Bác Sĩ Thiên Tài

Chương 547: Bạch y đại hiệp Tần Lạc



Trường học của Bối Bối cũng không cách xa tiểu khu lắm, chỉ qua một lối rẽ là tới. Thế nhưng trên đường đi, Bối Bối cầm tay Tần Lạc cười nói khanh khách không ngừng. Có vẻ cô bé rất vui vẻ.

"Chào bạn Trịnh Tuấn Vũ" Bối Bối chủ động chào bạn học gặp trên đường.

"Tần Bối Bối, chào buổi sáng" Một bé trai rất bầu bĩnh cười hì hì chạy tới trước mặt Bối Bối, phía sau là một ông lão cầm túi sách. Xem ra cũng là ông dẫn cháu đi học.

"Trinh Tuấn Vũ, đây cha tớ" Bối Bối kiêu ngạo chỉ vào Tần Lạc, giới thiệu với bạn mình.

"Chào chú" cậu bé này nhanh nhẹn lên tiếng chào Tần Lạc.

"Chào cháu bé" Tần Lạc cười nói. Dù bây giờ mấy đứa trẻ được gia đình cưng chiều nên trông có vẻ rất yếu ớt nhưng cũng rất thông minh, lễ phép.

"Chào ông, ông ăn sáng chưa?' Tần Lạc quay sang bắt chuyện với ông của Trịnh Tuấn Vũ.

"Ăn rồi. Bây giờ còn rất ít người trẻ tuổi dẫn con mình đi học. Ông đã dẫn cháu mình đi học một năm, cũng chủ yếu nhìn thấy ông bà nội, ông bà ngoại, đảm nhân vai trò của người mẹ dẫn cháu mình đi học. Rất ít khi thấy cha dẫn con đi học".

Tần Lạc cười xấu hổ nói: "Bình thường cháu cũng rất bận rộn nên cũng rất ít khi đưa con gái đi học".

"Thanh niên ở đâu cũng giống nhau. Nhưng cháu còn trẻ thế mà đã làm cha. Cháu hai mấy tuổi rồi?"

"Hai mươi tám".

"Ồ, quả thực nhìn trẻ quá".

"…'

"Bối Bối, tay của cha bạn bị đánh gẫy hả? Tại sao lại như vậy?" Trong lúc nói, Trịnh Tuấn Vũ lại còn bắt chước dáng điệu tay của Tần Lạc.

Bởi vì hai tay của Tần Lạc bị băng gạc cố định nên thoạt nhìn cứng đơ.

"Tay của cha mình không bị gãy, cha chỉ bị thương, bạn có hiểu không hả? Không hiểu thì đừng nói lung tung. Thật đáng ghét" Bối Bối tức giận nói, cô bé kéo ống tay áo Tần Lạc chạy đi.

"Tần Bối Bối, mình chỉ nói đùa. Mình… mình tặng bạn cái gọt bút chì, được không?' Trịnh Tuấn Vũ ở phía sau hô to.

Mãi cho tới trước cổng trường học, Bối Bối mới đứng lại, lưu luyến không muốn rời khỏi Tần Lạc.

"Bối Bối, sau này không được đối xử với bạn học như vậy. Phải có quan hệ tốt với bạn học. Biết chưa?' Tần Lạc an ủi Bối Bối.

"Ai bảo bạn ấy nói cha. Con không bao giờ chơi với bạn ấy nữa" Bối Bối vẫn chưa hết giận, nói.

"Bạn ấy không có ý xấu" Tần Lạc nói. "Con cũng nghe bạn ấy nói bạn ấy chỉ nói đùa. Bạn ấy còn muốn tặng con chiếc gọt bút chì".

"Con mới không cần cái gọt chút chì đó" Bối Bối nói: "Tại sao bạn ấy lại không nói tay cha bạn ấy bị gãy?"

"…'

Nhìn thấy Tần Lạc không nói gì, Bối Bối lại tưởng Tần Lạc tức giận, cô bé kéo kéo vạt áo Tần Lạc nói: "Con có thể không giận bạn ấy nữa nhưng cha phải hứa với con một việc".

"Có chuyện gì vậy?" Tần Lạc ngồi xổm hỏi Bối Bối.

