Đến tám giờ tối, thì đệ tử của Bồ Tát Môn đem vị thuốc còn lại mà Tần Lạc cầm đến cho hắn.
Người đem thuốc đến là Mộc Hương, là một người phụ nữ sáng giá trong cuộc so tài y học của Nhị Môn Nhất Phái, hơn nữa còn lập được công lao hiển hách trong lần nam chinh bắc chiến cùng Tần Lạc nữa.
Mặc dù nàng vẫn duy trì được dáng vẻ gọn gàng và xinh đẹp, nhưng sự mệt mỏi, uể oải lại hiển hiện rõ trên khuôn mặt.
Bồ Tát Môn nằm ở khu vực mà vị trí địa lý xa xôi hơn Chính Khí Môn rất nhiều
Sau khi nhận được tin tức của Tần Lạc, thì bọu họ đã vội đến đây với tốc độ nhanh nhất có thể.
"Cảm ơn cô."
Tần Lạc sau khi tiếp lấy cái vật thể màu vàng nhìn giống Nhân Sâm, nói với vẻ mặt vô cùng cảm kích.
Cái này gọi là Thạch Sâm, là một loại dược liệu có được là do Thạch Nhũ tự nhiên ngưng kết mà thành, hiếm thấy vô cùng.
Cho dù với tài lực khổng lồ của gia tộc Văn Nhân, cũng chưa chắc đã mua được nó trong thời gian ngắn nhất.
Tần gia có một gốc sâm thuộc hạng gia truyền, nhưng đã bị bọn cướp cướp mất không còn biết tung tích hiện giờ đang ở đâu nữa.
Khi Tần Lạc bức cung thì hắn cũng quên cả việc hỏi xem bọn chúng đã làm gì với cái Thạch Sâm đó nữa.
Cũng may mà Bồ Tát Môn cũng có một gốc, nên mới giải quyết được vấn đề nước sôi lửa bỏng trước mắt.
"Không cần phải khách sáo. Nếu anh muốn cảm ơn thì hãy cảm ơn môn chủ của chúng tôi ấy." Mộc Hương cười nói.
"Đợi tôi bận xong việc thì tôi sẽ đi thăm Tô Tử một chuyến." Tần Lạc gật đầu nói. "Cô xuống lầu nghỉ ngơi chút đi. Tôi đi sắc thuốc"
"Anh cứ làm gì làm đi. Không cần phải để ý đến tôi đâu." Mộc Hương nói.
Tần Lạc tự mình ôm đống thuốc rồi chạy vào bếp, chỉ để Thủy bá ở bên cạnh giúp đỡ, còn những người giúp việc khác đều bị hắn phất tay bảo ra ngoài hết.
Mạng người là quan trọng, hắn không muốn có bất kỳ điều gì bất trắc xảy ra nữa.
Vả lại, trước khi chân tướng sự việc được sáng tỏ thì hắn không tin tưởng bất kỳ ai trong gia tộc Văn Nhân cả.
Ai có thể bảo đảm được việc Mục Nguyệt trúng độc không liên quan gì đến những người trong gia tộc Văn Nhân chứ?
"Tần Lạc, tôi phải làm những gì đây?" Thủy bá lên tiếng hỏi. Mặc dù ông ta là quản gia của gia tộc Văn Nhân, nhưng cũng được coi như là một quản gia cao cấp, đã nhiều năm không tự mình giặt quần áo rồi.
"Bác đun nước giúp tôi với." Tần Lạc nói.
"Cái này không thành vấn đề. Dùng gas hay là dùng điện?" Thủy bá hỏi.
"Cả hai cái đó đều không được. Sắc thuốc phải dùng củi mới hữu hiệu nhất". Tần Lạc nói.
"Có thể tìm ra được một cái lò không?"
"Có đấy. Canh mà lão gia hàng ngày uống đều là được đun bằng lò đó" Thủy bá nói.
Ông ta đi tới góc tường nhấc một cái siêu nước lên, sau đó nhấc một cái lò nhỏ đến trước mặt Tần Lạc.
"Trong này là than, kẹp bỏ thêm than vào rồi bỏ vào đó là được."
