Đó là một hình ảnh bi thảm như thế nào? Đây là một hồi thảm kịch nhân gian như thế nào đây?
Một người phụ nữ mang thai bị đàn ông vứt bỏ, người nhà đuổi đi, một mình sống tại Yến Kinh, ở trong tầng hầm gần cống thoát nước sinh hạ ra con gái của mình. Không có giường bệnh thoải mái cùng các dụng cụ chuyên nghành hiện đại, không có bác sĩ cùng hộ lý đỡ đẻ, không có người than ở bên làm bạn cùng cổ vũ ---- không có tất cả những gì cho người em dũng khí cùng ấm áp.
Tần Lạc không biết tại lúc người đàn bà kia sinh hài tử có khóc hay không, nhưng là, trong lòng của nàng nhất định phải rơi lệ. Cho dù đau đớn làm cho cái trán đầy mồ hôi, thân thể của nàng vẫn lạnh tới cực độ.
Cái rét lạnh kia phát từ bên trong mà ra ngoài, cùng Lệ Khuynh Thành bây giờ giống nhau.
Nương theo sau một tiếng hét lớn đau đớn của nàng cùng một tiếng khóc nỉ non sắc nhọn của trẻ con, một sinh mệnh mới đã đi tới trên thế giới này.
Ở tại trong căn phòng cũ nát sơ sài, ăn đồ ăn chất lượng kém không có dinh dưỡng, không có ăn vặt, sữa, vải cùng búp bê, đồng bạn duy nhất của nàng lúc nhỏ chính là từng con chuột từ đường nước chảy dưới đất bò đi ra kiếm thức ăn kia.
Ai có thể tưởng tượng được, Lệ Khuynh Thành thoạt nhìn phong tư trác việt xinh đẹp động lòng người, emo nhã gợi cảm, tri tính thông minh lanh lợi bây giơ lại đã từng trải qua cuộc sống như vậy chứ? Ai có thể nghĩ đến, thời thơ ấu của nàng lại có thể ảm đạm như vậy?
Chuyện xưa như vậy, nguyên vốn hẳn là thân thế mà Quỳnh Dao bịa đặt ra cho nữ nhân vật chính của mình trải qua trong tiểu thuyết. Chỉ là, từ Lệ Khuynh Thành miệng nói ra, lại phá lệ làm cho lòng người chua xót, làm cho người em bi thương, làm cho người em tin là thật.
Như vậy, là cái gì làm cho nàng sống lại, bồi dưỡng thành Lệ Khuynh Thành bây giờ?
Là lá thư này sao?
Lúc này đây, Lệ Khuynh Thành trầm mặc hồi lâu. Như là lâm vào bên trong suy nghĩ sâu xa cùng thống khổ, thật lâu không có nói tới đoạn tiếp.
Tần Lạc cũng không nóng nảy. Điều hắn có thể làm, chính là gắt gao ôm lấy thân thể càng ngày càng lạnh của nàng. Dùng thân thể của chính mình đến sưởi ấm cho nàng, đây là việc duy nhất hắn có thể làm.
Nữ nhân mạnh mẽ không gì cản nổi này, hóa ra cũng có thời điểm yếu ớt như vậy.
"Hạnh phúc của người em là giống nhau, mà bất hạnh thì mỗi người lại đều có nỗi bất hạnh khác nhau." Lệ Khuynh Thành rốt cục lại bắt đầu nói chuyện."Chuyện xưa thật sự là quá xa xưa. Người đàn bà kia làm người hầu cho nhà của một giáo sư dạy đại học, phụ trách nấu cơm cùng xử lý vệ sinh. Vốn là Giáo Thụ đối với nàng phi thường chiếu cố, tại thời điểm không người nào dám thuê nàng, hắn cự tuyệt đe dọa cùng hấp dẫn về tiền tài, kiên trì đem nàng giữ lại, nàng đã từng nói với em vô số lần, về sau khi trưởng thành, nhất định phải cảm tạ Triệu lão sư cho tốt."
Nhắc tới cái tên kia, ánh mắt của Lệ Khuynh Thành biến thành lạnh lung lên, khóe miệng cũng thoáng hiện lên một nét cười xem ra giống như là châm chọc hoặc như là cừu hận."Ai có thể nghĩ được, giáo sư kỳ thật ngẫu nhiên cũng kiêm chức cầm thú, hắn đã cưỡng hiếp nàng ."
"Tên cầm thú kia hiện tại ở đâu?" Sát khí trong lòng Tần Lạc khí lập tức đã bị kích phát ra, lạnh giọng hỏi.
Lệ Khuynh Thành không trả lời, mà là tiếp theo nói: "Em không biết nàng trải qua cái loại lịch trình tâm lý gì, có lẽ là vì em được ấm no, có lẽ là vì em có thể tiếp tục đọc sách, có lẽ nàng biết, cho dù mình nói đi ra ngoài cũng sẽ không có người tin tưởng, đương nhiên, có lẽ nàng từ trong đó có được khoái cảm. Nàng trái lại ẩn nhịn xuống."
