Bác Sĩ Thiên Tài

Chương 453: Con đâu phải là mẹ của mẹ!



"Hắn sẽ không chết chứ" Tần Lạc lo lắng hỏi. khó khăn lắm mới bắt được tên hung thủ. Nếu những hành động bạo lực này của Ly hành hạ hắn ta đến chết thì quả là lãng phí quá.

Hắn còn chuẩn bị moi ít thông tin từ miệng tên này nữa. Dù gì thì hắn cũng muốn biết rốt cuộc thì người có mối hận thù sâu nặng với hắn là ai mà lại phái người từ ngàn dặm xa

xôi đến ám sát hắn như vậy, kiểu như không đạt được mục đích thì quyết không chịu thôi.

"Việc như thế này thì tôi chuyên nghiệp hơn anh đấy." Ly lạnh lùng nói. Sau đó nàng liếc mắt nhìn An Tả Hách đang nôn mửa không ngừng, nói: "Tôi cắt đi hàm răng của hắn ta thôi, còn hắn ta vẫn nói chuyện được bình thường, nếu như mà hắn biết nói."

"Sao anh lại muốn giết tôi" Tần Lạc gập chân xuống, nhìn chằm chằm vào tên sát thủ rồi hỏi. An Tả Hách liếc mắt lên nhìn hắn một cái rồi lại cúi gằm mặt xuống nôn mửa, cú đấm ban nãy của Ly uy lực quả nhiên ghê gớm, dư chấn của nó để lại vẫn làm cho An Tả Hách phải cong người đau đớn.

Tần Lạc cười cười rồi đứng dậy hỏi: " Bây giờ phải làm thế nào?"

Hắn rất hy vọng có thể bắt được hung thủ, nhưng đến khi bắt được rồi thì lại không có cách nào giải quyết hắn ta được. Ở Yến Kinh, hắn không có nơi ở riẽng của mình, đến cả nơi dùng hinh tra vấn cũng không có.

Tên sát thủ này cũng không thể đem hắn ta đến nhà chung cư Lâm gia được, vì đó là nơi ở của tư nhân, không nên mang thêm những chuyện ân oán bên ngoài vào làm gì.

Tần Lạc lúc này nghĩ bụng, cũng đến lúc hắn phải mua một căn nhà rồi. Một căn nhà thuộc về bản thân mình.

"Anh đem hắn ta đi." Ly nói.

"Tôi đem nó đi đâu bây giờ?" Tần Lạc cười khổ.

"Thế thì tôi sẽ đem đi." Ly đáp. "Tôi sẽ giúp anh tìm ra đáp án mà anh cần từ miệng hắn"

"Cảm ơn cô." Tần Lạc cảm động nói. Khi ở bên Ly thì hắn an phận làm một người đàn ông nhỏ bé không cần phải lo nghĩ gì. Vấn đề gì cũng được nàng giúp mình giải quyết một cách ổn thỏa.

Ly không thèm để ý đến những lời cám ơn chân tình của Tần Lạc, mà dùng tay cầm vào cổ áo của An Tả Hách, sau đó kéo lê anh ta đi về phía chiếc Hummer đang đứng chờ đằng xa.

Tần Lạc đã quen với kiểu cách này của Ly rồi nên hắn chỉ nhún nhún vai rồi cũng đi theo sau.

Ly rút chiếc còng tay quân dụng được làm bằng bạc từ eo mình ra, khóa tay An Tả Hách vào ghế lái phụ. Sau đó nàng chui đầu vào ghế điều khiển, khởi động xe rồi rời đi.

"Này, ơ! Tôi còn chưa lên xe mà." Tần Lạc kêu lên thất thanh.

"Lẽ nào anh còn muốn tôi đưa anh đi đển chỗ hẹn với người phụ nữ khác?" Ly lướt mắt nhìn hắn rồi hỏi.

"Thế này thì tôi phải làm thế nào" Tần Lạc trợn tròn mắt hỏi. Hắn thấy ngữ khí mà Ly nói với hắn lạ lẫm vô cùng.

"Đó là chuyện của anh."

Ly nhấn ga rồi lái thẳng xe đi.

"Cho anh một lời khuyên." Lời nói của Ly từ xa vọng lại, nghe trong trẻo nhưng lại lạnh lùng vô cùng: "Trong vòng ba phút hãy rời khỏi đây, nếu không thì cảnh sát sẽ mời anh đi uống trà đó."

