Không khí vùng ngoại ô tốt hơn thành phố nhiều,Tần Lạc hạ cửa kính xe xuống,luồng không khí trong lành nhanh chóng tràn vào phổi.Huống chi hắn còn có thể ngắm nhìn muôn ngàn đóa hoa khoe sắc nơi hoang dã này.
Mùa xuân đến,hoa đào nở rộ,cánh đồng hoa vải vàng rực trải dài hút tầm mắt,tất cả tổng hòa nên một bức tranh sơn dầu tĩnh lặng,vẻ đẹp làm người khác muốn nghẹt thở.Để mình đến khu vườn thiên nhiên này,chút ít lo lắng cùng buồn phiền đều tan biến.Từng bong hoa cải đu đưa theo làn gió nhè nhẹ,ánh nắng mặt trời len lỏi khắp nơi,tâm trạng con người vì thế mà cũng cảm thấy thư thái hơn.
"Tôi không nên mang anh tới." Giọng nói của Tôn Nhân Diệu đột nhiên vang lên,phá tan sự tĩnh lặng.
Tần Lạc quay đầu lại nhìn hắn,cười nói: " Hồi trước tôi thích nhất mùa đông,bởi vì mùa đông rất lạnh.Cơ thể tôi sẽ cảm thấy dễ chịu hơn nhiều.Bây giờ đã khỏe hơn,tôi lại thấy mình bắt đầu thích mùa xuân,cảm giác nhìn mọi sinh vật đang trưởng thành thật là tố.Giống như muôn vật đều đang thay da đổi thịt vậy."
"Anh nghi ngờ Bạch Tàn Phổ đứng đằng sau?" Tô Nhân Diệu tiếp lời.
Tần Lạc bất đắc dĩ cười khổ,hắn nói: " Cậ đúng thật là người không biết thường thức.Thật hiếm có để chúng ta nói chuyện với nhau,ngắm nhìn phong cảnh nói chuyện không phải rất hay sao?"
Tôn Nhân Diệu cũng híp mắt nở nụ cười: "Không vấn đề gì.Nhưng phải đợi tôi giết sạch bọn chúng đã."
"…." Tần Lậc hiểu,thay ông nội báo thù tìm ra thủ phạm là chuyện Tôn Nhân Diệu trong lòng thật sự muốn làm nhất.Khi chưa xong chuyện này,hắn nhất định chưa thể yên tâm được.
Hắn đúng là một kẻ điên cuồng cố chấp.Về điểm này Tần Lậc sớm biết.
"Nếu đúng Bạch Tàn Phổ làm,tôi nhất định sẽ không nương tay." Tôn Nhân Diệu khẳng định
"Tất nhiên." Tần Lạc nói tiếp " Tìm được kẻ chủ mưu lần này,cũng chính là tìm ra hung thủ cướp phương thuốc của ông nội 20 năm trước.Lúc đó,coi như hận mới thù cũ phải được tính hết.Tần Minh trước khi chết cũng nói đối thủ của tôi vẫn chưa xuất hiện.Tôi không biết hắn ta đang nói về ai.Nhưng chắc chắn hắn biêt than phận của đối phương.Nếu không,sẽ không nói những lời vậy.
"Tình hình càng lúc càng lúc càng phức tạp,càng lúc càng khó giải quyết.Trước chỉ có Tần gia,giờ còn có Bạch gia tham gia.Tôi không phải là người thong minh,nghĩ đến vấn đề này là đầu óc lại đau nhức hết cả lên.Rất may là Mục Nguyệt rất giỏi cái này,tôi chỉ cần đưa hết tư liệu cho cô ấy,để cô ấy quyết định."
"Anh từng hối hận chứ?" Tôn Nhân Diệu hỏi.
"Hối hận?"
"Hối hận đã cự tuyệt nguời con gái như Mục Nguyệt" Tôn Nhân Diệu nói tiếp " Trên thế giới này chỉ có một Văn Nhân Mục Nguyệt."
"Và trên thế giới cũng chỉ có một Lâm Hoán Khê." Tần Lạc cười cười " Không có gì gọi là hối hận."
"Anh với cô ấy kết duyên với nhau." Tôn Nhân Diệu tiếp tục nói : " Đương nhiên,tôi cũng rất thích Lâm Hoán Khê.Trong con mắt người phụ nữ,thì anh tố hơn tôi."
"Tốt hơn?" Tần Lạc mở to hai mắt.Loại con gái yêu thích củ tên biến thái này như thế nào chứ?Trang điểm đậm,vòng eo nhỏ nhắn,mông cong,mở mồm chả khác ngậm một cục đường trong mồm,không cẩn thận là hòa tan người khác ngay.Mà điều làm Tần Lạc khâm phục tên biến thái này là mười năm như một ngày vẫn giữ vững loại này.
