Bác Sĩ Thiên Tài

Chương 558: Chạy mau! Chạy mau!



Cháo đậu tương cùng với hai chiếc quẩy vàng óng, thơm phức mũi đặt trên tô cháo chính là bữa sáng của Lệ Khuynh Thành.

Mỗi một dân tộc đều có thói quen ẩm thực của chính mình. Khi ở Paris, Tần Lạc quả thực rất nhớ những món ăn bình dân mang đậm phong cách Trung Quốc này. Hắn vốn cũng đã ăn sáng ở nhà nhưng khi nhìn thấy những món ăn đó hắn lại có cảm giác đói.

"Anh tưởng rằng phụ nữ không dám ăn những món ăn nhiều mỡ" Tần Lạc nhìn Lệ Khuynh Thành dùng đũa kẹp chiếc quẩy đưa vào miệng cắn nhai ngon lành hỏi.

"Không phải không thích ăn mà là không dám ăn. Mọi người sợ ăn loại thức ăn đó sẽ làm mặt mình nổi mụn" Lệ Khuynh Thành nói.

"Em không sao?"

"Em có gì phải sợ? Em sắp bước vào thời kỳ tắt kinh của bà già mà còn sợ mặt có mụn sao?"

"…"

'Được rồi" Lệ Khuynh Thành dùng khăn tay lau miệng và hỏi: "Hôm qua em đã gặp cô ấy".

"Anh biết" Tần Lạc gật đầu.

Lệ Khuynh Thành liếc mắt nhìn xung quanh rồi hỏi nhỏ vào tai Tần Lạc: "Cô ấy có nghi ngờ hai chúng ta có quan hệ bất chính mà kiểm tra sức chiến đấu trên giường của anh không?"

"… chuyện đó chỉ có em mới làm được" Tần Lạc bất đắc dĩ nói.

"Đương nhiên. Chính cung có phong thái cùng khí khái của chính cung, không thể giống như kiểu dáng nhân tình của em, làm chuyện gì cũng cẩn thận từng ly từng tý, chỉ sợ không cẩn thận bị người ta xông tới cắn xé không chút nể nang" Lệ Khuynh Thành cố ý dùng giọng điệu chua xót nói.

"Cho dù chuyện đó có thực sự xảy ra, em cũng không thiệt hại gì" Tần Lạc nói. Lệ Khuynh Thành là người phụ nữ mạnh mẽ, cứng cỏi. Hai, ba Lâm Hoán Khê cũng không phải là đối thủ của nàng.

"Nếu cô ấy thật sự xông tới, em thực sự không dám chống lại cô ấy. Nói ra cũng thật kỳ quái, em chưa từng biết sợ bất kỳ ai nhưng không hiểu tại sao đứng trước mặt cô ấy em thực sự mất tự tin? Đây có phải là có tật giật mình không?"

"Là vì em có cảm giác có lỗi với Hoán Khuê" Tần Lạc thở dài nói.

"Có lẽ" Lệ Khuynh Thành uống một ngụm cháo nói: "Em thật sự không thể ra tay với cô ấy".

Tần Lạc xoa mặt nói: "Anh chuẩn bị nói quan hệ của hai chúng ta với Hoán Khuê. Anh cảm thấy rất có lỗi với Hoán Khuê nếu cứ tiếp tục lừa dối như vậy".

Lệ Khuynh Thành trừng mắt nhìn Tần Lạc nói: "Tần đại thiếu gia, sao anh càng ngày càng ngốc vậy?"

'Em không đồng ý sao?"

"Nói linh tinh. Em đương nhiên không đồng ý" Lệ Khuynh Thành không muốn ăn nữa, nàng bỏ thìa xuống bát cháo, rút khăn tay lau miệng nói: "Anh cho rằng cô ấy không biết sự tồn tại của em sao? Anh nghĩ rằng cô ấy không biết quan hệ của hai chúng ta sao?"

"Ý của em là …Hoán Khuê đã biết quan hệ ở Paris của chúng ta sao?" Tần Lạc kinh ngạc hỏi.

"Xem ra anh quả thật không hiểu người phụ nữ của mình" Lệ Khuynh Thành nói: "Em hoàn toàn không tin một người phụ nữ có thể quản lý công việc của hiệp hội Trung y một cách quy củ như vậy lại không nhận ra mối quan hệ của chúng ta, lại không thể tưởng tượng ra chúng ta đã làm gì ở Paris. Anh đã đánh giá thấp chỉ số thông minh của cô ấy".

"Nhưng Hoán Khuê không có bất kỳ biểu hiện nào" Tần Lạc nói.

"Đây chính là chỗ thông minh của cô ấy" Lệ Khuynh Thành nói. "Chuyện đã xảy ra, cô ấy làm lớn chuyện thì có ích gì với quan hệ của hai người? Cãi nhau ầm ĩ với anh một hồi rồi tức giận bỏ đi sao? Không phải như vậy gián tiếp đẩy anh vào vòng tay những đối thủ như bọn em đang chăm chú theo dõi hai người sao?"