"Bác cứ trông cái lò này cho tốt đi". Tần Lạc nói. "Nếu tôi cần lửa lớn thì bác quạt cho có gió. Nếu tôi muốn lửa nhỏ thì bác bịt bớt khí lại."
"Cái này không thành vấn đề. Tôi biết làm mà. Mặc dù đã nhiều năm không làm rồi nhưng trước đó cũng làm bao nhiêu năm rồi." Thủy bá đáp lại.
"Bắt đầu đi" Tần Lạc nói.
Hắn bảo Thủy bá châm lửa lên, còn mình thì chạy ra một bên để pha chế thuốc.
Cộc cộc cộc tiếng giày cao gót dồn dập truyền đến, Văn Nhân Nhã Ca tức điên lên, xông thẳng vào bếp hỏi: "Có chuyện gì xảy ra vậy? Rốt cuộc là có chuyện gì? Mấy
người còn định lăng nhăng đến bao giờ?"
Tần Lạc cau mày lại hỏi: "Cô muốn làm gì?"
"Làm gì? Anh bảo tôi muốn làm gì? Tôi bảo nhà bếp làm cho tôi một bát canh yến mà đến giờ vẫn không đem tới. Chẳng lẽ mấy người không biết rằng, tối nào trước khi đi ngủ tôi đều phải uống một bát canh yến hay sao?" Văn Nhân Nhã Ca khó chịu nói.
Thủy bá thấy Văn Nhân Nhã Ca lại phát điên lên thì vội vàng đứng dậy giải thích: "Tiểu thư, chuyện là thế này. Chúng tôi đang chuẩn bị sắc thuốc cho Mục Nguyệt tiểu thư, vì vậy mà đã bảo mấy người làm ở trong bếp ra bên ngoài hết rồi. Lát nữa chúng tôi sắc xong thuốc rồi thì tôi sẽ lập tức bảo người làm canh yến rồi đem đến cho cô. Như thế có được không?"
"Đợi đến khi bác sắc xong thuốc thì tôi phải đợi đến khi nào? Mấy người muốn nịnh nọt Văn Nhân Mục Nguyệt thì đó là việc của mấy người, nhưng cũng phải để cho người khác một con đường sống chứ, chỉ vì Mục Nguyệt thôi mà chúng tôi cơm không có mà ăn, cháo không có mà húp hay sao? Tôi không cần biết, bác mau đi gọi người làm vào đây, tôi muốn uống canh rồi đi ngủ".
"Không thể được." Tần Lạc vẫn đang dùng dao cắt Thạch Sâm ra, nói mà không thèm quay đầu lại.
"Tên họ Tần kia, anh nghĩ mình là ai hả? Đây là nhà Văn Nhân, không phải là ổ chó nhà anh! Tôi bảo bọn họ vào thì bọn họ phải vào".
"Tôi nói không được là không được." Tần Lạc vẫn lạnh lùng đáp lại.
"Ai thèm để ý đến auh chứ." Văn Nhân Nhã Ca nói.
"Hai người đi vào trong kia làm một bát canh yến cho tôi, để tôi xem xem ai dám đuổi hai người ra ngoài."
Mấy người làm bếp lo lắng do dự, không biết mình nên tiến vào bên trong nhà bếp, hay là tiếp tục đứng ở ngoài cửa ngóng nhìn.
Tần Lạc bỏ đồ dở tay xuống, cầm dao bước tới trước mặt Văn Nhân Nhã Ca, lạnh lùng cười nói: "Cô sợ tôi sẽ trị khỏi cho Mục Nguyệt phải không?"
"Anh ...Tôi chẳng quan tâm đến chuyện đó. Tôi chỉ muốn có một bát canh yến mà thôi." Văn Nhân Nhã Ca tức đến điên người nói.
"Cái cổ độc này là do cô hạ thủ phải không?"
Nghe vậy, vẻ mặt của Văn Nhân Nhã Ca tái nhợt đi, tức giận quát lên: "Họ Tần kia, anh đừng có mà ngậm máu phun người. Anh có tin là tôi sẽ tố cáo anh vì tội phỉ báng không?"
