Tần Lạc ôm con chó Ngao chạy về phía trước, còn Đại Đầu thì cẩn thận chạy phía sau che chắn cho hắn, một tay của Đại Đầu vẫn để trong nguời, cậu ta thậm chí cũng không muốn lãng phí một giây phút nào khi cần phải rút súng ra trong thời gian nhanh nhất.
Tần Lạc không rành địa hình của Yến Kinh cho lắm, hắn chạy dốc theo sự chi dẫn của Đại Đầu còn vì sao mà Đại Đầu lại quen thuộc với địa hình ngang dọc ở đây, thì hắn thực sự không biết rõ nguyên nhân.
Có lẽ, quen thuộc địa hình là một kỹ năng bắt buộc của bộ đội đặc chủng.
Có những cao thủ, cho dù có một thân một mình tấn công, cũng có thể làm cho cả đội quân một ngàn người khóc dở mếu dở, và Jesus chính là một nhân vật nguy hiểm như vậy.
Suốt dọc đường, mọi vật chung quanh đều có thể tấn công Tần Lạc, bất kể đó có là những người dân thường đi đằng sau hắn, hay là một con chó hoang, mèo hoang đột nhiên xông ra, tất cả đều làm cho thần kinh của Đại Đầu và Tần Lạc căng như dây đàn.
Jesus vẫn chưa xuất hiện, cũng chưa thấy hắn ta ra tay hạ thủ, nhưng Tần Lạc và Đại Đầu đều cảm nhận được Jesus đang ở đằng sau lưng của hai người.
Gã cứ như một hồn ma ám ảnh, lượn lờ phía sau lưng của Tần Lạc và Đại Đầu vậy.
"Vào trong trường!" Đại Đầu chỉ vào một ngôi trường có vẻ cũ kỹ ở ven bên đường nói.
Đó là trường trung cấp Y tá của Yến Kinh, một học viện chuyên bồi dưỡng những y tá, hộ lý cho cảc bệnh viện.
Nếu như là ngày trước, thì Tần Lạc chắc chắn không bao giờ biết tới ngôi trường này, nhưng hôm nay hắn đã bước chân vào trong này.
"Đi vào chỗ vắng người nhanh lên!" Đại Đầu nói: "Jesus ra tay rồi....!"
Tần Lạc không biết Đại Đầu tại sao lại có thể biết được Jesus ra tay, có lẽ đây chính là giác quan thứ bẩy của một sát thủ thượng thặng, điểm này khá giống với giác quan thứ sáu của phụ nữ, Tần Lạc nghe qua nó nhưng chưa bao giờ trông thấy nó, vì hắn không có khả năng này.
Hậu viện của ngôi trường là một nơi khá là vắng vẻ, Tần Lạc chạy qua cổng trường liền phóng thẳng luôn vào một con đường nhỏ ngay sau một tòa lầu.
Quả nhiên, con đường đó dẫn ra một sân đánh bóng rổ, có hai ba học sinh đang chơi bóng ở đây.
Cạnh đó có một căn nhà cũ nát, trước cổng của nó có treo một cái biển mầu vàng, trên đó có viết ba chữ "Lầu thực hành".
Cả hai đều không chạy vào trong căn nhà đó, vì khi vào trong đó thì không gian hoạt động của cả hai sẽ bị hạn chế rất nhiều, đến lúc đó Jesus mà nó điên lên, gài bom vào người nó rồi xông vào trong này chết chùm cả lũ thì biết giải quyết ra sao?
Men theo bờ tuờng ra phía sau tòa lầu thực hành kia, là đến một khu đất hoang vu
Ở đây từng hàng cây hòe cao vút chọc thẳng lên trời, dưới gốc cây nhằng nhịt những loài cỏ dại, dây leo kết lại với nhau thành những vật cản đường xanh thẫm.
Bên trong khu đất này còn có một cái hồ, mặt nước rêu xanh bốc ra một mùi thum thủm khó chịu, bên trong hồ có những con vật bơi lổm ngổm trên mặt nước, đây chính là phòng thực tẩm của các học sinh ngành y, chính vì vậy mà bạn cũng có thể tưởng tượng được cái con vật đang bơi lóp ngóp kia là những con vật gì rồi.
