"Chị, chị sao có thể bắt ép chị Mã Duyệt như vậy? Chị ấy không phải là trợ lí số một của chị sao."
"Chị, không phải là chị nghi ngờ chị ấy là người hạ độc chị chứ? Chị Mã Duyệt căn bản là không liên quan gì tới chuyện này cả.
Lúc chị bị bệnh, đều là chị ấy ở bên chăm sóc chị đấy thôi..." "Chị, chị nói lời này...không có chị Mã Duyệt, chị ăn cơm sao được?" "Chị..." Hiển nhiên, Văn Nhân Chiếu rất có cảm tình với Mã Duyệt.
Trên đường đều một mực bênh vực cho Mã Duyệt
Đích thực một thời gian dài, Mã Duyệt đã giống như một thành viên của gia tộc Văn Nhân.
Ngoài Tần Lạc, nàng ta và Thủy Bá là người khác họ tiếp xúc nhiều nhất với gia tộc Văn Nhân.
Nhưng Văn Nhân Mục Nguyệt vẫn giống như là không nghe thấy em mình nói gì, chỉ chú tâm nhìn tài liệu trong tay.
Số tài liệu này là do người lái xe cung cấp, người đàn ông trung niên với bộ mặt hiền lành này vậy mà vẫn đảm nhiệm trọng trách lớn như vậy.
Tần Lạc lại một lần nữa cảm thán thân phận của Văn Nhân Mục Nguyệt như ngọa hổ tàng long, có thể có được thành tựu khác thường như ngày hôm nay một chút không đơn giản.
"Có chứng cứ?" Tần Lạc hỏi.
Tuy sự cầu xin của Văn Nhân Chiếu là xuất phát từ cảm tính nhưng câu nói này của hắn rất đúng 'Không có chị Mã Duyệt, chị có thể ăn cơm sao'.
Chỉ có tự mình trải qua mới hiểu, mới đủ lí lẽ giải thích Mã Duyệt đối với Văn Nhân Mục Nguyệt là như thế nào.
Tay trái ? Tay phải ? Não ? Tim ? Hay là bộ phận khác.
Trong nhiều năm, mọi việc ăn ở đi lại, kinh doanh, bàn bạc hợp tác của Văn Nhân Mục Nguyêt đều là do một tay của Mã Duyệt sắp xếp.
Không có người trợ lí này, cuộc sống của Mục Nguyệt có lẽ sẽ lâm vào cảnh hỗn loạn một thời gian.
Ít nhất thì người mới cũng không thể bằng Mã Duyệt đủ nhanh nhạy hiểu hết tâm tư, dụng ý của Văn Nhân Mục Nguyệt.
Nhưng Văn Nhân Mục Nguyệt không hề do dự cắt đứt với nàng ta.
Văn Nhân Mục Nguyệt làm vậy, nhất định là trong tay đang nắm rất nhiều chứng cứ? Tần Lạc vốn muốn ngó nhìn sấp tài liệu trong tay Văn Nhân Mục Nguyệt thu thập được rốt cuộc là cái gì. Nhưng đối phương không hề có yêu cầu này, hắn thật sự cũng không muốn vô duyên như vậy.
Nhiều lúc, Tần Lạc vẫn rất ngượng ngùng xấu hổ.
Đặc biệt là có mỹ nữ trước mặt. Biểu hiện này càng được thể hiện rõ rệt.
Bạn đã từng thấy Tần Lạc bị đàn ông bắt nạt chưa? Không có đâu.
Hắn chỉ cho phụ nữ bắt nạt thôi.
"Không có".
Văn Nhân Mục Nguyệt đóng lại sấp tài liệu, sau đó liền cho vào một cái cặp tài liệu bên cạnh, dùng sợi dây quấn chặt lại.
"Không có"? Tần Lạc mở to cả hai mắt nhìn.
"Không có, em để nàng ta ở lại?" " Chỉ là hoài nghi."
Văn Nhân Mục Nguyệt nói.