"Cha, tan học cha có thể tới đón con không?"

"Được" Tần Lạc gật đầu.

"Dạ" Bối Bối vỗ vỗ bàn tay Tần Lạc nói: "Gặp lại ba".

"Gặp lại' Tần Lạc cười nói.

"Tần Bối Bối, Tần Bối Bối, bạn khôn nên giận mình, được không?" cậu bé Trịnh Tuấn Vũ chạy tới bên cạnh Tần Lạc, nói vẻ cầu xin Bối Bối tha thứ.

"Mình rất tức giận" Bối Bối nháy mắt với Tần Lạc sau đó cô bé quay nhìn Trịnh Tuấn Vũ nói vẻ nghiêm túc.

"Mình thật sự không cố ý. Mình xin lỗi cha bạn có được không?"

"Không được".

"…"

"Không phải bạn vừa nói bạn sẽ tặng lễ vật cho mình sao?"

"Đúng. Cha mình từ Hồng Kông về mua cho mình một chiếc gọt bút chì gấu nhỏ. Mình tặng nó cho bạn. Bạn đừng giận mình, được không?" Cậu bé bối rối quay đi lấy túi của mình.

"Được" Bối Bối sảng khoái đồng ý.

"…"

Tần Lạc toát mồ hôi lạnh.

Giáo dục phải từ lúc còn thơ. Sau khi quay về hắn phải bảo Lâm Hoán Khê giáo huấn cho nha đầu này một trận, hắn muốn cô bé trở thành một thục nữ thời hiện đại.

Sau khi dẫn Bối Bối tới trường, Tần Lạc không lập tức quay về nhà.

Lâm Hoán Khê đã đeo cho hắn một đôi kính râm màu đen. Hắn cứ để như vậy nghênh ngang đi trên đường.

Cửa hàng, khách sạn, công viên, cả cung điện, Vương phủ triều trước sót lại. Dòng xe cộ cùng với dòng người đủ các màu, đông đúc liên tục di chuyển một cách bất tận khiến cho Tần Lạc cảm thấy có gì đó hết sức thú vị.

Từ lúc mới lên Yến Kinh, hắn bị cuộc sống bận rộn bao vây, không có thời gian thư thả như lúc này.

Hắn cứ đi và đi.

Tần Lạc đi ra đường phố chính, đi ra những con phố phồn hoa, đi tới những nơi ồn ào náo nhiệt nhưng lại thuộc về đám đông nhân dân lao động.

Tâm trạng của Tần Lạc rất tốt, rất bảnh bao, bảnh bao giống như hôm nay hắn mặc một bộ trường bào màu trắng.

Khi trước đọc tiểu thuyết võ hiệp Tần Lạc rất hâm mộ những nhân vật chính cưỡi ngựa trắng, bảo kiếm nơi tay, bạch y tung bay, anh tuấn, khi mới bước chân vào giang hồ thì gặp người bạn đời đồng hành với mình.

Sau này trong lúc vô tình hắn đã xem một chuyên mục phỏng vấn. Khách mời Lưu Đức Hoa có nói: Nếu muốn đẹp trai hãy mặc bạch y.

Tần Lạc cũng từng nghĩ tới việc cả đời hắn chỉ mặc y phục trắng để mãi mãi đẹp trai nhưng chỉ một lần hắn mặc trường bào trắng, Tần lão gia đã nghiêm khắc răn dạy hắn rằng không thể khinh xuất làm mất đi sự tin tưởng của người bệnh.

Bây giờ Tần Lạc nổi tiếng cả nước, hắn không cần tới trang phục màu xám để trợ giúp vẻ từng trải cho mình. Vợ hắn mua cho hắn trường bào trắng, Tần lão gia có nhìn thấy cũng không thể trách hắn.

Rốt cuộc Tần Lạc cũng yên tâm mặc trang phục trắng ra ngoài đường. Cuối cùng hắn cũng yên tâm, có đủ cam đảm mặc trang phục trắng.

"Xin hãy htơng xót. Hãy cho tôi chút tiền. Xin hãy thương xót" Khi Tần Lạc đi qua cầu vượt, một gã ăn mày trẻ tuổi ngăn hắn lại.

