Bác Sĩ Thiên Tài

Chương 508: Không lui !



"Một trò chơi hay, một nước cờ cao!"Tên béo da trắng ngồi trước TV cười lên ha hả nói: "Người Trung Quốc từ trước đến giờ thường là không thiếu thông minh nhưng bọn họ lại không thừa sự dũng cảm! Hiện giờ khó khăn lắm mới có một tên vừa có đầu óc lại vừa dũng cảm xuất hiện làm đối thủ của chúng ta, thật là thú vị! Thú vị vô cùng!"

"Sao vậy Thưa ông Weist? Ông có hứng thú với hắn ta sao?" Antwan lắc lắc ly rượu vang hảo hạng trong tay mình, mỉm cười nói.

Trên chiếc bàn ở trước mặt ông ta có đặt một chai rượu Les Forts de Latour từ năm 1961 trị giá một triệu sáu trăm ngàn đôla Mỹ, vậy mà chỉ trong chớp mắt nó đã được ba người này cạn sạch.

Làm về ngành y dược thì bọn họ chưa bao giờ biết được cảm giác khát tiền ra sao cả, ngay cả Bill Gates cũng đã từng phát ngôn rằng sau này người có thể vượt qua mặt ông lên đứng đầu những người giàu nhất trên thế giới chắc chắn là những người làm về các ngành di truyền học và y dược.

"Đúng vậy! Nhưng tiếc rằng nhân tài lại không thể phục vụ cho chúng ta!" Weist nhìn lên hình Tần Lạc hiện lên trên TV, rồi lắc đầu tiếc rẻ nói.

"Vẫn còn chưa ra giá mà đã nói là không mua được hay sao thưa ngài Weist?" Antwan phản đối nói:" Trên cái thế giới này lẽ nào không có vật gì là không thể dùng tiền để mua được hay sao? Ngay cả đến tư tưởng của ngài thị trưởng thành phố mà chúng ta còn mua được nữa là.....Như vậy thì còn có cái gì mà chúng ta không mua được cơ chứ?"

"Cái này chúng ta đúng là không thể mua được!" Gã Đan Mạch có nước da ngăm sẫm màu Anairs trầm ngâm lên tiếng.

Gã ngồi im lặng suốt từ đầu đến cuối không hề lên tiếng, nhưng đột nhiên khi nghe Antwan nói vậy thì đột ngột chen vào, Weist và Antwan khi nghe gã nói vậy thì cùng một lúc quay sang nhìn Anairs.

"Ồ! Lẽ nào ngài Anairs có cao kiến gì hay sao?" Antwan nói, ông ta tin rằng mỗi một con người đều có giá cả riêng của nó, chỉ khác biệt ở chỗ là người này có giá cao, còn người kia có giá thấp mà thôi.

"Cái mà hắn cần thì chúng ta không bao giờ đáp ứng được!" Anairs nói.

"Chúng ta không thể nào đáp ứng được ư? Có tiền 1à đáp ứng được hết....Tiền có thể mua được hết cả những thứ mà hắn cần!" Antwan ngông cuồng nói.

Là người xuất thân quyền quý, có cha là ông chủ của tập đoàn y dược to nhất ở Âu Châu, từ nhỏ đã cơm no áo ấm, chăn gấm nệm êm, quan hệ toàn là với những hàng vương công quý tộc có quyền có thế, Antwan cũng là vì có tiền nên mới có được thân phận như vậy, chính vì thế mà ý nghĩ của ông ta vô cùng kỳ quái.

"Cái mà hắn cần, chúng ta không thể nào mua được!" Anairs vẫn một mực khẳng định.

"Hắn cần cái gì?"

"Cái này thì chỉ có hắn ta mới biết được!" Anairs chán nản nói.

Antwan nghe vậy liền nhếch mép lên cười lạnh một cái rồi nói: "Thưa ngài Anairs! Ngài đến cả hắn muốn cái gì mà ngài còn không biết thì làm sao mà biết được chúng ta có bỏ tiền ra mua hắn được hay không? Ngài nói vậy có thấy mình hơi bị hoang đường không hả?"

"Tôi đã xem qua các tư liệu về hắn, hắn khác người khác rất nhiều!" Anairs nghe Antwan nói móc mình như vậy cũng không hề tức giận, gã vẫn vô cùng bình tĩnh lạnh giọng đáp lại.

