ nào?"
Mễ Tử An liền bò tới, sau khi nhìn thoáng qua nàng liền kêu lên: "Trời ơi, rất nhiều chỗ rách toạc da".
Thật ra không chỉ đơn giản là rách ra như vậy, sau lưng Tần Lạc máu , thịt lẫn lộn, thậm chí ngay khi Tần Lạc cởi áo lót của mình ra, vẫn còn những mảnh áo nhỏ dính trên người hắn.
Trong đó có một vết cắt siêu vẹo trông cực kỳ đáng sợ, giống như bị ai đó dùng một vật sắc nhọn cắt mất một miếng thịt hình chữ nhật, không biết đó là do viên đạn làm trầy da hay là do lúc lăn xuống bậc thang bị hàng rào sắt hay cái gì đó quyệt vào.
"Rách da hả?" Tần Lạc cười gượng nói. "Nhất định là nghiêm trọng hơn so với rách da, đúng không?"
Mặc dù Tần Lạc không thể nhìn thấy tình trạng sau lưng mình nhưng với thân phận đúp của người bị hại và thầy thuốc, Tần Lạc vẫn có thể hiểu được vết thương ở sau lưng của hắn hoàn toàn không đơn giản chút nào.
"Làm sao bây giờ?" Lúc này Mễ Tử An sốt ruột nói. "Tại sao anh lại không mang theo thuốc, làm thế nào băng bó đây? Điện thoại di động đâu? Chúng ta phải gọi điện báo canh sát".
"Điện thoại di động của tôi để ở túi áo ngoài, áo ngoài đã trôi mất, điện thoại di động cũng mất". Tần Lạc nói. "Điện thoại của chị đâu?"
"Điện thoại của tôi để ở trên xe của chị Tinh". Mễ Tử An nói. Lúc đó khi nàng thay đổi trang phục trên xe nàng đã để túi xách của mình trên ghế, lúc trước xuống xe lại vội vàng nên nàng cũng không nhớ tới cái túi của mình.
Tần Lạc nhận thấy hòn đảo nhỏ cô độc này cách đảo Tế Châu một đoạn rất dài. Dựa vào tình trạng sức khỏe hiện tại của hai người, khẳng định rằng rất khó bơi qua khoảng cách đó.
Nếu như thần kinh vẫn còn đang trong tâm trạng căng thẳng thì còn có thể nhưng bây giờ hai người đã thư thái hơn rất nhiều nên đương nhiên không thể có đủ sức bơi qua khoảng cách đó.
Tần Lạc khá bực bội, tất cả thuốc dự phòng cùng các đồ đạc khác đã cùng biến mất dưới biển cùng với chiếc áo trường bào kia, những loại thuốc khác thì nằm trong phòng khách sạn, cách khá xa hiện trường vụ nổ súng, hơn nữa cũng ở chỗ khá kín đáo, người khác khó thấy được.
Không có điện thoại gọi cấp cứu, chỉ còn cách ngồi đợi đội cứu hộ tìm tới nhưng liệu bản thân hắn có thể kiên trì tới khi nào?
Tần Lạc dùng ngón tay ấn vào huyệt Đại Thương ở trên cổ tay phải để máu trong cơ thể hắn lưu thông càng chậm càng tốt, ánh mắt hắn quan sát xung quanh, hắn hy vọng có thể tìm thấy một dược vật thích hợp để sử dụng.
Nhưng đáng tiếc nơi đây là một sườn núi đá trọc lốc, không có bất cứ cây cỏ gì.
Đúng lúc hai người đang ở tột cùng của cảm giác thất vọng thì đột nhiên trên bầu trời xuất hiện một luồng sáng chói như ánh sáng mặt trời, soi dọi bầu trời đêm sáng rõ như ban ngày.
Ngay sau đó hai người nghe thấy tiếng máy bay trực thăng xình xịch.