"Nằm xuống!" Đại Đầu hét lên, sau đó cậu ta liền thuận tay đẩy Tần Lạc văng sang một bên, sau đó liền đưa súng lên bắn ra phía sau.
"Bùm .. .bùm.....!"
Hai phát súng liên tiếp được bắn ra găm thẳng vào hàng cây ở đằng sau lưng, nhưng nơi đó vẫn im lìm lặng lẽ. Đọc Truyện Online Tại Truyện FULL
"Meo....!"
Bỗng một con mèo béo toàn thân lông mầu đen tuyền, hai mắt xanh như hai viên ngọc bích nhẩy ra từ gốc cây, trông khá là dễ thương.
Con mèo đưa mắt lên nhìn Đại Đầu một cái, rồi bỗng nhiên nhẩy bổ tới.
Bùm....!
Đại Đầu vẩy súng lên một phát, con mèo đen kêu ẹo lên một tiếng, đầu nó lúc này đã xuất hiện một lỗ thủng sâu hoắm, máu tươi bắn văng tung tóe.
Không nổ?
Nói như vậy là con mèo này không phải con mèo mang theo bom của Jesus, có lẽ là con mèo hoang sống trong trường.
Nhưng trong tình thế này thì Đại Đầu biết rằng, thà giết nhầm còn hơn là bỏ sót.
Dĩ nhiên, Đại Đầu cũng không có lý do gì để con mèo đó còn sống cả, đối với một sát thủ sinh ra là để giết người, thì giết một con mèo cũng chẳng có gì là tội ác tày trời cả.
Nhưng, nếu như hình ảnh giết mèo này mà bị quăng lên trên mạng, thì có lẽ Đại Đầu sẽ bị cư dân mạng chửi cho đến hẹn lại lên, nào là dã man, cầm thú mất nhân tính, nào là tàn nhẫn. . .v. . .v..v
Tần Lạc lúc này đưa tai lên nghe ngóng một hồi, sau khi xác nhận không có nhân tố nguy hiểm nào ở bên cạnh mình hắn mới lồm cồm bò dậy.
Sau khi đưa tay lên phủi bụi, rồi gỡ những cây gai bám lên trên người của mình, Tần Lạc liền vỗ vỗ vào đầu con chó Ngao, giận nói: "Cái thằng chủ nhân của mày đang ở đâu hả? Cứ thoắt ẩn thoắt hiện như con ma ấy!"
Con chó Ngao cũng bị đau, nhưng chỉ biết nghiến răng ken két, chứ không có bất kỳ biểu hiện gì vọng động cả.
Con xúc sinh này đúng là khôn quá mức tưởng tượng, nó biết rằng trong lúc này tốt nhất là không nên cưỡng lại với Tần Lạc, cứ ngoan ngoãn cho nó qua chuyện, nó tỏ ra rất an phận thủ thường.
"Có lẽ nó không đến nữa rồi.. !" Đại Đầu nói: "Chúng ta đi thôi!"
Nhưng khi cậu ta vừa mới dứt lời, thì đột nhiên cả thân hình nghiêng sang trái phóng người lăn sang một bên.
Rắc....!
Đúng cái chỗ mà Đại Đầu vừa đứng, một cành cây đã bị đạn bắn xuyên qua làm gãy làm đôi.
Jesus đến rồi.
Hắn ta lúc này đã trà trộn vào trong lầu thực tập, lợi dụng tầm nhìn rộng lớn để tập kích.
Viên đạn vừa rồi là hắn ta muốn hạ gục Đại Đầu, hiển nhiên hắn ta cho rằng đối phó với Đại Đầu khó hơn với Tần Lạc rất nhiều.
Khi Đại Đầu bay người sang một bên, thì Tần Lạc cũng đã cảm nhận được sự nguy hiểm, hắn kéo theo con chó Ngao chạy vào một cái hốc gần đó để ẩn nấp.
Đại Đầu sau đó cũng tìm được một chỗ khá kín để tránh đạn, sau đó cậu ta bắt đầu đưa mắt lên tìm vị trí của Jesus.
Lầu một, lầu hai, lầu ba ....
Cảnh vật lúc này im lặng như tờ, không có dấu tích của bóng người động đậy hay họng súng ngắm nào cả.
Bắn xong rồi trốn, phải công nhận Jesus rất là chuyên nghiệp, ẩn náu rất kỹ.