Tần Lạc nhìn hết một lượt tứ phía, thấy những chiếc xe ở xung quanh đang vội vội vàng vàng rời đi, thì chắc chắn một điều là sẽ có người gọi điện báo cảnh sát.

Hắn biết là rất khó đợi xe được ờ những chỗ xảy ra việc như thế này, người khác cũng sẽ không bao giờ đứng đợi xe ở đây. Hắn chạy về phía trước một đoạn, sau khi rời khỏi hiện

trường thì mới bắt được một chiếc taxi để về thành phố.

Tần Lạc không phài là lần đầu tiên đến đại viện khu quân đội, nhưng lần nào đến đây cũng bị mấy viên cảnh vệ to cao lực lưỡng đứng chặn ở cổng.

Sau khi hắn gọi điện cho Vương Cửu Cửu thì rất nhanh, Vương Cửu Cửu liền chạy ra đón hắn.

Vương Cửu Cửu chỉ bận một bộ đồ ngủ ờ nhà, một bộ đồ thể thao màu trắng, làm cho nàng trở nên đơn giản, mộc mạc lạ thường, nàng còn cột tóc đuôi ngựa, làm cho khuôn mặt trái xoan của nàng càng thêm yểu điệu, đáng yêu, chân đi đôi dép bông hình con thỏ, đúng kiểu dáng của một cô gái nhỏ ở trong nhà.

Nàng kéo Tần Lạc đi đển phòng bảo vệ rồi nói với một người đàn ông trạc tuổi trung niên trực trong đó: "Anh Lý, đây là bạn của em, ngày sau anh ấy đến đây thì anh cứ để cho anh ấy vào nhé. Khi nào rảnh em sẽ làm giấy tờ cho anh ấy."

Nguời đàn ông trung niên kinh hoàng đứng phắt dậy, mỉm cười nịnh nọt nói: "Vương tiểu thư, tôi sẽ nhớ mà. Ngày sau mỗi lần vị tiên sinh này tới thi cử đi vào trong là được.

giấy tờ thì không cần thiết đâu. Người mà Vương tiểu thư bảo lãnh thì còn có vấn đề gì được cơ chứ?"

"Giấy tờ thì vẫn phải cần chứ, cả cái đại viện này đâu chỉ có mỗi nhà của em đâu, cũng không thể để anh phải khó xử chứ." Vương Cửu Cửu cười nói.

"Vâng, vâng. Vương tiểu thư thông tình đạt lý, đã hiểu cho những người làm việc trong tầng lớp chúng tôi" Người đàn ông xoa xoa tay cười nói.

Quân nhân luôn có những tính cách đặc trưng, vì họ là những người đã trải qua máu lửa rồi, nên cho dù khi họ nịnh nọt lấy lòng người khác thì vẫn có chút ngại ngùng, e thẹn.

Họ vốn biết rằng mình cần phải đứng thẳng nguời lên, nhưng thói quen của một xã hội to lớn bắt buộc họ phải cong lưng hạ người thấp xuống,

Điều này không phải là lỗi của người ta, mà là cái xã hội đã bắt người ta phải làm như vậy.

"Đi thôi." Vương Cửu Cửu thân mật bước lên ngoắc tay vào cánh tay Tần Lạc, động tác vô cùng tự nhiên, giống như là người bề dưới ôm lấy người bề trên vậy, không giõng với việc lợi dụng người khác.

Mặc dù Tần Lạc muốn kháng cự lại vẻ thân mật này, nhưng lại không tìm được cái cớ nào thích hợp cả.

"Đợi lâu lắm rồi phải không?" Tần Lạc hòi.

"Đi gặp ông nội một chút, rồi nói một số chuyện với ông, cũng vừa mới về thôi" Vương Cửu Cửu nói. "Nhưng Trương Nghi Y thi lại nóng ruột lắm rồi đấy, em vừa mới về đã bảo

em gọi cho thấy rồi, cứ như sợ thầy chạy mất luôn ấy."

"Làm gì có chuyện đó chứ? Có đồ ăn ngon thì sao chạy được?" Tần Lạc cười nói.

"Thầy nói thật đấy chứ?" Vương Cửu Cửu nở một nụ giảo hoạt. "Thầy phải chuẩn bị tâm lý sẵn đi, Trương Nghi Y trước giờ vẫn không có chỗ để trổ tài nấu bếp, vừa mới biết

là thầy muốn đến đây ăn tối thì bà đã chuẩn bị cả một buổi chiều rồi đó."