Tần Lạc trong lòng thầm than. Trên thế giới này, không có chuyện gì so với hủy hoại thân mình tàn nhẫn hơn.
Lúc đàn ông cưỡng hiếp ngươi, ngươi có thể lựa chọn hưởng thụ, cũng có thể lựa chọn phản kháng. Chỉ là, thời điểm ngươi sống nhờ người em mà bị cưỡng hiếp, lựa chọn duy nhất của người, chính là yên lặng chịu đựng.
Không chỗ có thể trốn, cũng không cách nào phản kháng.
"Nàng đúng là vẫn còn muốn dựa vào sức mình để nuôi gia đình, cho dù nàng từng rất nhiều lần cự tuyệt cơ hội như vậy, ngày đó, nàng vốn muốn khi xong việc thì trở lại mừng sinh nhật em. Chỉ là, cầm thú lại một lần nữa đưa ra yêu cầu, đối với một người nam nhân mà nói thực sự là bình thường ."
Lệ Khuynh Thành cười cười, nói: "Có một lần còn có lần thứ hai, nữ nhân dựa vào thân thể để kiếm tiền có rất nhiều, cái này cũng không có gì to tát. Ít nhất, tiền của các nàng kiếm so với đám gia hỏa hãm hại, lừa gạt, tham ô, hủ bại kia còn sạch sẽ hơn một ít ---- các nàng được trả giá bằng lao động, các nàng mở ra đùi. Các nàng không cao thượng, cũng không dung tục, chỉ là số mệnh khổ hơn so với người khác một chút mà thôi."
"Điều bất hạnh chính là, ngày đó vợ của tên cầm thú vừa mới trở về, tận mắt nhìn thấy một màn này. Ông chủ quan hệ với người giúp việc, loại tiết mục này được trình diễn tại vô số gia đình, chỉ là kết quả nói chung là như thế này ---- người giúp việc bị bà chủ điên cuồng đánh cho nhục nhã, ông chủ hướng bà chủ nhận sai, sau đó vợ chồng bọn hắn ân ái như lúc ban đầu, như là tất cả đều chưa có xảy ra qua. Vận mệnh của người giúp việc như thế nào, là không có người thèm quan tâm. "
"Nàng đã chết. Lưu lại một phong thư. Tờ giấy rách nát bên trong phong thư nói cho em biết rất nhiều chuyện. Nàng hướng em giải thích, nói không thể lại theo giúp em một đoạn đường được nữa. Nàng nói ra thân thế của em cùng mọi chuyện, để cho em biết bọn hắn, lại không muốn trả thù bọn hắn."
Lệ Khuynh Thành cầm yên châm trong emy, cười nói: "Sao có thể không báo thù chứ?"
Tâm thần của Tần Lạc căng thẳng, nói: "Vào thời điểm đó, em còn nhỏ như vậy. Mới mười hai tuổi."
"Nhỏ? Có chút lợi thế của người nhỏ." Lệ Khuynh Thành híp mắt cười. Nói về chuyện mình trả thù người khác, nàng chợt biến đi sự uể oải cùng bi thương lúc trước, trong mắt tràn đầy ý cười quỷ dị, trên mặt mang theo sự điên cuồng không hiểu rõ được, nói: "Em không đến trường. Mỗi ngày chỉ làm một việc. Tắm rửa, sau đó mặc đồng phục xinh đẹp đến trước nhà bọn họ rình coi ---- thừa dịp khi hắn ở nhà mà vợ hắn không ở nhà, em ấn vang chuông cửa nàh bọn họ."
"Hắn thất em tới đây, rõ ràng phi thường giật mình. Thất kinh đuổi em đi ---- em tới, sao có thể đi? Em ôm chân của hắn, lập tức liền quỳ gối trước mặt của hắn." Lệ Khuynh Thành rất thản nhiên nói: "Em nói cho hắn, mẹ của em mất rồi, trước khi đi lưu lại cho em một tờ giấy, làm cho em lại đây tìm Triệu thúc thúc. Em còn nói cho hắn, mẹ có thể làm, em cũng có thể làm ---- hơn nữa, em sẽ làm tốt hơn so với nàng."
"Một con bé mất đi tự nhiên hòa tự tôn? Một con bé sống không nổi, còn sẽ để ý cái gì?" Lệ Khuynh Thành dương dương tự đắc cười, nói với Tần Lạc : "Một tiểu lạ lỵ thanh xuân đáng yêu quỳ tại trước mặt anh, nói cho anh biết cái gì nàng cũng có thể làm ---- anh có thể động lòng hay không?" Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - http://thegioitruyen.com
Khi Lệ Khuynh Thành trưởng thành đẹp tới hại nước hại dân, nhưng khi nàng là một nữ sinh, mặc quần áo học sinh xinh đẹp không biết có một phong vị khác hay không?
Tần Lạc còn thật sự ngẫm lại, thật đúng là cảm thấy được có chút lòng khỉ ý ngữa.