Gã ăn mày này thoạt nhìn chỉ khoảng mười bảy mười tám tuổi, Hai chân gã tàn phế, một cánh tay bị gãy tới bả vai. Nửa người trên của gã chỉ có thể dựa vào bốn bánh xe lăn đơn sơ, khô khan, để di chuyển.

Tần Lạc vốn định cho gã một ít tiền nhưng sau khi suy nghĩ một chút hắn nói với gã ăn mày: "Cậu muốn tiền hay muốn tôi chữa khỏi bệnh cho cậu?'

Lúc trước dã nói tâm tình của Tần Lạc rất thoải mái. Hơn nữa hôm nay hắn mặt trang phục màu trắng. Khi nhìn thấy người khác đang chịu khổ cực, hắn chỉ muốn bọn họ một chút điều tốt.

Trong các tiểu thuyết võ hiệp, không phải nhân vật nam chính xuất môn ra ngoài hành hiệp trượng nghĩa sao? Nếu như không phải là đánh sơn tặc cứu giúp mấy mỹ nữ, thì cũng là để trợ giúp người khác.

Tần Lạc thầm nghĩ. Giây phút này trong lòng gã ăn mày trẻ tuổi nmày nhất định hắn rất vĩ đại. Nhất định gã sẽ cảm thấy hắn như là một thiên sứ.

"Chữa bệnh ư?" Gã ăn mày ngây người. Gã ngẩng gương mặt vừa đen vừa bẩn của mình ngây ngốc nhìn Tần Lạc. Chưa từng có ai nói với gã điều này. "Tại sao muốn chữa bệnh cho tôi?"

Lúc này Tần Lạc cảm giác như mình rất giống một đống phân lớn. "Cậu không muốn chữa khỏi bệnh cho mình sao?'

"Tại sao tôi phải muốn chữa khỏi bệnh cho mình?" Gã ăn mày liếc mắt nhìn xung quanh, bực bội nói: "Hơn nữa anh có thể chữa khỏi bệnh cho tôi sao?"

"Có thể" Tần Lạc gật đầu.

"Tôi…" Gã ăn mày vô cùng vui mừng nhưng sau đó gã lại sầm mặt xuống rất nhanh. Gã nói tiếp: "Xin thương xót cấp cho tôi ít tiền".

Tần Lạc rất kinh ngạc trước sự lựa chọn của gã ăn mày, hắn nói: "Cậu nguyện ý lựa chọn mấy đồng tiền lẻ so với có thân thể khoẻ mạnh sao?"

"Nếu như anh không muốn cho tiền thì hãy mau tránh đường. Anh không nên ngăn cản việc xin tiền của tôi" Gã ăn mày tức giận nói: "Mau tránh ra".

Tần Lạc nói: "Hôm nay tôi không đi và cũng nhất định sẽ chữa bệnh cho cậu".

"Anh… có phải anh muốn bị đánh một trận không?" Gã ăn mày cảnh giác nhìn Tần Lạc chằm chằm nói.

Thoạt nhìn cũng rất hào hoa phong nhã, không giống với những "bang chủ" và "tay chân" kia.

Tần Lạc cười gượng.

Chỉ là một gã ăn mày thôi mà. Chẳng lẽ cũng có chuyện gì không hay sao?

"Tôi rất tò mò là tại sao cậu lại chỉ muốn mấy đồng tiền thay vì muốn tôi chữa khỏi bệnh chân và tay cho cậu? Khi đó cậu không cần phải làm việc này nữa. Cậu có thể chính thức tìm việc làm cho mình". Nguồn truyện: Truyện FULL

"Tôi.., tôi tình nguyện như vậy" Gã ăn mày thở hổn hển nói: "Đại ca, tôi tin anh là người tốt. Anh hãy mau đi đi nếu không sẽ có phiền toái đó".

Gã ăn mày vừa nói xong, chiếc xe lăn của gã đột nhiên vọt tới chỗ Tần Lạc.

