Bác Sĩ Thiên Tài

Chương 579: Để anh nuôi em!



"Nhất thâm nhị thiển tam hát tịnh" là một câu khẩu quyết uống thuốc.

Nhất thâm, chỉ là đầu tiên phải uống một ngụm lớn.

Để giải độc

Nhị thiển, có nghĩa là sau một ngụm lớn thì một ngụm nhỏ, coi như là để có một chút thời gian hòa hoãn cơ thể.

Tam hát có nghĩa là uống cạn hết thuốc ở ngụm thứ ba, nếu kéo dài thòi gian quá mà để thuốc nguội rồi thì sẽ làm giảm hiệu quả của thuốc đi khá nhiều.

Dưới sự giúp đỡ của Mã Duyệt, thì Tần Lạc làm theo đúng các bước đút thuốc cho Văn Nhân Mục Nguyệt.

"Đỡ cô ấy dậy trước đi, đừng để cho cô ấy nằm xuống." Tần Lạc nói với Mã Duyệt.

"Anh không băng bó vết thương ở tay lại sao?" Mã Duyệt nhìn bàn tay nhuốm máu đỏ thẫm của Tần Lạc, hỏi.

"Tất nhiên là phải băng bó lại rồi."

Tần Lạc bỏ bát thuốc xuống, nhanh chóng lấy ra một bình sứ nhỏ từ trong người mình ra.

Sau đó hắn dùng răng cạy nắp bình ra rồi đổ một nửa chỗ bột có trong bình đó lên.

Trong lúc Tần Lạc đoạt lấy khẩu súng trong tay của Văn Nhân Nhã Ca thì đã làm cho góc độ bắn của súng chếch sang một bên.

Đạn chỉ sượt qua mép bàn tay, kéo theo một mảng lớn, không có vấn đề gì quá lớn, đến cả việc giải phẫu để gắp đạn ra cũng không cần, chỉ cần dùng một ít bột dưỡng cơ Kim Dũng mà hắn chế ra để cầm máu là ổn.

Hắn luôn đem theo thuốc bên mình, vì vậy mà khi bị trúng đạn hắn cũng không cảm thấy có gì là lo lắng gấp gáp cả.

"Cái này có tác dụng sao?" Mã Duyệt nghi ngờ hỏi.

"Tất nhiên rồi" Tần Lạc nói.

Cái mà hắn dùng là bột dưỡng cơ tinh nhất, chứ không phải loại bột Kim Dũng ởbên ngoài mà đã dùng thêm vô số loại trung dược khác.

Với sản lượng của loại kén này, thì không thể tạo ra bột dưỡng cơ với quy mô lớn được.

Chính vì vậy mà Tần Lạc chỉ có thể trở thành một gian thương lừa gạt người tiêu dùng mà thôi.

Khụ khụ!!! Văn Nhân Mục Nguyệt bỗng nhiên ho khù khụ, Mã Duyệt vội vàng đỡ đầu của nàng dựa vào đầu giường.

Thế rồi nàng liên tục nôn ra một loại dịch thể màu đen đậm đặc cho đến khi nàng bắt đầu nôn ra máu thì Tần Lạc mới dùng chiếc ngân châm đã được chuẩn bị sẵn từ trước châm vào khe ở giữa ngón cái và ngón trỏ của nàng.

Chỉ với một cái châm vậy thôi mà linh nghiệm như uống thần dược vậy, thoáng một cái đã làm cho Văn Nhân Mục Nguyệt không còn ho khan nữa.

"Được rồi. Không sao rồi." Tần Lạc nói.

"Đỡ cô ấy nằm xuống đi."

Mã Duyệt làm theo lời của Tần Lạc, sau đó đứng dậy lấy khăn giấy lau đi những vết bẩn ở khóe miệng của Văn Nhân Mục Nguyệt.

Văn Nhân Mục Nguyệt sau khi nằm xuống được một lúc thì cặp lông mi khẽ động đậy mấy cái, sau đó từ từ mở mắt ra.

"Em tỉnh lại rồi à?" Tần Lạc ngồi bên cạnh giường, nhìn nàng với vẻ mặt tươi cười rạng rỡ.

"Ừm."

Văn Nhãn Mục Nguyệt khẽ gật đầu một cái.

"Anh đến rồi à?"

"Anh vẫn ở đây từ trước mà " Tần Lạc cười nói.