"Bị tôi đoán trúng rồi phải không? Nếu không phải thế thì sao lại cố ý đến đây gây sự lúc tôi trị liệu cho Mục Nguyệt chứ? Cho dù Mục Nguyệt có mất đi thì cái ghế đó cũng không đến lượt cô đâu. Mà cho dù có đến được lượt của cô đi chăng nữa.... thì cô cũng sẽ không thể làm tốt được, phải vậy không?"
"Anh ... anh ...họ Tần kia, tùy anh thích nghĩ gì thì nghĩ, dù gì thì cũng không liên quan gì đến tôi."
"Cô thấy tôi đánh phụ nữ bao giờ chưa?" Tần Lạc hỏi.
"Anh định làm gì?" Văn Nhân Nhã Ca liếc mắt nhìn con dao trong tay Tần Lạc, cảnh giác hỏi lại.
"Nếu cô không muốn bị đánh thì đừng có mà đến làm phiền tôi làm việc" Tần Lạc cười nói.
"Để tôi xem xem anh có dám không đã...."
Bốp! Văn Nhân Nhã Ca còn chưa dứt lời thì đã ăn một cái tát đau điếng vào mặt.
"Tôi dám đó." Tần Lạc cười nói.
Rầm! Tần Lạc đóng mạnh cánh cửa bếp lại, bỏ mặc Văn Nhân Nhã Ca đang ôm chầm lấy mặt, đứng ngây người ra như phỗng ở ngoài cửa.
"Tần Lạc, sao...sao cậu lại có thể đánh Nhã Ca tiểu thư được chứ?" Thủy bá cuống cuồng hỏi."Nói gì thì nói, cô ấy cũng là cháu nội của lão gia mà...hơn nữa, cô ấy còn là con gái, bị đánh như vậy thì về sau làm sao....."
"Bác Thủy, những phụ nữ như thế này thì bác không thể coi đó là phụ nữ được." Tần Lạc nhìn Thủy bá nói.
"Đôi khi phải nhờ đến nắm đấm thì mới giải quyết được vấn đề một cách nhanh nhất. Tôi chẳng còn thời gian mà chậm trễ thêm nữa."
"Nhưng ... lát nữa"
"Bác không phải lo nhiều thế làm gì, cứ lo sắc thuốc trước đã.
Cái nhà này ngoại trừ Mục Nguyệt ra thì tôi chẳng thèm để tâm đến ai cả."
"______"
"Tần Lạc, bà mày không đội trời chung với mày." Một lúc sau, từ bên ngoài cửa vọng lại tiếng thét gào thảm thiết cùng với tiếng khóc lóc tủi thân.
Tần Lạc nhún nhún vai tỏ vẻ chẳng thèm quan tâm làm gì cho mệt, một tay cầm khăn ướt nhấc ấm thuốc lên, còn một tay thì không ngừng dùng đũa gẩy gẩy những vị thuốc ở bên trong ấm.
Những vị thuốc mà hắn pha chế không phải là thảo dược trăm năm thì cũng là thạch nhũ ngàn năm, rất khó để có thể nấu cho chín, nấu cho ngấm để chắt được dược chất mà hắn cần.
Như thế này thì có thể rút ngắn thời gian sắc thuốc lại.
"Để lửa to lên bác Thủy!....Càng to càng tốt." Tần Lạc nói
Thủy bá ừ một tiếng rồi cầm lấy chiếc quạt quạt lấy quạt để về phía cái lò.
Ngọn lửa bé nhỏ dần bùng lên, nóng đến độ làm cho mặt Tần Lạc đỏ rực cả lên.
"Nhỏ lửa lại đi bác." Tần Lạc nói.
Thủy bá vội vàng dùng một chiếc nút bịt lỗ hổng của lò lại, không để cho không khí bên ngoài có thể len lỏi vào bên trong lò.
Vì vậy mà vừa rồi ngọn lửa còn đùng đùng thì giờ đã liu riu trở lại.
"To lửa lên bác". Thủy bá lại một lần nữa làm lại trình tự ban nãy, hai người đàn ông bận tối mắt tối mũi trong nhà bếp.
---oOo----
Khi Văn Nhân Nhã Ca ôm lấy khuôn mặt sưng đỏ của mình chạy về phòng thì vừa lúc đụng phải người anh họ Văn Nhân Liệt của mình.