Đại Đầu đột nhiên nhẩy ra bên ngoài, cố tình lấy thân hình của mình ra làm mồi câu dụ Jesus xuất hiện.
Quả nhiên, Jesus lại xuất hiện.
Từ cửa sổ tầng bốn lúc này đã xuất hiện một bóng người đang cầm một họng súng bằng kim loại vàng óng ngắm thẳng về phía Đại Đầu bắn xuống.
Đại Đầu rất nhanh tránh né đường đạn, rồi vẩy súng đáp trả.
Thế là những tiếng nổ chát chúa vang lên dữ dội.
Tuy súng của cả hai đều có lắp nòng giảm thanh, nhưng nó cũng chỉ có tác dụng làm nhỏ tiếng nổ đi mà thôi, hơn nữa cho dù bọn họ có là tay súng cừ khôi thế nào đi chăng nữa, thì cũng phải bắn trượt vào cửa sổ này nọ.
Thế là cửa sổ bằng kính của tầng bốn bị bắn vỡ kêu lên loảng xoảng, rồi rơi thẳng xuống chỗ của Đại Đầu.
Khi ở Paris Tần Lạc cũng đã chứng kiến được khả năng bắn súng của Đại Đầu và Jesus, nhưng lúc đó là ở trong đêm, cả hai người hành động rất nhanh, tuy là hắn biết cả hai đang bắn nhau rất kịch liệt, nhưng rốt cuộc cũng không biết được là khả năng của cả hai cao đến mức độ nào.
Còn hôm nay, hắn đã được tận mắt chứng kiến, Tần Lạc thầm phục Đại Đầu và Jesus, thì ra bắn súng cũng có thể được đến tầm nghệ thuật như thế này, ngày trước xem phim "Bản Sắc Anh Hùng" thì thấy nhân vật chính trong phim vừa đi vừa bắn, trông khá là ngầu, hắn cứ ngỡ cảnh tượng đó chỉ có ở trong phim, vậy mà bây giờ nó đang được tái diễn ra ngay trước mắt của hắn.
Bằng....!
Vai trái của Đại Đầu bị trúng đạn ngã dúi dụi xuống, nhưng cậu ta rất nhanh chui luôn đến bên cạnh Tần Lạc nói: "Chạy mau. . . !"
Tần Lạc biết nơi này không thể ẩn lâu được, hắn liền ôm lấy con chó Ngao mặt quỷ chạy về phía hồ nước thối thum thủm kia.
Đại Đầu lúc này cũng đã móc ra một hộp kem dưỡng thương bôi lên vết thương, sau đó cũng cầm súng chạy theo sau Tần Lạc.
Trông thấy mục tiêu bỏ chạy, bóng người trên gác liền mở hẳn cửa ra, rồi ôm lấy cột nước cạnh đó tụt xuống phía dưới.
Hấp...!
Hấp....!
Chỉ với hai cú nhảy nhẹ Jesus đã chạm đất.
Hắn ta đi đến chỗ Đại Đầu bắn bị thương, rồi đưa tay lên rờ vào vết máu đưa lên quan sát, sau khi xác định Đại Đầu đã bị thương thật, thì gã liền nở một nụ cười đắc ý, yên tâm chạy đuổi theo Tần Lạc.
Chạy.
Chạy bán sống bán chết.
Mồ hôi trên trán vã ra như mưa, áo mặc trên người đã bị các cây gai xé cho rách hết nhưng Tần Lạc vẫn chạy như điên dại, không dám ngừng nghỉ.
Nhưng cho dù hắn có chạy nhanh đến mấy, Jesus vẫn đuổi kịp hắn, rồi lại đấu súng với Đại Đầu một lượt nữa.
"Vứt con chó đi, chạy nhanh lên!" Đại Đầu vừa bắn trả lại vừa thét lên.
Tần Lạc cũng biết, hắn ôm con chó này đúng là có ảnh hưởng đến tốc độ chạy của hắn, nhưng hắn vẫn muốn ôm lấy nó, bởi vì hắn không muốn Jesus cướp lại con vật cưng của gã một cách dễ dàng như vậy.
Khi nghe Đại Đầu nói vậy, Tần Lạc cũng lo là hắn không đủ sức để vừa ôm chó vừa chạy được, nên ngay sau đó quăng luôn con chó Ngao mặt quỷ sang một bên.