"Háo sắc là thiên tính của nam nhân. Quả nhiên, hắn bị em làm cảm động." Lệ Khuynh Thành cười hì hì nói.
"Sau thì thế nào?" Tần Lạc hỏi.
"Vào lúc hắn lấy ra vật kia, bị em dùng một dao cắt đứt cái thứ đồ chơi bẩn thỉu kia." Lệ Khuynh Thành đưa thay sờ sờ tiểu đệ đệ của Tần Lạc, nói.(oh my god=.=)
Thân thể Tần Lạc run lên, đã muốn đem bảo bối thoát khỏi tay của nàng. Chỉ ngón tay nàng vừa vặn thu lại bóp chặt, Tần Lạc liền chỉ có thể bó tay chịu trói.
"Em quên nói cho hắn, việc mà mẹ của em không thể làm, thì em cũng có thể làm." Lệ Khuynh Thành đắc ý cười to, nước mắt như ngọc trai nhanh chóng theo nụ cười tuôn ra.
"Bọn hắn không có truy cứu trách nhiệm của ngươi?" Tần Lạc hỏi.
"Hắn là giáo sư Văn học Hán Ngữ nổi tiếng cả nước, là thần tượng của các học giả ---- nếu hắn truy cứu trách nhiệm của em, chuyện này liền nhất định sẽ bị truyền thông biết. Hắn sẽ mất sạch mặt mũi, rất có thể còn phải ngồi tù. Hơn nữa, cùng lần trước khác nhau chính là, lần trước, lúc hắn cưỡng hiếp người đàn bà kia, căn bản là không có bất cứ cái chứng cớ gì, nhưng lần này em có chứng cớ. Trong tay của em nắm cái mệnh căn kia của hắn."
"… "
"Anh không biết, ngay lúc đó trường hợp thật sự là chơi rất vui. Bây giờ nhớ lại, em cũng đều cảm thấy phi thường thú vị. Em cầm theo thứ đồ chơi kia của hắn, hỏi hắn có muốn gọi điện thoại báo cảnh sát hay không. Hắn nói không cần. Em hỏi muốn gọi xe cứu thương hay không, hắn cũng không dám, hắn cầu xin để cho em gọi điện thoại cho vợ hắn, bởi vì vợ hắn là bác sĩ ngoại khoa."
"Rất nhanh, vợ hắn đã trở lại. Sau khi bôi thuốc băng bó cho hắn xong, hùng hổ chạy tới hỏi tội. Em nói cho nàng, nếu nàng muốn đem mọi chuyện công khai, có lẽ em cùng chồng của nàng sẽ cùng đi ngồi tù, hoặc là em căn bản là không cần ngồi tù. Em mới mười hai tuổi, tại trên mặt pháp luật vẫn là một đứa trẻ. Nếu giải quyết riêng, bọn hắn cho em một khoản tiền, em liền trả lại mệnh căn cho hắn. "
"Bọn hắn đồng ý giải quyết riêng?" Tần Lạc kinh ngạc hỏi. Tất cả những điều này thật sự là không thể tưởng tượng nổi. Nghe lên có chút làm cho người ta rung mình sợ hãi.
Tâm ngoan thủ lạt, bố cục chu đáo chặt chẽ.
Một cô bé mười hai tuổi, lại có thể dùng trí tuệ của mình đi báo thù cho mj của mình? Hơn nữa, sau đó trái lại không cần gánh vác trách nhiệm gì.
"Bọn hắn đồng ý giải quyết riêng. Cho em một khoản tiền. Em dùng nó học xong trung học cơ sở cùng trung học phổ thông, sau đó đi tới nước Mĩ. "
"Anh là nói tới giáo sư kia sao?" Lệ Khuynh Thành cười hỏi: "Bởi vì vẫn không có con. Vợ của hắn ly hôn với hắn. Lại càng không may chính là, tại năm mà em về nước, hắn bị tai nạn xe cộ. "
"…" Tần Lạc biết, chuyện "không may" này kỳ thật là trùng hợp.
"Nga. Đúng rồi. Hắn chính là bị xe chặt đứt hai chân. Bây giờ vẫn ngồi ở trên xe lăn mà thôi. Em có đôi khi còn đi thăm gặp mặt hắn đó." Lệ Khuynh Thành lộ ra vẻ mặt nhân từ vô hại mà nói.
Tần Lạc nghe thế, lạnh toát sống lưng.
Làm cho một người chết đi thì không tính là cái gì. Nhưng là, làm cho một người sống không bằng chết, lại thật sự là một chuyện khó khăn.
Khi tên giáo sư kia nhìn thấy Lệ Khuynh Thành thì có cảm giác gì, chỉ sợ chỉ có đương sự mới có thể rõ ràng.
"Anh có biết, vì cái gì hắn còn có thể sống được không?" Lệ Khuynh Thành đem đầu mẩu thuốc lá dụi ấn vào trong cái gạt tàn thuốc, hỏi.