"Tần Lạc, có trực thăng cứu viện, trực thăng cứu viện". Mễ Tử An kích động hét lên sau đó nàng vẫy tay ra hiệu cho chiếc trực thăng trên bầu trời.
Ngay sau đó trên mặt biển cũng xuất hiện hai luồng ánh sáng. hai chiếc ca nô chạy song song với nhau đang hướng tới hòn đảo nhỏ.
Tần Lạc nhếch miệng cười nói: "Người xấu đoản thọ, người tốt sống ngàn năm ".
Ngày hôm nay giới truyền thông Hàn Quốc chỉ đưa hai thông tin, hơn nữa hai thông tin này chỉ liên quan tới một thanh niên đến từ Trung Quốc.
Tin tức thứ nhất nói rằng dù đã có hiềm khích trước đó với người Hàn Quốc nhưng khi người thanh niên này đi tản bộ nhìn thấy một phụ nữ mang thai đã rụng cuốn rốn, tình trạng vô cùng nguy hiểm, anh ta đã ra tay giúp người phụ nữ sinh con ngoài trời.
Mặc khác cũng theo thông tin thứ nhất thì tối hôm qua đã xảy ra một vụ nổ súng. Mục tiêu của vụ nổ súng là Tần Lạc, trưởng đoàn của đoàn đại biểu Trung y Trung Quốc. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - http://thegioitruyen.com
Bây giờ ở hàn Quốc có khi Tần Lạc còn nổi tiếng hơn cả một ngôi sao màu bạc danh tiếng nhất. Tất cả báo chí đều đưa tin về hắn.
Trong phòng bệnh chật kín người, Tô Tử ngồi trên xe lăn, tay nàng nắm chặt tay Tần lạc. Vương Tu Thân, Cố Bách hiền cùng một nhóm thành viên đoàn đại biểu Trung y tới thăm hắn.
Thân trên Tần Lạc ở trần, sau lưng hắn quấn đầy băng, trên mặt hắn cũng dán khá nhiều cao dán.
Tần Lạc nhìn Vương Tu Thân nói: "Sư phụ, không phải hôm nay còn có cuộc thi đấu sao? Tại sao mọi người lại tới hết đây?"
Mặc dù Tần lạc đã đánh bạii y thánh Hứa Nhược và mười sáu danh y tinh túy nhất của hiệp hội Hàn y nhưng cả phía Trung Quốc và Hàn Quốc đều muốn cuộc thi đấu y học cổ truyền vẫn được tiếp tục.
Đương nhiên các trận đấu lúc này chỉ còn mang tính hình thức, kết quả của trận đấu không còn có ý nghĩa gì hết. Tất cả danh tiếng ngày trước đã bị gã trai trẻ đỏm dáng đó cướp sạch.
"Cuộc thi bây giờ còn ý nghĩa gì đây?" Bọn họ chỉ có một đám vớ vẩn, chúng ta cho mấy đệ tử tới góp vui. chúng ta cũng chẳng muốn ra tay, cứ để đám đệ tử giáo huấn cho bọn họ một trận là được". Vương tu thân cười nói.
Vương Tu Thân khẽ nhíu mày khi nhìn vẻ thân mật của Tần Lạc và Tô Tử. Ông cũng biết Tần lạc và Lâm hoán Khê là một đôi tình lữ. Ông và Lâm Thanh Nguyên cũng đã quen biết sơ sơ nhưng ông thực sự không hiểu suy nghĩ trong lòng của mấy người trẻ tuổi này nên cũng chỉ biết mặc kệ nó.
"Không cần phải lo lắng về chuyện mấy trận đấu. tất cả các thú con đều đã đánh bại hết rồi, mấy lão già chúng ta có thể ổn định cục diện được2. Vương Tu Thân nói. "Con hãy nghĩ xem chuyện gì đã xảy ra với con? Tại sao con lại bị người ta ghen ghét vậy? Lại dùng tới đao và súng, liệu bọn chúng có để yên không?"