"Hai vị....Thưa hai quý ngài.... bây giờ không phải là lúc chúng ta tranh luận với nhau về vấn đề này" Weist mỉm cười đứng ra giảng hòa nói: "Bây giờ người Trung Quốc cũng đã xuất chiêu rồi, bọn chúng cũng đã xuất ra con át chủ bài của chúng rồi, cái chúng ta cần làm bây giờ là suy nghĩ nên tiếp chiêu ra sao?"

"Thưa ngài Weist! Đây không phải là việc mà chúng ta phải suy nghĩ, mà nó thuộc về ngài thị trưởng thành phố!" Antwan vô cùng tự tin nói: "Tôi tin chắc rằng ngài thị trưởng thành phố sẽ không bao giờ làm tráỉ với lương tâm của mình đâu! Bao nhiêu năm kinh nghiệm hợp tác mách bảo cho tôi biết rằng Bertrand là một nhà chính trị gia đáng để chúng ta tin cậy!"

"Vậy nhưng, chúng ta làm sao biết được ngài thị trưởng thành phố sẽ dùng phương pháp gì để xử lý tình hình hiện nay cơ chứ? Những thủ đoạn gì có lợi cho chúng ta, là hòa giải hay là trục xuất đây? Chúng ta bây giờ phải nghĩ xem kết quả của hai phương pháp này sẽ đem đến hậu quả cho chúng ta ra sao mới được?"

"Dĩ nhiên là sử dụng bạo lực rồi!" Antwan nói: "Phải để cho cái bọn người Trung Quốc đó biết rằng đây là nước Pháp, là Paris! Đã là điều lệ của nước Pháp thì nên để cho nước Pháp đưa ra điều lệ, chứ không phải là bọn chúng!"

"Vậy nhưng, nếu như dùng bạo lực trục xuất thì.... thì sẽ làm dấy lên công luận phản hồi lại, đến lúc đó chúng ta giải quyết ra sao đây?" Weist nói: "Các ông cũng nên biết rằng tôi là một người đàn ông rất ưa thích sự khiêm tốn, chừng mực, tôi không hy vọng bản thân tôi.....hoặc lả tập đoàn của tôi bị quá nhiều bài báo quan tâm một cách quá chu đáo! Bọn nhà báo lả một bọn không hề có đạo đức nghề nghiệp gì cả, bọn chúng chỉ biết viết nhăng viết cuội, kêu ca lăng nhăng như những con điếm thối tha vậy!"

"Vậy nhưng......Chúng ta không thể nào đồng ý với yêu cầu của bọn chúng được!" Antwan nói.

"Người Trung Quốc dạy cho chúng ta biết một điều rằng: Đánh rắn phải đánh dập đầu, đánh cướp thì nên giết trùm truớc!" Anairs nói.

Hai người kia nghe Anairs nói vậy thì bỗng chốc hiểu ra vấn đề liền cười lên sung sướng.

Antwan vừa cười vừa nói: "Thưa ngài Anairs! Qua buổi tối của ngày hôm nay, tôi mới phát hiện ra rằng ngài thật là một nhân vật rất là thú vị! Ngài nói không sai chút nào, đây đúng là một đối sách vô cùng tuyệt diệu. . .. Tôi nghĩ là tôi cần phải gọi vài cú điện thoại cái đã! Cuộc điện thoại đầu tiên là gọi cho cục trưởng cục cảnh sát, tôi muốn chắc rằng ông ta đã nghe qua câu nói này của ngài, và thấu hiểu hàm ý của nó ra sao. À còn nữa! Tôi phảỉ gọi cho Sylow một cú.... Ông ta không phải là một người đàn ông lịch lãm cho lắm, nhưng tôi vẫn hy vọng rằng ông ta có thể thô lỗ hơn một chút nữa!"

"Người Trung Quốc cũng chẳng có tính đoàn kết gì cả! Chỉ cần bắt kẻ cầm đầu trong vụ gây rối này thì bọn chúng sẽ tức khắc tan rã mà thôi!" Weist nói: "Vậy nhưng, thưa ngài Antwan tôn kính! Ngài có chắc là ngài sẽ gọi cú điện thoại này không vậy? Ngài nên biết rằng, tôi thật sự không hy vọng những người bên ngoài trông thấy bóng hình của những tập đoàn tây dược hoạt động ở đây chút nào cả!"