"Mẹ em đang làm bếp sao?" Tần Lạc trợn tròn mắt ngạc nhiên cảm giác như hai chân không thể sải bước thêm được nữa.

"Bây giờ đổi ý thì đã muộn rồi." Vương Củu Cửu gật đầu cười lớn.

Tần Lạc muốn khóc mà nước mắt không tài nào chảy ra nổi.

Hắn khộng thể nào hiểu nổi tại sao mà một người phụ nữ đẹp như vậy, làm ra được những đồ đẹp mặt như thế, nhưng khi ăn vào lại khiến cho người ta có cảm giác như Đọc Truyện Online Tại Truyện FULL

muốn sống cũng không nổi, chết cũng không xong, chỉ có thể dùng bốn chữ để hình dung "Sống không bằng chết".

Lẽ nào, những thứ đồ đẹp lại đều là có độc cả?

Vừa bước vào bên trong vườn, Vương Cửu Cửu đă hét lên: "Trương Nghi Y, thầy Tần đến rồi."

Trương Nghi Y ừ lên một tiếng. Tiếp đó lại mắng: "Con ranh con, con gọi mẹ một tiếng mẹ thì chết ngay được à? Không phải đã nói trước rồi sao, trước mặt người khác mày

phải nể mặt mẹ chứ."

Âm thanh từ xa đến gần, tiếp đó, Trương Nghi Y liền đi đôi dép lê chạy ra. Bà mặc trên người một bộ đồ thể thao màu trắng y hệt Vương Cừu Cửu, nhưng nhìn không giống với

phong cách của Vương Cửu Cửu.

Vương Cửu Cửu mặc bộ đồ này thì nhìn trẻ trung, thời thượng, đầy sức sống vì dáng vóc của nàng thuộc loại cao cao gầy gầy, vì thế mà bộ đô nhìn có vẻ rộng thùng thình. Còn Trương Nghi Y thì không cao bằng con gái, thân hình thì đậm đà hơn nhiều, vì vậy mà bộ quần áo nhìn vừa khít khi mặc lên người bà, đặc biệt là vùng ngực, nó cứ hất lên hất xuống theo nhịp chạy của bà.

Tần Lạc vội đưa tầm nhìn ra chỗ khác, rồi chủ động chào Trương Nghi Y: "Cháu chào bác".

Hắn thực sự là không biết nên gọi người phụ nữ này thế nào nữa.

Hắn là thầy giáo của Vương Cửu Cửu, lẽ rạ là coi như cùng một bối phận với Trương Nghi Y, nếu gọi bà là chị thì Vương Cừu Cửu chắc chắn là không đồng ý.

Nhưng gọi bà là bác thì Tần Lạc lại thấy có gì đó kỳ kỳ, cảm giác như là bạn trai đến nhà bạn gái ra mắt bố mẹ vậy.

"Ừm." Trương Nghi Y cười toe toét. "Tiểu Tần này, đừng có khách khí như vậy nhé. Gọi cô là cô được rồi, sao lại gọi là bác như thế, làm cô già đi bao nhiêu đây. Cháu thấy cô

già lắm sao? Ha ha, lâu lắm không gặp cháu rồi. Cô lại cứ tưởng cháu chê cô nấu ăn không ngon, nên không muốn đến đây ăn cơm nữa cơ."

Tần Lạc cười khổ, nói: "Làm gì có chuyện như vậy ạ? Cô làm cơm rất ngon mà."

Đôi khi, con người ta vẫn phải nóì những câu có lỗi với lương tâm mình.

"Thật vậy sao? Cháu cũng thấy như thế sao?" Trương Nghi Y mắt sáng lên, giống như là nhận được một lời khích lệ gì lớn lao lắm vậy, ha ha cười lớn nói: "Con bé Cửu Cửu suốt

ngày nói cô nấu cơm khó ăn, làm cho khách không dám đến nhà nữa. Làm gì có chuyện như vậy chứ? Món nào cô cũng học trong sách nấu ăn mà, hơn nữa còn qua cả việc cải tiến, gia công của cô nữa."

"Hỏng là ở cái bước cải tiến gia công này đấy." Vương Cửu Cửu tiếp lời.