"Con thực sự không biết chuyện gì đã xảy ra". Tần lạc nói.
"Liệu có phải do mấy thanh niên quá khích côn đồ đó làm không?" Cố Bách Hiền đứng bên cạnh hỏi.
"Nhất định không phải". Tần Lạc nói. Dù hắn mới chỉ liếc nhìn qua tên sát thủ đó nhưng tên đó hành động với tốc độ cực kỳ mau lẹ hơn nữa sau khi bắn trượt tên đó vẫn không hoảng hốt, vẫn tiếp tục đuổi giết, chứng tỏ tên đó không phải là sát thủ nghiệp dư mà là sát thủ chuyên nghiệp.
"vậy chúng là ai?" Vương Tu Thân hỏi. "Vậy gần đây con có kết oán thù với ai không?"
"không thể tùy tiện nghi ngờ người khác". Tần Lạc nói qua quýt. Hắn xấu hổ không dám kể cho mấy người Vuơng Tu thân nghe qua chuyện hắn kết oán thù với Lee Chengming. "Chúng ta cứ chờ đợi kết quả điều tra của cảnh sát Hàn quốc".
"Hừ, khi nào thì bọn họ mới có kết quả điều tra?" Vương Tu Thân hừ một tiếng nói.
"chuyện những cô gái của Bồ Tát môn bị quấy rầy đến giờ bọn họ vẫn không thể điều tra ra thủ phạm. Đây chính là thái độ của bọn họ sao?"
Tần Lạc thầm nghĩ nếu ở trong nội địa Trung Quốc bất kỳ ai dám cả gan nhục mạ người nước ngoài chắc chắn sẽ bị cảnh sát sử phạt nặng nề.
Thế nhưng Tần lạc không lấy đó làm tự hào, trái ngược trong lòng hắn có một sự ức chế và đau buồn khó bộc lộ.
Tiếng gõ cửa vang lên dồn dập, sau khi bên trong lên tiếng mời vào, có ba thanh niên, hai nam một nữ mặc quân phục màu đen, đeo phù hiệu ở cánh tay đi vào trong phòng.
Người cảnh sát trẻ đứng đầu nhìn Tần lạc đang nằm trên giường bệnh giới thiệu về mình: "Tôi là Thái Minh Vũ, cảnh sát đảo Tế Châu. Chúng tôi tới lấy lời khai về chuyện Tần Lạc tiên sinh bị bắn vào lúc mười một giờ ba mươi bảy phút đêm qua".
Ba người cảnh sát nhìn lướt qua căn phòng, thấy không còn chỗ nào để bọn họ ngồi liền nói: "Không cần, chúng tôi chỉ hỏi mấy câu thôi. Tôi muốn hỏi: Tối hôm qua tiên sinh và tiểu thư Mễ Tử An đi gặp ai?"
"Chúng tôi tới tham dự tiệc rượu từ thiện do tiên sinh Lee Chengming tổ chức". Tần Lạc cười đáp.
"có phải tiên sinh Lee Chengming của tập đoàn Thất Tinh không?" Người cảnh sát kinh ngạc hỏi.
"Đúng vậy. Ở Hàn quốc có nhiều người tên Lee chengming ư?"
"không có nhiều cái tên đó. Vậy có phải tiên sinh đã phát sinh mâu thuẫn trong bữa tiệc với ai đó không? hay tiên sinh có thể nói người nào có động cơ ra tay với tiên sinh?"
Tần Lạc trầm tư suy nghĩ một lát rồi nói: "Nếu như nói là có động cơ thì hẳn là tiên sinh Lee Chengming, bởi vì ở buổi đấu giá trong bữa tiệc chúng tôi đã có một số mâu thuẫn với nhau. Ngay khi tôi bỏ đi, anh ta còn nói anh ta sẽ cho tôi một bài học nhớ đời".