"Chỉ là hoài nghi," Tần Lạc lại bị đả kích.
"Nếu nghi ngờ của em không đúng?"
Văn Nhân Mục Nguyệt nghĩ lát, rồi nói "Không biết".
"không biết?" "Nghi ngờ của em chưa bao giờ không chính xác."
Tần Lạc cảm thấy Văn Nhân Mục Nguyệt lúc bị bệnh còn đáng yêu hơn, không nói nhiều, người khác nói cái gì cũng đều tin, hơi ngốc nghếch.
Bệnh vừa mới khỏi, đã đầy bá khí quyết tâm cắt đứt như vậy. Càng gay go hơn, bị nàng phản bác như vậy, Tần Lạc vậy mà một câu cũng không thể thốt lên được.
'Tha cường nhâm tha cường, minh nguyệt chiếu đại giang' ( Luôn phải có ý chí kiên cường để giành chiến thắng ). Đây là câu khẩu hiệu của Tiểu Thụ Nam.
Bất luận là Trương Vô Kị trong tiểu thuyết hay là Tần Lạc hiện tại đều là nhân vật đại biểu cho phương diện này.
"Em vì sao hoài nghi nàng ta?'
"Bởi vì mỗi một thứ gửi đến văn phòng em đều được nàng ấy kiểm tra lai lịch rõ ràng.
Còn cái chậu hoa này thì không làm."
Văn Nhân Mục Nguyệt nói
Là vậy, để ngăn ngừa gián điệp thương mại ghi hình và nghe lén, những công ty và tập đoàn lớn đối với việc xét duyệt và giám sát văn phòng tổng là vô cùng chặt chẽ.
Bất cứ đồ vật thế nào muốn được đưa đến văn phòng đều phải tiến hành điều tra tung tích.
Với sự chuyên nghiệp của Mã Duyệt, không thể nào lại có sự sơ suất này.
Nếu là nàng ta tiến hành kiểm tra lai lịch,biết chậu hoa này là của Tần Tung Hoành đưa tới, liệu nàng ta có còn để nó bên cửa sổ không? Nghe lời nói của Văn Nhân Mục Nguyệt, Văn Nhân Chiếu càng nóng nảy :"Chị có thể kéo chuyện đó ra mà nghi ngờ chị Mã Duyệt? Thế thì tượng phật đó cũng là do em cầm lấy của anh Tần, sao không nghi ngờ em? Em còn đáng tình nghi hơn chị ấy cơ mà?"
"Em là em của chị" Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: http://thegioitruyen.com
Văn Nhân Mục Nguyệt nói
"Chị quá độc đoán.
Chị Mã Duyệt là do ông lựa chọn làm trợ lí cho chị. Lẽ nào chị cũng nghi ngờ mắt nhìn người của ông là sai? Cứ cho là chị tạm giữ chị ấy lại thì trước tiên cũng phải nói một tiếng cho ông mà ."
Nhìn thấy Văn Nhân Chiếu cật lực tranh cãi vậy, Tần Lạc liền hiểu, xem ra tên tiểu tử này với Mã Duyệt có tình cảm khác.
Dù sao, tuổi tác của Mã Duyệt cũng lớn hơn Văn Nhân Chiếu nhiều. Mà dáng người rất đầy đặn. Đây đúng là loại thục nữ mà những kẻ si tình như Văn Nhân Chiếu đều si mê.
"Câm mồm".
Văn Nhân Mục Nguyệt nói
Cái miệng của Văn Nhân Chiếu vừa định mở to hơn nữa, cuối cùng không dám mở miệng cầu xin nữa.
Chỉ dám nhìn sang Tần Lạc, hăn biết chị mình nhất định sẽ không nói hai từ 'câm mồm' với Tần Lạc.
Nhưng những lời Tần Lạc nói ra làm hắn quá là thất vọng. Bởi vì Tần Lạc đã đứng về phía Văn Nhân Mục Nguyệt.
"Nếu là nghi ngờ, thì cũng không dám tin tưởng.