Lần trước khi hắn đến thì Văn Nhân Mục Nguyệt cũng gặp qua một lần rồi.

Chẳng qua là lúc đó nàng vẫn trong trạng thái hôn mê, nên chắc đã quên hết rồi.

"Tay của anh chảy máu rồi kìa"

Văn Nhân Mục Nguyệt chỉ vào vết thương trên tay Tần Lạc, yếu ớt nói.

Mấy ngày nôn liên tục như vậy làm cho cô kiệt sức hoàn toàn.

"Không sao đâu. Anh quen rồi." Tần Lạc cười nói.

Tần Lạc đứng thẳng người dậy, đột nhiên đưa tay ra ôm luôn cả chăn lẫn người Mục Nguyệt lên rồi nói: "Chúng ta đi thôi. Đừng làm trâu làm ngựa cho bọn họ trong cái nhà này nữa. Ngày sau em không cần phải làm gì nữa đâu, để anh nuôi em. Để cho đám người này tự sinh tự sát rồi bị người đời chửi rủa đi."

Mã Duyệt hiển nhiên là bị hành động của Tần Lạc làm cho kinh hãi, ngăn lại nói: "Tần Lạc, anh muốn làm gì thế?"

"Tôi muốn đưa cô ấy đi." Tần Lạc vừa nói vừa ôm Văn Nhân Mục Nguyệt ra bên ngoài.

"Nhưng anh rể ...." Văn Nhân Chiếu đứng chặn ở cửa nói

"Tránh ra." Tần Lạc hét lên.

Văn Nhân Chiếu há hốc miệng lên, ngoan ngoãn tránh sang một bên nhường đường cho Tần Lạc.

Tần Lạc sải bước về phía trước, điệu bộ hùng hùng hổ hổ như thể không có một ai có thể ngăn hắn lại được.

"Tần Lạc....Tần Lạc...." Mã Duyệt chạy theo sau gọi. "Anh không được đem tiểu thư đi."

Tần Lạc như thể không nghe thấy vậy, chẳng thèm để ý đến cô ta, chỉ lo bước nhanh về phía trước.

Khi đi đến cầu thang thì vừa lúc đụng phải mấy người Văn Nhân Đình, Văn Nhân Không và những người khác nữa.

"Tần Lạc, cháu làm gì vậy ?" Văn Nhân Đình thấy Tần Lạc ôm lấy Văn Nhân Mục Nguyệt trên người thì hỏi với giọng quan tâm.

"Cháu muốn đưa cô ấy đi" Tần Lạc nói.

"Đi? Cháu muốn đưa nó đi đâu ?" Văn Nhân Đình nói.

"Chẳng lẽ chỗ này lại không an toàn sao? Còn có chỗ nào an toàn hơn nhà Văn Nhân nữa?" Văn Nhân Không cau mày nói.

"Có những người lúc nào cũng đầu cơ trục lợi, trí thông minh đã có hạn mà tâm địa lại độc ác, suốt ngày bàn mưu tính kế cướp đoạt ngôi vị, thì nơi này còn được coi là nơi an toàn nữa hay không?"

"Anh nói ai lúc nào cũng đầu cơ trục lợi, trí thông minh có hạn?" Văn Nhân Tự giận dữ nói.

"Mấy thứ đó chẳng qua là bản tính vốn có của các người. Còn cái mà tôi muốn nói đó là mấy người các người lòng dạ độc ác, lúc nào cũng bày mưu tính kế để cướp đoạt ngôi vị. Anh không phải cố ý bỏ qua vế sau lời nói của tôi như thế."

Tần Lạc vạch trần bộ mặt đáng ghê tởm của mấy người đó mà không chút khách khí gì.

"Tần Lạc, anh nói năng khách khí một chút nhé. Ai muốn cướp đoạt ngôi vị?"

"Ông....ông. Và cả anh nữa."

Tần Lạc chỉ tay vào mặt Văn Nhân Không, Văn Nhân Trăn và Văn Nhân Liệt nói.

Hắn liếc mắt nhìn Văn Nhân Tiệp một cái, rồi dùng giọng điệu cay độc của mình nói: "Có điều là vẫn còn có những người, đến cả việc muốn cướp ngôi cũng không đủ tư cách đồng thời cũng không dám nữa".