"Con ranh con, con thì hiểu cái gì chứ?" Trương Nghi Y lườm Vương Cửu Cửu một cái, rồi ân cần bước lên phía trước đưa dép cho Tần Lạc đi, sau đó tiếp tục nói: "Ai ăn qua rồi

đêu nói là ngon, chỉ có con là lắm điều thôi. Ngày sau con có gọi mẹ là mẹ đẻ đi chăng nữa thì mẹ cũng không nấu cho con ăn đâu. Nào, tiểu Tần, vào ngồi đi."

Tần Lạc đi đôi dép lê trong nhà vào rồi bước vào ngồi lên ghế sô pha ở bên trong phòng khách .

Vương Cửu Cửu biết Tần Lạc thích uống trà, liền chạy đi pha trà cho Tần Lạc. Còn Trương Nghi Y thì ngồi luôn xuống cạnh Tần Lạc, tủm tỉm nhìn hắn.

Tần Lạc bị đôi mắt khêu gợi chằm chằm dí vào mình thì có cảm giác đứng ngồi không yên, muốn chủ động nói gì đó nhưng lại không biết mình nên nói gì.

"Đều là người một nhà không cần phải xấu hổ thế đâu." Trương Nghi Y nhìn ra được sự quẫn bách của Tần Lạc thì cười an ủi.

"Làm gì có ạ ?" Tần Lạc cười nhạt nói.

"Có điều cô lại thích nhìn bộ dạng e dè này của cháu."

"____"

Vừa đúng lúc đó Vương Cửu Cửu bê trà đi ra, nghe thấy mẹ nàng nói như vậy thì cáu nói: "Trương Nghi Y, đừng có mà dê thế chứ."

"Tao dê cái gì đâu? Tao dê cái nào? Tao nhìn con rể của tao thì có gì là sai chứ? Không biết ai ngày nào cũng nghĩ đến chuyện gả cho người ta đâu. Nằm mơ còn gọi tên người ta ra nữa, rõ ràng người ôm mình là mẹ mình, vậy mà còn sờ mó lung tung trên người người ta." Trương Nghi Y tức giận phản kích nói.

Khuôn mặt Vương Cửu Củu nghe Trương Y Nghi nói như vậy, thì đỏ lựng lên, liếc trộm Tần Lạc một cái rồi nói: "Thầy Tần, thầy uống trà."

Sau đó lấy tay móc móc ra ý cho Trương Nghi Y, nói: "Trương Nghi Y, mẹ lại đây con

bảo cái này."

"Xì. Xem ai sợ ai chứ" Trương Nghi Y từ trên ghế sô pha đứng thẳng người lên. Sau đó bà như sực nhớ ra một điều gì đó, lại quay ra cười với Tần Lạc rồi nói với giọng hiền hòa

trìu mến "Tiều Tần này, hoa quả ở trên bàn cháu muốn ăn gì thì cứ tự nhiên nhé, cháu có hút thuốc không? Nếu hút thuốc thì nhà cô không có rồi, đều bị cô đốt hết rồi."

"____"

Tần Lạc ngượng ngùng gật gật đầu. Hai mẹ con Trương Nghi Y và Vương Cửu Cửu theo gót nhau đi vào trong bếp.

"Trương Nghi Y, sao mẹ lại có thể nói chuyện đó ra ngoài được chứ? Mẹ có tin là con sẽ liều chết với mẹ không hả?" Vương Cửu Cửu căm hận nói

"Con còn nói mẹ dê được thì sao mẹ không nói con dê được chứ?" Trương Y Nghi khinh khỉnh đáp.

"Nhưng vấn đề là mẹ vốn dê mà." Vương Cửu Cửu cũng không vừa nói.

"Thế chẳng lẽ mẹ không nói đúng sự thật hay sao?" Trương Y Nghi nhún vai đáp lại.

"Có là sự thật đi chăng nữa thì mẹ cũng không được nói ra." Vương Cửu Cửu tức đến phát điên.

"Con làm thế không phải là bảo mẹ lừa gạt người ta sao?" Trương Y Nghi coi như không có gì nói.

"Không phải mẹ suốt ngày bảo con lừa gạt người ta đó sao? "

"Mẹ là mẹ của con, vì thế nên mẹ mới có tư cách dạy con lừa gạt người. Con đâu phải là mẹ của mẹ đâu, con dựa vào đâu mà dạy mẹ lừa gạt người ta?" Trương Nghi tỉnh bơ nói.