"Cô ấy biết nhưng lại không nói như vậy cô ấy vẫn là chính cung. Em vẫn chỉ có thể là vợ hai, vợ ba hay thứ tự sau nữa, chỉ là một nhân tình. Nếu như anh nói ra, chứng tỏ anh muốn cô ấy thừa nhận mối quan hệ của hai chúng ta, cũng gián tiếp nâng cao vị trí của em trong mắt cô ấy. Anh muốn hai người chúng em chính thức đối chọi găy gắt, ra tay động thủ với nhau sao?"

"Anh không có ý đó" Tần Lạc vội vàng xua tay nói.

"Điều này không thể được. Anh đã không muốn làm mọi chuyện loạn cả lên thì hãy ngoan ngoãn hưởng thụ diễm phúc của mình đi. Mỗi khi em muốn, em sẽ tìm anh để cứu hoả. Giống như anh ăn mãi món xào ở nhà, muốn đổi sang ăn món ăn dân dã thì cứ tới tìm em. Anh thấy đó không cần dùng tiền, chuyện này vẫn tốt đẹp. Hai chúng ta không ai nợ ai".

"Một chuyện đứng đắn nghiêm chỉnh em nói lại thành chuyện này vậy…".

"Ý anh là em nói thô tục, đúng không? Em xuất thân là một đứa trẻ nghèo khổ, thật sự không biết dùng những từ ngữ uyển chuyển. Hơn nữa chuyện này cũng vốn không phải là chuyện tao nhã gì cả. Khi thượng đế sáng tạo ra con người đã từng nghĩ tới điều này nên mới tạo ra một thân thể lồi, một thân thể lõm, nhu cầu của cơ thể".

"Vậy chuyện xảy ra của em ở Paris với anh cũng xuất phát từ nhu cầu của cơ thể sao?"

"Em là phụ nữ nên đương nhiên cũng có nhu cầu. Nhưng em có quan hệ với anh mà không phải với người khác, chứng tỏ em cũng thích anh" Lệ Khuynh Thành cười tươi nói, dáng vẻ nàng thực sự như một tiểu hồ lỳ dạt dào tình ý.

"Anh vốn nghĩ đã hiểu em nhưng xem ra bây giờ anh nhận ra mình vẫn chưa hiểu em" Tần Lạc nói.

"Anh cho rằng khi nghe em kể hết quá khứ đau buồn của mình là nghĩ đã hiểu hết em sao? Anh cũng cho rằng người phụ nữ cả ngày không nói câu nào ở nhà của anh chính là người ngốc nghếch không biết gì sao? Tần Lạc, có đôi khi em rất ngạc nhiên với suy nghĩ của anh. Có lúc thì thông minh tới mức đáng sợ, có lúc thì không hiểu tại sao lại ngẩn ngơ như này?"

"…anh chỉ vì không có bất kỳ kinh nghiệm tình yêu mà thôi" Tần Lạc giải thích.

'Chỉ số thông minh không có liên quan gì tới kinh nghiệm tình trường. Chẳng lẽ khi bọn em nói những điều này thì đã trải qua mười bảy, mười tám mối tình sao?" Lệ Khuynh Thành châm chọc Tần Lạc: "Nếu như anh còn muốn cuộc sống yên tĩnh, anh không được nhắc tới tên em trước mặt cô ấy, lại càng không được chủ động thừa nhận mối quan hệ của chúng ta. Đây chính là sự ngầm thoả thuận của em và cô ấy".

"Thôi được" Tần Lạc gật đầu đồng ý. Sau khi Lệ Khuynh Thành đã nói như vậy, Tần Lạc cảm thấy tạm thời không thích hợp khi thẳng thắn thừa nhận mối quan hệ của hai người với Lâm Hoán Khê.

Nhưng tại sao trong đầu những người phụ nữ này đều có suy nghĩ như vậy? Hai người này chưa từng nói với nhau về điều này, thậm chí rất ít khi chạm mặt nhau nói chuyện vậy tại sao lại ăn ý với nhau như vậy?

Chẳng lẽ trong vấn đề tình cảm, phụ nữ có thiên phú trời ban hơn đàn ông ư?

Chuông điện thoại di động của Lệ Khuynh Thành ở trên bàn vang lên. Sau khi nghe điện thoại Lệ Khuynh Thành nói với Tần Lạc: "Quan chức cao cấp của công ty Procter & Gamble vừa mới tới Yến Kinh, đang từ sân bay tới đây. Bọn họ hy vọng có thể đàm phán với chúng ta. Em không muốn thoả hiệp mà muốn hình thành thế cạnh tranh trực tiếp với bọn họ. Dù bây giờ chúng ta có vẻ rất yếu thế, giống như con kiến so với con voi nhưng nhất định chúng ta phải bày thế trước họ mới đươc" Lệ Khuynh Thành nói.

"Tuỳ em quyết định" Tần Lạc gật đầu nói.

"Vậy được rồi em đi đây. Hãy nhớ chôn chặt điều đó" Lệ Khuynh Thành đứng dậy, chỉnh lại trang phục rồi đi ra ngoài cửa.

