Tần Lạc quay sang nhìn về phía Lệ Khuynh Thành, tức giận nói: "Tại sao em lại không nói sớm?"
Lệ Khuynh Thành vẫn tỉnh táo, hơn nữa còn có liên hệ với bên ngoài. Nàng không có khả năng không biết tình huống bên ngoài.
"Em biết anh sẽ làm ra cái phản ứng gì, bọn họ thì không biết." Lệ Khuynh Thành cười khổ."Anh bị thương rất nghiêm trọng. Bác sĩ nói, tốt nhất không nên tùy tiện xuống giường. Bây giờ thế cục đã ổn định, chúng ta có thể an nhàn ở tại bệnh viện, đem con bài chưa lật tích lỹ được trong lần này đánh ra đi. Anh có thể nghỉ ngơi cho tốt, người sốt ruột phải là bọn hắn."
"Đỡ tôi đứng lên." Tần Lạc nói.
"Quả nhiên." Lệ Khuynh Thành bất đắc dĩ lắc đầu.
"Đúng vậy. Cũng không cần nóng nảy nhất thời." Vũ Dũng Tú nói: "Đại sứ quán cũng đang chờ đợi thời cơ tốt nhất để xuất kích đó. Cho tới bây giờ còn chưa có lên tiếng, cũng là đang chờ đợi phản ứng của phía Paris."
"Tần Lạc, anh trở lại nghỉ ngơi đi." Trương Bác cũng khuyên nhủ."Tốt nhất là nên nghe lời bác sĩ." Nguồn truyện: Truyện FULL
"Tôi cũng là bác sĩ vậy ." Tần Lạc nói: "Bệnh nhân của tôi đều ở bên ngoài. Tôi phải đi ra ngoài."
"Nhưng mà … "
"Không có nhưng mà ." Tần Lạc nói với giọng không cho cự tuyệt: "Đỡ tôi đứng lên."
Ba người liếc nhau, đều quay sang nhìn về phía Lệ Khuynh Thành.
Lệ Khuynh Thành thở dài, nói: "Các anh nhìn tôi cũng vô dụng. Dìu hắn đứng lên đi. Hắn đã quyết định, cho dù là tôi cũng là không có biện pháp thay đổi."
Vì vậy, Vũ Dũng Tú đi tới góc tường tìm một cái xe lăn, Trương Bác cùng Triệu Tử Long đem Tần Lạc từ trên giường đặt lên xe.
Triệu Tử Long đẩy xe Tần Lạc, Trương Bác đẩy xe Lệ Khuynh Thành, đoàn người rời khỏi phòng chăm sóc đặc biệt, hướng ra phía ngoài đi đến.
"Tiên sinh. Xin đợi chút. Các anh muốn đi đâu?" Một người y tá trung niên đeo mắt kính bước nhanh chạy tới, hỏi.
"Chúng ta muốn đi ra ngoài." Vũ Dũng Tú dùng tiếng Pháp nói.
"Không. Các anh tạm thời không thể rời khỏi." Y tá sốt ruột nói. Nàng nhận được mệnh lệnh, phải đem những người này coi chừng. Nếu như bọn họ chạy đi, nàng không có cách nào ăn nói với thủ trưởng của mình.
"Vì sao chúng tôi không thể ra đi?" Vũ Dũng Tú nói. Trước khi nói, lén mở thiết bị ghi âm tỏng tay áo ra. Nếu như có thể có được một ít tin tức yêu sách mà nói, thứ này sẽ thành chứng cứ có tác dụng nhất khi bọn họ phản kích chính phủ Pháp."Chẳng lẽ các ông muốn giam cầm chúng tôi?"
"Đây không phải giam cầm." Thanh âm của một người nam nhân truyền tới. Quan chức cảnh sát cao cấp Robert tiên sinh của cục cảnh sát Paris mang theo phiên dịch viên Riley đã đi tới. "Chúng tôi không có ý giam cầm các ngài. Chỉ là bản thân Tần Lạc tiên sinh bị trọng thương, cần phải được trị liệu một cách tốt nhất. Thân thể anh ta còn chưa có tốt, lúc này cần hảo hảo nghỉ ngơi."
"Thân thể có tốt hay không, là do Tần Lạc tiên sinh quyết định." Vũ Dũng Tú nói.