Con chó Ngao có chết cũng chẳng sao, mà không chết thì coi như là nó may mắn.
Trong lúc đấu súng với Đại Đầu, Jesus tận mắt chứng kiến Tần Lạc hành hạ con chó cưng của mình như vậy thì tức giận gầm lên bắn như điên về phía Đại Đầu.
Đại Đầu cũng không hăng máu tham chiến, thấy Tần Lạc đã chạy xa rồi, cũng chạy theo sau.
"Thằng hèn!" Jesus tức gận chửi bới, sau đó hắn suýt sáo lên một tiếng, con chó Ngao mặt quỷ liền chạy tới bên chỗ hắn ta.
Khi con chó Ngao vừa mới vồ tới chỗ chủ nhân của mình, thì chỉ nhẩy được có nửa đường nó đã ngã chỏng chơ xuống đất, có lẽ nó bị Tần Lạc hành hạ nhiều quá, nên bây giờ sức lực đã kém hơn xưa rất nhiều.
Jesus ôm lấy con chó, đưa tay lên xoa xoa cái mặt của nó, vui mừng nó: "Ôi....Elise, mày vẫn chưa chết, may quá, tao ngày nào cũng cầu nguyện cho mày, cầu nguyện Thượng Đế bảo hộ cho mày, mong mày vẫn còn sống sót và khỏe mạnh! Thượng Đế thật đúng là đã không phụ lòng con tin của người!"
Con chó Ngao mặt quỷ muốn liếm vào tay của chủ nó, nhưng cái đầu của nó bị rọ bởi cái lồng sắt, nên nó không thể nào thể hiện được lòng yêu thương của nó đối với chủ.
"Mẹ kiếp!" Jesus phát hiện ra biểu hiện khác thường của con chó, gã liền giật phăng sợi dây của rọ sắt trên đầu con chó ra nói: "Bọn chúng sao lại có thể đối xử với mày như vậy? Tao đã cảnh cáo bọn chúng là nên đối xử tốt với mày rồi tao sẽ đến đón mày cơ mà?"
Nói xong, Jesus lại phát hiện ra móng vuốt sắc nhọn của chó Ngao mặt quỷ đã mất, mà thay vào đó là bàn chân toàn thịt êm như đệm, Jesus thất sắc gầm lên: "Ôi....không. ôi. . . bọn chúng sao lại có thể đối xử với Elise như vậy được cơ chứ....
Ôi Chúa ơi! Không phải con không tin người, nhưng bọn chúng thật là bọn khốn nạn! Con xin lấy danh nghĩa là một con tin trung thành bậc nhất của người, xin người hãy giáng xuống bệnh dịch và tai họa xuống đầu bọn khốn đó !"
"Ngào....ngào. . ..!"
Con chó Ngao mặt quỷ cũng gào lên theo chủ nhân nó, sau đó liền thè lưỡi ra liếm vào mặt của Jesus, hiển nhiên là nó đã thấu hiểu lời thỉnh cầu của chủ nhân nó.
Nhưng từ miệng của con chó lại bốc ra một mùi hôi thối vô cùng khó tả, làm cho Jesus bất giác cau mày lại một cách khó chịu, gã đẩy con chó cưng của mình ra nói: "Ôi...bọn chúng thật là khốn nạn, để cho mày uống nước bẩn....ôi....!"
Con chó thấy vậy chỉ biết kêu ngao ngao lên mấy tiếng, rồi không dám liếm vào mặt của Jesus nữa.
"Được rồi! Người bạn thân thiết của ta, bây giờ chúng ta cùng đi làm thịt bọn khốn đó....!" Jesus đặt con chó của mình xuống dưới đất, rồi nhìn vào vết máu dính trên đất nói: "Nó đã bị thương rồi, đây chắc chắn là Thượng Đế đã trừng phạt chúng!"
Nhưng khi gã vừa mới bước chân một cái, thì đột nhiên cảm thấy hoa mày chóng mặt.
"Có chuyện quái quỷ gì đang xẩy ra vậy nhỉ?" Jesus thất kinh.
Hắn ta bước thêm một bước nữa, thì cảm giác đầu như quay cuồng.
Bước thứ ba.....
Hai mắt của Jesus trợn ngược lên, ngã luôn xuống đất.