Ánh mắt của hai người Tần Lạc và Văn Nhân Tiệp chạm vào nhau, vốn dĩ cảm thấy vô cùng túc giận muốn chửi cho ông ta một hồi mới thôi. Nhưng khi định nói ra rồi thì hắn lại không thốt nên lời.

Ông ta tự biết rất rõ là mình không phải một người cha tốt.

Trước giờ ông ta chưa từng phủ nhận điều này.

Một người mà bị con gái mình coi như người xa lạ, thì điều đó đã thể hiện mức độ tình cảm một cách rõ ràng nhất.

Văn Nhân Trăn vô cùng oán hận Tần Lạc vì việc Văn Nhân Đình đã đuồi con gái mình đi, thấy hắn nói vậy thì chế giễu lại: "Chỉ e là người lúc nào cũng bày mưu tính kế đó là anh cũng nên? Rõ ràng là đã có vợ chưa cưới rồi mà suốt ngày nhùng nhằng với Mục Nguyệt nhà chúng tôi làm gì. Rốt cuộc là anh muốn làm gì?"

"Tôi chẳng muốn làm gì cả, chỉ là không muốn nhìn thấy một đám người không ra gì ức hiếp bắt nạt Mục Nguyệt mà thôi." Tần Lạc cười lạnh nói.

Một đám người không ra gì! Một đám người quan trọng nhất của gia tộc Văn Nhân lại bị Tần Lạc chửi là một đám người không ra gì.

Việc này mà truyền ra ngoài thì e rằng sẽ khiến cho người ta nghe mà phát sợ.

"Mày .....Thật là mất dạy. Bảo vệ đâu? Bảo vệ đâu?"

"Loại người này, tốt nhất là trói lại rồi đánh chết đi"

"Cha, cha xem xem....cha xem xem.... nó nói cái gì? Như thế này còn ra gì nữa chứ ?"

Tần Lạc không thèm để ý xem bọn họ nói gì, mà vẫn ôm lấy Mục Nguyệt muốn đi xuyên qua bọn họ.

"Đợi đã. Anh có thể đi. Nhưng hãy bỏ chị tôi lại". Văn Nhân Liệt đứng chặn trước mặt Tần Lạc nói.

Tần Lạc trừng mắt nhìn cậu ta một cái, rồi: "Tôi cảnh cáo cậu, đừng có mà ăn no rửng mỡ. Cậu có tin là tôi sẽ làm anh rể của cậu, sau đó sẽ đưa cậu đến Libya để khai thác dầu mỏ không?".

"_______"

Trong khi Tần Lạc ôm Văn Nhân Mục Nguyệt bước qua mặt Văn Nhân Liệt, còn cậu ta vẫn còn chìm trong sự sợ hãi khi nghĩ đến việc mình phải đi đến cái nước loạn lạc kia để khai thác dầu mỏ.

Cho đến khi bóng dáng Tần Lạc khuất dần rồi thì bọn họ mới kịp có phản ứng.

"Ông nhìn thấy chưa? Ông thấy anh ta rốt cuộc là ngông cuồng thế nào chưa? Ông nghe xem anh ta nói cái gì? Anh ta còn chửi chúng ta là một đám người không ra gì nữa...." Văn Nhân Liệt tức tối giậm chân bùm bụp.

"Nó nói sai sao?" Vẻ mặt Văn Nhân Đình tái nhợt đi nói.

Ông vứt khẩu súng trong tay mình vào người Văn Nhân Liệt, rồi nói: "Đây là súng của ai? Sao Nhã Ca lại có khẩu súng này?"

"Cái này...." Văn Nhân Liệt cố tình tỏ ra hoang mang, lúng túng.

"Ông cũng biết rồi đấy. Cháu để súng ở trong phòng, không biết sao lại ở trong tay của Nhã Ca nữa."

Văn Nhân Đình lắc đầu một cách thất vọng nói: "Mày còn không hiểu sao? Ông không trách chúng bay đấm đá hục hặc với nhau lừa gạt ông, đến cả người trong nhà mình còn không đấu lại được thì đấu làm sao được với người ngoài? Nhưng thủ đoạn của chúng mày quá kém cỏi.

Nếu mà lần này ai trong mấy người có thể giống như tên đã hạ độc mà làm cho người ta không biết đâu mà lần thì ông sẽ giao cho người đó gia tộc Văn Nhân.