"Không. Phải là do bác sĩ tới quyết định." Robert nhìn Tần Lạc trên xe đẩy, cười ha hả nói: "Tôi vừa hỏi qua bác sĩ, tay của Tần Lạc tiên sinh đã bị thương tới mức sưng phù nghiêm trọng, hơn nữa phía sau lưng cũng đã bị đòn nghiêm trọng, lúc này chính là không nên tùy tiện đi lại mới tốt. Miễn làm ảnh hưởng đến vết thương, rước lấy một ít phiền phức không cần thiết."
"Cái gì là phiền phức không cần thiết?" Lệ Khuynh Thành lạnh lùng vừa cười vừa nói: "Chẳng lẽ nói, bây giờ chúng tôi bị thương đều là cần thiết sao?"
"Lệ tiểu thư, cô cũng hiểu rõ, trong hỗn loạn, gặp phải một ít thương tổn cũng không thể tránh được." Robert nhìn Lệ Khuynh Thành, vẻ mặt chân thành giải thích, nói: "Trước đó tôi đã luôn miệng khuyên can, mong muốn các ông có thể giải tán lần tụ hội bất hợp pháp này. Nhưng là các ông không nghe ý kiến của tôi, hơn nữa có một ít phần tử bất hợp pháp tham dự vào trong đó, tiến hành công việc khiêu khích cùng kích động. Để giữ gìn trật tự trị an của Paris, để hai nước hữu nghị, chúng ta bất đắc dĩ phải làm ra công tác xua đuổi như vậy."
Đúng vậy, đây là điều mà phía chính phủ Paris cùng giới truyền thông của Pháp nhất trí khi đối ngoại.
Là người Trung Quốc chủ động tập kết gây náo loạn, trong đó lại có một ít phần tử bất hợp pháp có dã tâm tại trong đám người tham dự, bọn họ đem mình vào vị trí của một phía bị động bất đắc dĩ, bọn họ chỉ là thực hiện chức trách của mình, để bảo toàn trị an của Paris.
"Hắn đang nói cái gì đó?" Tần Lạc hỏi. Hắn nghe không hiểu tiếng Pháp, chỉ nhìn thấy môi của Robert máy động, phát ra âm thanh càu nhàu càu nhàu. Nhưng mà, hắn chính là một câu nói cũng nghe không hiểu rõ.
"Hắn nói chúng ta không nên đi ra ngoài, để tránh khỏi bị thương tổn không cần thiết." Lệ Khuynh Thành phiên dịch.
"Hắn là ai vậy?"
"Cảnh sát." Lệ Khuynh Thành nói: "Giống như là một quan chức cảnh sát."
Tần Lạc nói: "Đi thôi. Không nên lãng phí thời gian. Để cho thị trưởng của bọn họ tới nói chuyện cùng chúng ta."
"Hắn nói cái gì?" Robert hỏi đứng Riley đứng ở bên cạnh hắn. Hắn cũng đồng dạng nghe không hiểu tiếng Trung Quốc.
"Này, điều hắn nói không phải thân thiện." Riley mặc cảnh phục xấu hổ nói.
"Riley, nói cho tôi biết. Mỗi một câu nói của hắn, cô đều phải phiên dịch cho tôi nghe. Tôi vừa rồi đã cùng cô thảo luận qua vấn đề này. Chẳng lẽ không đúng sao?" Robert nói.
"Đúng vậy. Tiên sinh. Hắn nói : Đi thôi. Không nên lãng phí thời gian. Để cho thị trưởng của bọn họ tới nói chuyện cùng chúng ta." Riley nhận được mệnh lệnh, đem lời Tần Lạc nói phiên dịch y nguyên cho Robert.
"…" Sắc mặt của Robert nổi lên âm trầm . Tên này quá kiêu ngạo, thật đúng là không coi thôn trưỏng là cán bộ.
Muốn nói chuyện cùng thị trưởng của chúng ta sao? Hừ, thật đúng là không biết tự lượng sức mình.
"Robert cảnh quan, tôi là quan sự vụ Vũ Dũng Tú của đại sứ quán Trung Quốc tại Paris." Vũ Dũng Tú rút thẻ chứng minh công tác của bản thân từ trong túi ra đưa cho Robert.
Đợi sau khi đối phương tiếp nhận chăm chú kiểm tra xong, Vũ Dũng Tú nói: "Ý tứ của Tần Lạc tiên sinh, ông đã rất rõ ràng. Hắn muốn đi ra ngoài —— đương nhiên, các ông cũng không có quyền giam cầm tự do của hắn."