"Cái này thi dĩ nhiên là tôi hiểu chứ! Vậy thì tôi sẽ tìm người nào đó đáng tin cậy để thông báo vậy! Ài....! Tại sao chúng ta làm việc gì lại cứ không thể tìm được cảm giác làm việc trôi chảy, thuận lợi thế nhỉ?" Antwan đưa mắt lên nhìn Tần Lạc trên TV nói: "Cũng giống với hắn ta, đứng ở đỉnh cao nhất thường thì hay nhận được lời khen ngợi.... hoặc là những nắm đấm!"

"Cái này thì có quan hệ gì với nhau cơ chứ? Tôi chỉ cần một kết cục thắng lợi, chỉ có vậy mà thôi!" Anairs nói.

-------oOo--------

Trong căn phòng cửa đóng kín mít, khói bay lượn lờ.

Một người phụ nữ mặc một bộ đồ quân đội kiểu Pháp ngồi dựa lưng vào chiếc ghế Sofa, nàng ta đi đôi bốt đen cao cổ, bên hông có đeo một sợi xích sắt màu vàng chói lọi, chiếc áo khoác trên người của nàng lúc này đều không cài khuy mà phanh hẳn ra làm lộ ra chiếc áo sơ mi màu trắng ở bên trong.

Chiếc áo sơ mi của nàng buông hở hai nút cúc trông vô cùng bất cần và phong cách, mái tóc dài lượn sóng, xõa xuống ngang vai, trong tay cầm một điếu xì gà vừa dài vừa to, trông nàng không có dáng điệu của một quân nhân đứng đắn, mà trông giống một nữ quân nhân đầu gấu thì đúng hơn.

Hôm nay khác với mọi khi, nàng không nằm ở trong phòng của mình mà nghe quân khúc hùng hồn trai tráng nữa mà bật TV lên xem tin tức buổi tối.

Trên màn hình TV lúc này đang phát sóng truyền hình trực tiếp người Trung Quốc tập trung trước tòa nhà văn phòng chính phủ Paris tiến hành biểu tình. Paris đã lâu lắm rồi chưa xuất hiện cảnh tượng có quy mô lớn như thế này, chính vì vậy mà cánh báo chí, phóng viên đều vô cùng phấn khích. Vị nữ phóng viên dẫn chương trình cũng tỏ ra hết sức hưng phấn và hăng hái. Tuy nàng ta đang cố che dấu sự phân khích thái quá trong lòng, nhưng trên mép của nàng ta vẫn hiển hiện lên một nụ cười sung sướng. Text được lấy tại http://thegioitruyen.com

"Thế nào rồi hả?" Người phụ nữ vẫn dán chặt mắt vào màn hình TV, đột nhiên lên tiếng.

"Tất cả đều nằm trong sự kiểm soát!" Người đàn ông đứng ở sau lưng nàng dường như hiểu ngay nàng ta định hỏi điều gì, nên trả lời gọn lỏn không cần suy nghĩ.

"Để Anairs đi lo liệu đi! Ông ta là nguời rất có năng1ực!" Người phụ nữ đó nói.

"Vâng thưa phu nhân!"Người đàn ông kia đáp.

Vương tử Philip đang ngồi cặm cụi viết lách, đây là một tấm thiệp viết cho người nhà, tuy thời bây giờ khoa học kỹ thuật vô cùng phát triển, điện thoại email đều là các phương tiện hữu ích và nhanh gọn nhưng gia tộc Philip vẫn giữ một truyền thống đó là viết thư tay để liên lạc với nhau.

Có lẽ bọn họ cho rằng đích thân dùng bút viết mới là biểu hiện tình cảm của bản thân mình một cách chân thật nhất.

Philip muốn nói cho mẹ của anh biết rằng anh ta vừa gặp được một người con gái đã làm cho trái tim của anh ta phải rung động. Anh ta còn muốn nói cho cha của mình biết rằng anh ta muốn ông giúp đỡ công cuộc thúc đẩy Trung y được hợp pháp hóa sử dụng tại Âu Châu .