Tần Lạc nói không sai, chúng mày đúng là chẳng có chút thông minh nào hết, có có thì cũng chỉ là tự cho mình là thông minh kiểu khôn vặt mà thôi"

Văn Nhân Đình thở dài một tiếng rồi rời đi, để lại đám con cháu sau khi nghe thấy ông nói vậy thì cứ đứng ở đó nhìn nhau mà không biết phải làm sao cho phải cả.

oOo Text được lấy tại http://thegioitruyen.com

"Khởi động xe."

Tần Lạc đi ra ngoài sân thì nói với Đại Đầu đang tiến tới trước mặt.

Đại Đầu mở cửa xe phía sau cho Tần Lạc, sau đó chạy vội lên trước khởi động xe.

Tần Lạc ôm lấy Văn Nhân Mục Nguyệt chui vào trong xe, sau đó để đầu của Mục Nguyệt nằm gọn trong lòng ngực của mình, sau khi đắp chăn cho nàng đâu vào đó thì mới giơ tay ra đóng cửa xe lại.

Thế là Văn Nhân Mục Nguyệt được Tần Lạc ôm vào lòng như một em bé vậy.

Tần Lạc kéo tay của Văn Nhân Mục Nguyệt ra bắt mạch cho nàng rồi nói: "Công hiệu của thuốc không tồi chút nào. Độc đã bị tiêu trừ hết rồi. Còn việc cần phải làm bây giờ là giải trừ hết chỗ độc dược có trong cơ thể em mà thôi. Anh đưa em đến một nơi yên tĩnh để em được nghỉ ngơi cho lại sức. Chứ cứ ở trong cái nhà đó thì chỉ làm cho bệnh tình của em ngày càng nặng thêm mà thôi".

"Anh cứ nhìn bọn họ là lại tức điên lên, chứ nói gì là em, còn việc của công ty thì em cũng không phải lo nữa, ai thích lo thì để cho họ đi. Vì để cho gia tộc mình ngày một lớn mạnh, em đã gánh vác toàn bộ áp lực lên đôi vai mình, còn đám người ăn bám chẳng làm gì kia thì lại suốt ngày đi nói này nói nọ. Loại người như vậy đáng lẽ nên đem ra róc xương lóc thịt hết đi cho rồi".

"Thôi để cho bọn họ quản đi, đợi cho bọn họ ăn vài vố rồi thì tự khắc sẽ biết mình vô dụng thế nào"

"Hôm nay anh nói nhiều quá." Văn Nhân Mục Nguyệt nằm gọn lỏn trong lòng Tần Lạc khẽ nói.

"_______"

Tần Lạc mới phát hiện ra là từ lúc lên xe đến giờ, mình cứ cằn nhằn suốt, không khác gì mấy cụ bà bảy tám mươi tuổi là mấy.

"Chỉ là do anh bức xúc quá. Thực sự là cảm thấy không đáng để em phải làm vậy chút nào." Tần Lạc giải thích.

"Anh sắp bị mấy người họ hàng trong nhà em làm cho tức hộc máu mồm ra rồi. Người nào người nấy đều chỉ muốn ăn tươi nuốt sống em, thế mà ngoài mặt thì vẫn làm ra vẻ suy nghĩ cho em một cách giả tạo.... À, còn tay của anh nữa, em cũng nhìn thấy rồi, đó là chị họ Văn Nhân Nhã Ca của em nổ súng làm anh bị thương đấy. Khi nào em khỏi rồi thì phải báo thù cho anh mới được."

"Được."

Văn Nhân Mục Nguyệt đáp lại.

"______"

Văn Nhân Mục Nguyệt đồng ý một cách nhanh chóng như vậy thì lại khiến cho Tần Lạc ngượng ngùng, không dám có ý tiếp tục kêu than gì nữa.

"Nghỉ ngơi một chút đi." Tần Lạc nói.

"Không. Em muốn nghe anh nói." Văn Nhân Mục Nguyệt nói.

"Nghe anh nói?"

"Vâng. Hôm nay anh nói dễ nghe lắm."

"Dễ nghe?"

"Đặc biệt là câu ...."

"Câu nào?"

"Ngày sau em không cần phải làm gì cả, để anh nuôi em." Văn Nhân Mục Nguyệt nói. "Đây là lần đầu tiên có người nói với em là '''để anh nuôi em''' đó."