"A a a" Gã ăn mày hoảng sợ gào lên. Hai tay gã cố sức chống đỡ, gã muốn dừng xe lăn lại nhưng người ở phía sau dừng sức rất mạnh nên gã không thể chi dựa vào tay mình mà dừng xe lăn lại được.

Loảng xoảng!

Sau khi Tần Lạc liên tục lùi lại sau ba bước, hắn vung chân cản chiếc xe lăn, cuối cùng cũng làm chiếc xe lăn dừng lại.

"Mẹ kiếp. Không chịu khó làm việc. Dông dài cái gì vậy hả?" Một người đàn ông dáng người cao lớn, mặc một bộ đồ thể thao ở phía sau vung tay mắng. Lúc nãy chính là hắn đã tung chân đá chiếc xe lăn làm nó mất đà lao nhanh về phía trước.

"Đại ca tha mạng. Đại ca tha mạng" Gã ăn mày sợ hãi gào lên. Mặc dù gã không quay người lại nhưng cũng biết người sau mình là ai. "Bây giờ em sẽ đi xin. Hôm nay em nhất định hoàn thành nhiệm vụ".

'Anh là ai?" Tần Lạc nhìn người đàn ông hỏi.

"Mày điếc à? Không nghe thấy gì sao? Tao là đại ca của nó" Gã đàn ông tức giận nói: "Nếu muốn thì hãy cho tiền, không muốn thì mau cút đi. Đừng đứng ở đây cản trở bọn tao".

"Tôi không cho tiền. Tôi muốn chữa bệnh cho cậu ta" Tần Lạc cười nói. Hắn không ngốc, hắn cũng nghe đủ mọi chuyện có liên quan tới ăn mày. Hắn không ngờ đã ngẫu nhiên đụng phải một bang phái. Điều này đủ thấy "sự nghiệp ăn mày" ở Trung Quốc phát triển thuận lợi, thịnh vượng tới cỡ nào

Gã đàn ông trợn trừng mắt, hùng hổ nói: "Mày ngu hả? Chữa bệnh cho nó sao? Mày hãy chữa bệnh cho tao xem nào? Mày hãy chữa khỏi bệnh cho nó tao xem nào?"

"Tôi không ngốc. Tôi là thầy thuốc" Tần Lạc cười nói: "Tôi có thể chữa khỏi bệnh cho cậu ấy nhưng không phải chỗ này. Hai người hãy đi theo tôi".

"Đi? Đi đâu? Đi thì chúng tao ăn cái gì? Tiền tổn thất hôm nay thì ai chịu?"

"Không phải anh là đại ca của cậu ấy sao? Chẳng lẽ anh không muốn cậu ấy khoẻ mạnh?"

Gã đàn ông sửng sốt rồi hắn lập tức trở mặt mắng: "Mày có phải là người của bang chủ kia không? Có phải mày tới điều tra chúng tao không? Nhưng tao nói cho mày biết Bát ca chúng tao có mấy trăm đàn em. Đừng chọc giận chúng tao".

"Mấy trăm người sao? Rốt cuộc các người là ăn mày hay là hắc bang vậy?" Tần Lạc cười nói: "Tôi muốn đưa cậu ấy đi chưa bệnh. Anh muốn làm gì nào?"

Ban đầu gã đàn ông kia muốn xông tới ra tay với Tần Lạc nhưng hắn cảm thấy với lực chiến đấu của mình tuyệt đối tên tiểu tử hai tay bị băng gạc cột lại này nhất định không phải là đối thủ nhưng hắn liếc thấy hai bên đường có mấy người đứng lại nhìn nên hắn lập tức cúi xuống bên người gã ăn mày, hắn làm ra vẻ lau nước mắt nước mũi gào lên: "Không có đạo lý gì cả. Trên đời này còn có đạo lý không hả? Người thành phố ức hiếp người khác. Ngay cả kiếm miếng cơm cũng thấy chúng ta chướng tai gai mắt, không để cho hai anh em không nơi nương tựa chúng tôi sống sao? Tôi chỉ muốn xin ít tiền chữa bệnh cho em mình. Nó đã bệnh tật như vậy…".

Tần Lạc cười nhạt.

Rắn có đường rắn. Chuột có trò của chuột. Xem ra đầu của gã này cũng không ngu lắm.