Trong thời gian này, bên ngoài căn phòng bỗng nhiên có những tiếng gõ cửa đều đặn vang lên, hai nhịp dài một nhịp ngắn, tiếng gõ cửa như một bản hòa tấu vui tai, không làm cho người ta giật mình, cũng không nhẹ nhàng yếu ớt đến mức để cho người ta không nghe thây.

"Carlise! Cứ vào đi!" Vương Tử Philip lên tiếng đáp, Carlise là người thân cận nhất bên cạnh Philip, từ khi anh trưởng thành và hiểu biết đến giờ Carlise luôn luôn ở bên cạnh anh ta, thời đó ông ta còn chưa già đến mức độ thế này.

Quả nhiên, Carlise đầu tóc bạc phơ đẩy cửa bước vào, ông ta cúi người một cách trang trọng trước vương tử Philip rồi nói: "Thưa hoàng tử điện hạ! Người Trung Quốc tại Paris đang tụ tập ở quảng trường chính phủ biểu tình!"

"Ồ?" Philip nghe vậy liền mỉm cười nói: "Xem ra bọn họ đã tặng cho ngài thị trưởng thành phố Bertrand một luồng gió đông mát mẻ rồi đây!"

"Có lẽ là như vậy!" Carlise đáp: "Vậy nhưng, tình hình song phương lúc này vô cùng khẩn trương!"

Vương tử Philip nghe vậy thì ngập ngừng một chút rồi nói: "Carlise! Mở TV ra cho ta xem!"

"Vâng thưa vương tử điện hạ!"

------oOo-------

"Tần Lạc! Sức khỏe của anh vẫn còn yếu lắm, hay là để em ở phía sau đẩy xe cho anh" Lệ Khuynh Thành nói: "Gió đông đã thổi lên rồi, cái chúng ta cần làm bây giờ là chỉ cần ngồi chờ kết quả mà thôi!" .

"Không được phép rút 1ui!" Tần Lạc nói.

"Vậy nhưng, nơi anh đang đứng là nơi hứng gió chịu sào, đến như lúc nữa mà xảy ra xung đột thì anh ngồi xe lăn thế này sẽ đối phó ra sao?" Lệ Khuynh Thành cười khổ nói: "Để em đẩy xe cho anh! Anh muốn chạy cũng chẳng chạy được!"

"Anh muốn xem kết quả!" Tần Lạc lắc lắc đầu nói: "Khi chưa biết được kết quả ra sao thì anh không thể nào chạy được, anh không bao giờ rút lui!"

"Vậy nhưng...."

"Anh hiểu ý của em là gì" Tần Lạc cắt ngang lời của Lệ Khuynh Thành mỉm cười nói: "Nhưng em không hiểu ý của anh!"

"Ý của anh là gì vậy?" Lệ Khuynh Thành khó hiểu nói.

"Vụ việc ngày hôm nay đều do tay em đạo diễn hết cả, vậy nhưng anh cũng có quyền sửa đổi kịch bản!" Tần Lạc cười nói.

Robert lại một lần nữa dẫn đám người đến trước mặt của Tần Lạc, anh ta đứng nhìn Tần Lạc ngồi bên xe lăn nói: "Tần Lạc tiên sinh! Anh có chắc là anh sẽ duy trì tiếp tình trạng mãi như thế này không? Tôi đã nói rồi, các anh ở đây là tụ tập biểu tình bất hợp pháp, là phạm tội. Nếu như anh không ra lệnh cho đoàn người giải tán thì chúng tôi sẽ bắt anh. Riley, cô phiên dịch giúp tôi đi!"

Riley biết Robert lúc này đang định làm gì nên cô ngay lập tức phiên dịch lại cho Tần Lạc nghe.

"Không lui!" Tần Lạc đáp lại một cách gọn lỏn.

Nghe Riley phiên dịch xong, Robert tức giận quát: "Vậy thì thưa Tần Lạc tiên sinh! Tôi sẽ làm đúng theo như bộ luật hình sự của nước Pháp, đó là bắt giữ anh! Mau còng hai tay của anh ta lại!"

Mấy viên cảnh sát Paris lúc này đang nhăm nhăm nhe nhe đợi lệnh, khi nghe được lệnh xong bọn chúng liền xông tới trước mặt Tần Lạc.