Thời khắc mấu chốt này, có thể để một đối tượng tình nghi sang một bên đích thực rất có lợi. Nhưng nàng ta lại là trợ thủ đắc lực nhất của em. Nàng ta không ở đây, bên cạnh em còn người đáng tin không?"
"Có lẽ có. Mà cũng có lẽ không."
Văn Nhân Mục Nguyệt nói
"Là sao?" Tần Lạc hỏi.
"Sự vụ hàng ngày của em đều do Trí Não Nhất Tổ phụ trách xử lí.
Nhưng Trí Não Nhất Tổ là do Mã Duyệt chủ quản."
Văn Nhân Mục Nguyệt nói
"Mã Duyệt đáng nghi. Vậy thì toàn bộ Nhất Tổ cũng không dùng được."
"Vậy thì phải làm sao?" Tần Lạc lo lắng
"Nếu anh giúp, tình hình sẽ tốt hơn."
Văn Nhân Mục Nguyệt nói
"Anh?" Tần Lạc không khỏi kinh ngạc thốt lên.
"Các em toàn chơi trò trí tuệ cao. Anh sợ là không hợp?"
"Đúng thế." Văn Nhân Mục Nguyệt gật đầu.
Tần Lạc có cảm giác chỉ muốn đập đầu vào tường ngay giờ.
Có cần phải ngay trước mặt người ta mà khinh dễ không? Nàng ta ccungx thật là quá thẳng thắn?
"Em muốn anh làm gì, thì anh làm nấy." Văn Nhân Mục Nguyệt nói.
"Anh không cần suy nghĩ. Chỉ cần nghe theo."
Trầm mặc một lúc, Văn Nhân Mục Nguyệt lại bổ sung thêm một câu :"Anh chỉ cần chấp hành nhiệm vụ như một cái máy là tốt rồi."
Được không?
Tần Lạc cuối cùng cũng hiểu.
Việc nàng ta ghi hận vượt quá xa so với dự liệu của hắn.
"Không làm." Tần Lạc nói.
Hắn không muốn đi làm một người máy. Hơn nữa, có người máy thông minh sống động tràn đầy tình người như hắn không?
Văn Nhân Mục Nguyệt quay sang nhìn Tần Lạc, con mắt sáng lấp lánh như hai ngôi sao ẩn chưa biết bao tình cảm.
"Em gần đây rất bận. Không có thời gian."
Trong lòng Tần Lạc cảm thấy đôi chút xiêu lòng, dường như vẫn chưa hoàn toàn bị khuất phục.
Văn Nhân Mục Nguyệt dựa sát vào Tần Lạc rồi kề miệng vào tai hắn thì thầm mấy câu.
"Thật à?" Tần Lạc thoáng chốc mở to cả mắt, nhìn Văn Nhân Mục Nguyệt một cách không thể tưởng tượng nổi, hỏi nàng.
Văn Nhân Mục Nguyệt gật đầu
Tần Lạc nuốt nước bọt, rồi nói :"Được rồi."
Chuyện của anh thật ra không quá gấp. Chuyện của em cần phải giúp hơn. Vậy anh sẽ làm trợ lí nam số một cho em."
"Chị, anh rể, hai người đang nói gì thế?" Vẻ mặt của Văn Nhân Chiếu mù tịt.
Hắn đối với việc hai người thì thầm sau lưng hắn tất phải có ý kiến rồi.
"Chiếc xe sang trọng Rolls-Royce không có quay về chỗ ở của gia tộc Văn Nhân trên đường Tiên Nữ, cũng không đi vào bãi đỗ xe dành cho thượng khách của cao ốc Hoàn Cầu tổng bộ tập đoàn Văn Nhân ở đó, mà cũng không quay về sơn trang Ánh Nguyệt mà Văn Nhân Mục Nguyệt một mình ở. Mà lại đến một nơi mà Tần Lạc chưa từng đến.
Là phủ đệ.