Tần Lạc thứ tỉnh dáng vẻ mê gái của ông chủ nhà hàng đang nhìn chằm chằm vào lưng Lệ Khuynh Thành: "Bao nhiêu tiền?"

"Mười tệ" ông chủ quán cười ha hả nói: "Anh bạn có vợ rất đẹp".

"Xin đẹp vậy ông cũng không giảm giá sao?"

"Vậy thì… tám tệ" Ông chủ quán đau như cắt nói.

Tần Lạc đưa cho ông chủ quán mười tệ. Ông ta trả lại Tần Lạc hai tệ, Tần Lạc đưa lại cho ông ta.

Đó là tiền boa.

Nhìn thấy Hồng Mộng Long quay về, Hồng Mộng Lâu vội vàng rời khỏi ghế salong đón cha, hắn sốt ruột hỏi: "Cha, tình hình thế nào rồi?"

"Người có thể tìm thì cũng đã tìm hết rôi. Vô dụng" Hồng Ngọc Long ủ rũ nói.

"Bọn họ không muốn giúp sao?" Hồng Mộng Lâu tức giận hỏi. "Bình thường bọn họ nhận được không ít quà biếu của chúng ta mà".

"Hỗn láo" Rốt cuộc Hồng Mộng Long cũng không nhịn được, ông ta tức giận quát" Nếu như không phải mày ngu xuẩn để người ta ghi âm, chuyện có khó khăn như vậy không? Bây giờ trong tay người ta có chứng cớ, có ai muốn tự nguyện đứng ra giúp mày không? Tới khi bọn phóng viên điều tra được thân phận của mày, có ai muốn dính cục phân vào người không?"

"Ai biết con đàn bà đó lại âm hiểm như vậy" Hồng Mộng Lâu nghiến răng nghiến lợi nói.

"Không phải là người ta âm hiểm mà là mày quá ngu ngốc" Hồng Ngọc Long mắng: "Ngay cả thân phận của con đàn bà đó cũng không điều tra kỹ đã dám cùng với Vương Đức Vượng tới đàm phán với nó. Chuyện giờ xảy ra như vậy, tao cũng không còn cách nào cả. Chính mày hãy nghĩ cách dọn dẹp đống rác này đi".

"Cha, cha hãy cứu con. Con không muốn ngồi tù" Hồng Mộng Lâu nôn nóng nói. T.r.u.y.ệ.n.Y.Y.c.o.m

"Bây giờ chỉ còn một cách duy nhất" Hồng Ngọc Long chán nản ngồi xuống ghế nói.

"Cách gì?" Hồng Mộng Lâu vui vẻ hỏi.

"Cha dẫn con đi tự thú".

"Cái gì?" Hồng Mộng Lâu kinh ngạc nói: "Cha, vậy con sẽ phải ngồi tù".

"Nhưng tao có thể giữ được ghế của mình" Hồng Ngọc Long nói: "Cha dẫn con đi tự thú, người ngoài sẽ cho rằng cha xử sự nghiêm minh, đại nghĩa diệt thân. Dù cho có người muốn ra tay với cha cũng phải suy nghĩ cẩn thận".

"Có người muốn ra tay với cha sao?" Hồng Mộng Lâu nghi ngờ hỏi.

"Đúng vậy. Thái Công Dân đã đề nghị chuyển cha về bộ. Vị trí cụ thể vẫn chưa sắp xếp, rõ ràng muốn cha ăn không ngồi chờ" Hồng Ngọc Long thở dài nói: "Trước tiên mất chức quyền sau đó sẽ điều tra. Đây chính là cách làm từ trước tới nay của bọn họ. Bọn họ nhất định đã nghi ngờ cha cũng tham gia chuyện này".

"Lão thất phu này…" Hồng Ngọc Lâu nắm tay nói: "Một ngày nào đó con muốn tính sổ với lão".

"Mộng Lâu, con hãy đi tự thú. Chỉ cần cha bảo vệ được vị trí của mình. Người của chúng ta nhất định sẽ lại ủng hộ. Cha nhất định sẽ nghĩ cách cứu con ra" Hồng Ngọc Long khuyên nhủ.

"Cah, con thật sự không thể ngồi tù. Con không thể ngồi tù" Hồng Ngọc Lâu quật cường nói.

"Nếu như con không ngồi tù, hai chúng ta đều đi tong. Không còn bất kỳ cơ hội nào để lật ngược thế cờ nữa".

"Nếu như con đi tự thú, nhất định con sẽ phải chết" Hồng Mộng Lâu nói: "Khi đó bọn họ nhất định sẽ điều tra con, tìm ra những việc con đã làm".

"Những chuyện con làm cha đều biết, chỉ bị kết án mấy năm thôi" Hồng Ngọc Long nói.

Hồng Mộng Lâu cúi đầu thì thào vào tai Hồng Mộng Long hai chuyện cực kỳ bí mật.

Nghe xong Hồng Mộng Long trợn mắt há hốc mồm, ông ta trầm tư một lúc rồi nói: "Chạy mau! Chạy mau!".