Hắn thay đổi vô số phụ nữ.Nhưng mỗi một người là một loại khác nhau.
"Anh không thấy sao?" Tôn Nhân Diệu tiếp tục: " Người phụ nữ anh chọn làm vợ rất tốt,làm tình nhân thì không thích hợp.Đương nhiên Lệ Khuynh Thành là ngoại lệ.
"Tôi chỉ chọn vợ thôi." Tần Lạc cười.
"Còn tôi tìm là tình nhân." Tôn Nhân Diệu cười to: " Đây là chỗ khác nhau của chúng ta.Vì vậ tôi nói,người anh tìm chỉ tốt hơn người củ tôi chút thôi."
Chiếc xe rẽ sang đường quốc lộ,Tần Lạc tự nhiên nói: " Anh về trước đi.Tôi muốn đi thăm một người bạn."
"Dừng xe phía trước." Tôn Nhân Diệu nói vơi lái xe. Nguồn truyện: Truyện FULL
Người lái x echo xe dừng bên lề đường,Tần Lạc liền xuống.
Rất nhanh,Đại Đầu liền lái chiếc Chevrolet lên phía trước.
"Đi viện điều dưỡng 106." Tần Lạc nói.
Viện điều dưỡng 106 chuyên dụng cho quan đội,không mở cho thường dân.Lúc trước Tần Lạc sau khi xung đột với Thái Tử ở Lan Đình,Vương Cửu Cửu liền đưa Lăng Tiếu đến đây.
Tần Lạc về một thời gian,hoàn toàn không có thời gian đến thăm người con gái bị người đàn ông mình yếu sâu sắc biến thành người thực vật.May mà hôm nay có thời gian,mà viện điều dưỡng 106 ở ngay giao lộ trước mặt.Tần Lạc bèn nhớ ra đi thăm bệnh tình nàng ta.
Tần Lạc bình thường hay bôn ba bên ngài,rất ít thời gian ở Yến Kinh,cũng không có chủ động lien lạc gì với Trữ Toái Toái và Lăng Vẫn.Thậm chí cũng không biết bây giờ nàng ấy có còn ở viện điều dưỡng 106 không nữa.
Đại Đầu đưa xe đến trước Viện điều dưỡng,sau khi Tần Lạc báo danh tính,bảo vệ canh gác chỉ kiểm tra một lượt máy tính rồi cung kính cúi đầu mời vào,đến Đại Đầu cũng được bỏ qua.
Điều này làm Tần Lạc thấy thật kỳ quái.Không phải ở trong này đều là cán bộ cao cấp sao,sao có thể kiểm tra qua quýt như vậy?
Hắn không biết là Vương Cửu Cửu đã giúp hắn làm giấy thông hành đỏ.Chỉ có cán bộ cấp cao mới được sử dụng loại giấy thông hành này,bảo vệ nào đau dám kiểm tra?
Chiếc xe tiến thẳng vào Viện điều dưỡng,Tần Lạc nói với Đại Đầu: "Cậu đứng ở đây chờ lát.Tôi sẽ nhanh chóng quay lại."
Đại Đầu gật đầu.Nếu không cần thiết,hắn không thích tiếp xúc với người lạ.
Tần Lạc không biết Lăng Tiếu ở phòng nào,đang chuẩn bị tìm người hỏi thăm,thì đằng sau truyền đến một âm thanh trong trẻo " Anh Tần."
Tần Lạc liền quay đầu lại,liền thấy Trữ Toái Toái đứng sau hắn cười hì hì tay cầm một quyển sách.
Gương mặt xinh đẹp,đôi mắt trong trẻo,mái tóc dài mềm mại buộc lên bởi một dây màu tím,trên khuiôn mặt vẫn giữ nguyên nụ cười ấm áp.Trên người mặc một cái váy hoa dài,bên ngoài khoác một chiếc áo long màu vàng.Dịu dàng,điềm nhiên.Giông như Tần Lạc đang nhìn một bức tranh thiếu nữ.
"Tần đại ca,anh sao tới đây?Đã lâu rồi không gặp anh." Khuôn mặt nhỏ nhắn của Trữ Toái Toái chợt đỏ,bước nhanh về phía Tần Lạc.
"Anh bận một số việc." Tần Lạc cảm thấy áy náy nói.
"Em hiểu mà." Trữ Toái Toái cười gật nhẹ đầu " Những chuyện anh làm đúng là rât được lòng người.Nhưng những tên người Pháp thật quá đáng ghét,lại đánh anh như vậy.Em goi điện thoại cho anh,nhưng lại mọt giọng nữ nghe.Nên em không dám gọi nữa.