Robert tự nhiên không muốn thả bọn họ đi ra ngoài, bọn họ vừa ra, đám phóng viên truyền thông kia sẽ như là ruồi nhìn thấy đường mật, đem bọn họ bao quanh vây ở chính giữa. Truyền thông Pháp còn tốt, bọn họ sẽ hướng bầu không khí về dư luận mà nước Pháp cần. Thế nhưng, đám truyền thong của các nước khác trú tại đây làm cho bọn họ rất là đau đầu.
"Xin lỗi. Tôi nghĩ, tôi có quyền lực hạn chế tự do của Tần Lạc tiên sinh." Robert nói: "Có thể các ông quên hoặc là có ý định quên. Tần Lạc tiên sinh phạm tội cố ý đả thương người —— nhân viên cảnh vụ ưu tú Sylow tiên sinh của chúng ta tại khi duy trì trật tự thì lọt vào công kích ác ý của Tần Lạc tiên sinh, bị hắn hung ác độc địa cắn đứt cái lỗ tai —— bây giờ Sylow tiên sinh vẫn đang nằm trong bệnh viện. Ở trước khi vụ án được giải quyết xong, nghi phạm không thể rời khỏi phạm vi quan sát của cảnh sát ."
Ánh mắt của Vũ Dũng Tú lãnh liệt, nói: "Robert tiên sinh, Trung Quốc có một câu ngạn ngữ, là "Tự làm ác, không thể sống". Sylow là tên bại hoại trong cảnh sát Paris, hình ảnh hắn đánh đập quần chúng vô tội truyền bá khắp trên thế giới, tất cả mọi người đều nhớ kỹ cái khuôn mặt đáng ghê tởm kia của hắn —— chẳng lẽ các ông còn muốn nói giúp người như thế hay sao? Chẳng lẽ đây là phong độ mà cảnh sát các ông quảng cáo rùm beng hay sao?"
"Chân lý nắm giữ tại trong số ít người. Có thể người bên ngoài có điều hiểu lầm đối với Sylow tiên sinh. Thế nhưng, hắn vẫn đang là kiêu ngạo của giới cảnh sát chúng ta." Robert già mồm át lẽ phải nói.
Không biết là tên phóng viên chết tiệt nào quay được một đoạn hình ảnh lấy lộ tuyến công kích của Sylow làm mục tiêu, đoạn hình ảnh đem tất cả sự hung ác tàn bạo của Sylow lộ ra trước toàn bộ công chúng trên thế giới. Đặc biệt là đoạn clip hắn hung bạo đánh Tần Lạc làm cho người xem tức giận, nó thành công đem chính phủ Paris đổ lên mặt đối lập với toàn bộ thế giới.
Thậm chí, ngay cả dân chúng của một vài nước hàng xóm Châu Âu cũng đều không thể dễ dàng tha thứ cho hành vi của hắn, đặt cho hắn một cái biệt hiệu là "báo Sói".
Nhưng mà , đứng ở lập trường của chính phủ Paris, bọn họ phải kiên định cho rằng Sylow làm những chuyện như vậy là chính xác. Chỉ là thủ đoạn hơi quá mức một chút mà thôi.
Nếu không, bọn họ bằng là phủ định chính mình.
"Ông xác định muốn giam cầm Tần Lạc tiên sinh?" Vũ Dũng Tú hỏi lần thứ hai.
"Tôi là theo nếp phá án. Xin thứ lỗi." Robert kiên trì nói.
"Vậy được rồi." Lệ Khuynh Thành nói: "Triệu tổng, anh đem Tần Lạc đuổi về phòng bệnh, tiếp nhận sự tạm giữu của cảnh quan tiên sinh."
"Rõ." Triệu Tử Long đáp ứng. Hắn nhìn thoáng qua Lệ Khuynh Thành, sau đó đẩy xe Tần Lạc trở lại.
"Tôi có thể đi ra ngoài chứ?" Lệ Khuynh Thành ngẩng đầu nhìn Robert hỏi.
"Đương nhiên." Robert nói: "Lệ tiểu thư có thể đi bất cứ địa phương mà cô muốn đi."
"Thời gian sau, phiền phức ngài tự mình tiễn Tần Lạc tiên sinh đi ra." Lệ Khuynh Thành vừa cười vừa nói.