"Nhã Ca, em làm sao vậy?" Văn Nhân Liệt thấy Văn Nhân Nhã Ca mặt mày đẫm lệ thì lên tiếng hỏi.
"Hắn ta đánh em" Văn Nhân Nhã Ca khóc thút thít nói
"Ai đánh em?" Văn Nhân Liệt sửng sốt hỏi.
"Ai dám đánh em cơ chứ?"
"Tần Lạc, là tên khốn đó đã đánh em đấy" Văn Nhân Nhã Ca ức chế nói.
"Thằng đó là một tên lưu manh biến thái, cặn bã. Anh cho em mượn súng của anh đi, em muốn giết chết nó."
"Cái gì? Em muốn dùng đến súng! Em không được làm bậy" Văn Nhân Liệt vội vàng ngăn cản. "Hơn nữa, súng của anh ở trong phòng cơ. Anh cũng không đem theo bên người."
"Không được. Nó phải chết. Nhất định phải chết." Văn Nhân Nhã Ca giận dữ nói "Từ trước đến giờ em chưa từng bị ai đánh bao giờ, lại càng không có ai dám đánh vào mặt em, vậy mà hắn ta lại đánh vào mặt em. Ngày sau em còn mặt mũi nào mà gặp mọi người nữa chứ? Em nhất định phải giết chết thằng khốn đó mới được."
"Nhã Ca, em không được xúc động quá như vậy. Em hãy nói chuyện này với ông đi, ông nhất định sẽ giúp em lấy lại sự công bằng thôi."
"Ông á? Đó là ông của Văn Nhân Mục Nguyệt. Ông ấy không bao giờ nói giúp em đâu, mà chắc chắn ông sẽ giúp người ngoài rồi giáo huấn cho em một trận cho xem" Văn Nhân Nhã Ca rõ ràng là không nghe theo lời khuyên của Văn Nhân Liệt.
"Nhưng em cũng không thể nổ súng chứ!" Văn Nhân Liệt còn chưa dứt lời thì có tiếng điện thoại trong túi vang lên.
"Em đợi anh một chút. Anh nghe xem ai gọi đã." Nói xong hắn liền rút điện thoại ra đi ra sân nghe.
Văn Nhân Nhã Ca nhìn theo bóng dáng của Văn Nhân Liệt dần khuất ở đằng xa thì chạy nhanh lên lầu. Bạn đang đọc truyện được lấy tại T.r.u.y.e.n.y.y chấm cơm.
.........
Thời gian từng giây từng phút trôi đi, cuối cùng thì thuốc cũng được sắc thành một thứ sền sệt như ý muốn.
Nhìn nó như là một cây kem đang tan chảy vậy, dùng đũa khuấy còn thấy có những sợi tơ mỏng còn bị cuốn theo.
Ngày thường ông cũng thích cùng Văn Nhân Đình rèn luyện sức khỏe, nhưng trải qua lần hành hạ này của Tần Lạc thi ông quả là đã kiệt sức hoàn toàn rồi.
Tần Lạc đối với kết quả lao động của bọn họ thì vô cùng hài lòng, hắn dùng đũa khoắng đều lên ở bên trong ấm thuốc để lát nữa thuốc nguội rồi thì có thể dễ dàng đưa vào miệng của Mục Nguyệt hơn.
"Bác Thủy, bác vất vả rồi!".Tần Lạc áy náy nói.
"Tôi cũng không ngờ là sắc cái thuốc này cần đến cả hơn hai giờ đồng hồ"
"Xin lỗi đã làm cho bác phải mệt thế này."
"Không sao." Thủy bá hất tay một cách uể oải.
"Mau đem đi cho Mục Nguyệt tiểu thư uống đi. Cô ấy không sao thì tốt rồi."
Tần Lạc gật gật đầu, rót nước thuốc ra bát. Hắn bưng bát thuốc rồi đứng dậy mở cửa bếp ra thì thấy có một người phụ nữ xuất hiện ngay trước mặt mình với vẻ mặt lạnh lùng oán hận
"Mày cút xuống địa ngục đi!."
Văn Nhân Nhã Ca giơ súng chĩa thẳng vào người của Tần Lạc.