Đây là nơi dành cho Cách Cách và Bối Lặc. Bây giờ đã được sửa sang lại. Ngoài việc thêm một số thiết bị hiện đại, còn về mọi thứ xung quanh đều được giữ y nguyên như vẻ đặc sắc vốn có của nó.
Nhưng những viên gạch trên tường đều được quét một nước sơn mới, đã che mất đi một trăm năm bền bỉ trong phong sương của nó.
"Đây là nơi nào>" Tần Lạc hỏi.
"Đây là Quả Viên."
Một người đàn ông trung niên đeo kính đáp.
Dáng người ông ta gầy gò, người cao, mặc một bộ đồ Tây màu đen rất vừa người và một chiếc cà vạt có đường vân tối.
Trên trán lại có một nốt ruồi to đen, trên nốt ruồi còn mọc lên vài sợi lông màu vàng.
Đập vào mắt người khác một ấn tượng khó quên.
Theo sau ông ta còn có hai người đàn ông trung niên khác, đều đeo kính, cảm giác rất nho nhã lịch sự.
Quả nhiên là mấy người này ra đón tiếp Văn Nhân Mục Nguyệt.
"Ông ấy là Quả Vương.
Phụ trách Trí Não Tam Tổ."
Văn Nhân Mục Nguyệt giới thiệu ngắn gọn về người đàn ông này cho Tần Lạc.
Mà nàng ta chỉ giới thiệu một phía, còn về thân phận Tần Lạc thì không hề nói.
"Trí Não Tam Tổ?" Tần Lạc vẻ mặt khó hiểu.
Hắn chỉ biết Văn Nhân Mục Nguyệt có Trí Não Nhất Tổ và Trí Nào Nhị Tổ thôi.
Trí Não Nhất Tổ phụ trách công việc quan trọng như kinh daonh, cung cấp cho nàng ta những số liệu quan trong và phân tích tính khả thi của mỗi dự án đầu tư và kế hoạch thu mua.
So sánh như cơ quan của Văn Nhân Mục Nguyệt, là trung tâm của mọi công việc
Nhưng hiện nay người phụ trách của cái tổ này đã bị khóa lại.
Và Trí Não Nhị Tổ phụ trách bảo vệ an toàn, bảo vệ sức khỏe, đi lại, theo dõi hay đuổi giết kẻ địch cho Văn Nhân Mục Nguyệt. Thậm chí là còn bao gồm một số nhiệm vụ khác.
Những cái này không phải là chuyện Tần Lạc có khả năng biết.
Nhưng mà còn Trí Não Tam Tổ là sao?
"Chúng tôi là thuộc hạ của lão chủ tịch."
Quả Vương vừa cười vừa nói.
"Bình thường sẽ không liên quan gì đến tập đoàn, nhưng sẽ vẫn phụ trợ giúp đỡ tiểu thư."
Vẻ mặt Quả Vương lúc nói những lời này xong cũng y hệt như hai người đằng sau khó có thể che giấu nổi sự tự đắc. Hiển nhiên, bọn hắn tự cho mình trực tiếp chính thống làm việc dưới lão gia Văn Nhân Đình là vô cùng tự hào.
Không ngờ Văn Nhân Đình rút lui đã vài năm, vậy mà còn nắm chắc được lực lượng như vậy.
Nhưng ông ta đã chuyển lại vị trí Văn Nhân gia chủ cho Văn Nhân Mục Nguyệt, tại sao lại còn một mình nuôi dưỡng đám người này? Tại không yên tâm với năng lực của Văn Nhân Mục Nguyệt, hay là đề phòng người khác có dụng tâm? Nháy mắt, Tần Lạc đột nhiên liền phát hiện bản thân không thể nhìn ra được ông lão với vẻ mặt hiền lanh, ưu kéo tay hắn hay nói những lời thân thiết này nữa.
"Người đã đưa đến chưa?" Văn Nhân Mục Nguyệt không biết trong lòng Tần Lạc đang nghĩ những gì, vừa bước nhanh vào bên trong, vừa cất tiếng hỏi.