"Sợ là làm cho côthất vọng rồi." Robert nói.
"Gặp lại."
Robert cười cười, nghiêng người cho bọn Lệ Khuynh Thành từ bên người đi qua.
Khi Trương Bác đẩy Lệ Khuynh Thành đi ra bệnh viện, đi qua đường phố, đi tới sân rộng của thành phố thì bị một màn trước mắt làm cho cảm động
Trên sân rộng vẫn đang đứng đầy người, thậm chí so với tràng diện đêm qua còn muốn lớn hơn một chút. Có người biểu tình trải qua một phen đánh đập bạo lực vẫn kiên trì không lùi bước, có người bị thương nhập viện rồi khi tỉnh lại, lần thứ hai tới tụ hợp, có học sinh cùng đồng bào Trung Hoa nghe thấy chuyện tình nguyện đi tới, còn có không ít người xem náo nhiệt.
Đội ngũ hình vuông này xếp thành hàng chỉnh tề, không nói một lời, chỉ là trầm mặc nhìn người Trung Quốc ở phía trước, bọn họ như là một bức tượng điêu khắc, cùng đợi người mà bọn họ muốn gặp được kia, cùng đợi cái kêt qua xa xa không hẹn kia.
Đương nhiên, trường hợp như vậy tự nhiên không thể thiếu phóng viên truyền thông. Khiêng máy quay máy chụp to nhỏ, thậm chí các phóng viên mở ra xe phỏng vấn xe cùng phi cơ trực thăng tin tức xoay quanh tại bốn phía, trên trời dưới đất, tìm kiếm tất cả tin tức cho rằng có thể truyền phát được.
Bọn họ thấy Lệ Khuynh Thành đi ra, lập tức có vô số phóng viên truyền thông xông tới vây quanh.
Đại hán râu rậm trên đầu còn cột băng gạc, trên băng còn chảy ra vết máu, hét lên quát một tiếng, lập tức một đám thanh niên Trung Hoa tuổi còn trẻ cường lực xông lên đi ra. Bọn họ làm thành tường người đem xe đẩy của Lệ Khuynh Thành bảo hộ ở chính giữa, đem toàn bộ đám phóng viên muốn phỏng vấn kia chắn ở bên ngoài.
Lệ Khuynh Thành quay về phía hắn mỉm cười, nói lời cảm tạ. Đại hán râu rậm nhếch môi cười to, cả một câu nói cũng không có nói ra. Bờ môi của hắn chảy máu, bị rách ra một đạo lại một đạo lỗ hổng nhìn thấy mà giật mình.
Có một ít cảm tình, không cần ngôn ngữ để biểu đạt. Mà là dùng huyết mạch tới truyền thừa.
Hắn cùng nàng như nhau, trong cơ thể đều chảy dòng máu của rồng.
Rồng, rồng chân chính, rồng dương nanh múa vuốt bay lượn trên chín tầng trời.
Xe đẩy của Lệ Khuynh Thành vẫn được Trương Bác đẩy lên trước tiên đoàn người mới ngừng lại.
Nàng nhìn nam nhân đầu quấn băng đầy máu mà vẫn kiên trì không đi, nhìn lão nhân tay bó bột mà kiên trì không lùi, nữ nhân hốc mắt hãm sâu mệt mỏi nhưng vẻ mặt vẫn quật cường, còn có các người khác mặt tức giận giơ cao quốc kỳ.
Không biết làm sao, nhìn thấy trường hợp như vậy, Lệ Khuynh Thành liền cảm thấy trong lòng đau đớn. Như là kích động, như là cảm hoài, hoặc như là khổ sở, còn nhiều hơn nữa là ủy khuất.
Dân tộc hiền lành này, thực sự không nên phải gánh chịu nhiều đau khổ như vậy.
Lệ Khuynh Thành muốn nói cái gì đó, muốn đem việc Tần Lạc bị giam nói cho bọn hắn.
Nhưng mà, lời nói đến bên mép, lại nghẹn ngào.
Lệ Khuynh Thành tự nhận là vì tư lợi mà làm việc, không có lòng nhiệt tình yêu nước gì lại cảm thấy yết hầu như bị vật gì đó chẹn lại.
"Mọi người cùng hắn." Viền mắt Lệ Khuynh Thành ướt át nói: "Một đám ngốc."