"À,đó là Lệ Khuynh Thành." Tần Lạc giải thích.Sau khi hắn bị thương,điện thoại liền đưa cho Lệ Khuynh Thành quản li.Có lẽ lúc đó Trữ Toái Toái gọi tới.
"Em biết cô ấy." Trữ Toái Toái nói " Cô ấy thật sự rất vĩ đại.Dùng than thể của mình để che chắn cho anh."
Tần Lạc không muốn cùng Trữ Toái Toái nói về Lệ Khuynh Thành nữa.Rốt cục,Lệ Khuynh Thành và hắn bây giờ không chỉ là quan hệ trên dưới,mà còn là quan hệ nam nữ không đươc trong sạch cho lắm.
Qủa nhiên,nói đến Lăng Tiếu,khuôn mặt của Trữ Toái Toái lập tức ảm đạm: " Vẫn chưa.Loại thuốc đó quả thật quá kinh khủng.Cửu Cửu đã tìm rất nhiều bác sĩ nổi tiếng.Tất cả đều bó tay."
"Cửu Cửu đến đây?" Tần Lạc hỏi.
"Ài.Cô ấy thường xuyên đến.Bao nhiêu bác sĩ nổi danh trong nước hay ngoài nước chị ấy đều đưa đến." Trữ Toái Toái nói tiếp "Thật sự cảm ơn anh và chị Cửu Cửu."
Tần Lạc liền cười: " Cảm ơn anh làm gì"Anh hơn nửa năm mới tới thăn Lăng Tiếu một lần,thấy ấy náy lắm.Có cơ hội,em cảm ơn Cửu Cửu một tiếng là được rồi."
Trữ Toái Toái cời tinh ngịch,có chút đùa nghịch nói: " Vậy thì anh thay em đi cảm ơn luôn.Cửu Cửu thích nhất là nghe em cảm ơn đấy.Anh không biết,mỗi lần bọn em có chút thời gian,thì nói chuyện toàn là chủ đề lien quan đến anh,nói thế nào cũng về anh.Sau em mới phát hiện,đều là Cửu Cửu thuận mồm nói về anh."
Tần Lạc cười cười: " Anh còn chưa biết Lăng Tiếu ở phòng bệnh nào đây."
"Ở phòng 6." Trữ Toái Toái nói. " Tần đại ca để em đưa anh đi."
"Được." Tần Lạc cười gật đầu " Em có thường xuyên đến đây không?"
"Ài,chỉ cần không có giờ học,em liền đến đây với Tiếu Tiếu." Trữ Toái Toái gật đầu "Cô ấy hồi trước là một người rất thích náo nhiệt,nhất định sẽ không thích lẻ loi một mình nằm ở đây.Cô ấy lại không có bạn bè.Em không đến thăm cô ấy,thì cũng chả có ai đến cả."
Hắn liền nhìn quyển sách trên tay Trữ Toái Toái rổi hỏi: "Mang sách đến xem?"
"Hì,đây là "Kiến trúc và nhân loại" của Hohmann.Em rất thích sách của ông ấy,rât đậm chất nhân văn.Mà ông ấy đã từng đến Trung Quốc nên tác phẩm rất có bản sắc Trung Quốc.Đây là cuốn em thích." Trữ Toái Toái vui sướng giới thiệu.Nói đến sở thích về kiến trúc liền thao thao bất tuyệt không thôi.
"Anh không hiểu về kiến trúc.Nhưng anh cũng rất thích văn hóa cổ điển của Trung Quốc." Tần Lạc cười cười " Em sau này sẽ thành một kiến trúc sư tài giỏi."
Ngược lại,trong lời nói của Trữ Toái Toái lại mang chút ít vẻ lo âu: " Nếu xảy ra chuyện không may,bạn bè bên cạnh sẽ lần lượt từng người rời đi,làm trong lòng cảm thấy that lạnh lẽo.Cha em rất lo em sẽ xảy ra chuyện,luôn muốn để em đi du học.Sau khi có được giải thưởng kiến trúc Arkham,Havard và Cambridge đều đã gửi thư mời cho em.Cambridge là trường đại học em thích nhất,và cũng là nơi Hohmann dạy học.Nhưng quả thực em chưa thể yên tâm về Tiếu Tiếu."
"Tiếu Tiếu chắc chắn sẽ rất tự hào khi có người bạn như em." Tần Lạc nói.Lăng Tiếu về đàn ông thì không có mắt nhìn người,nhưng đối với bạn gái thì rất giỏi.Đang hôn mê bất tỉnh như vậy vẫn có người bạn bên cạnh không nỡ rời xa thật sự là cảnh hiếm gặp.
Nằm lâu giường bệnh không có hiếu tử.Đến anh chị em của bản thân đều chán ghét,bạn có thể hi vọng vào người khác sao?
"Cô ấy là bạn thân nhất của em." Trữ Toái Toái nói tiếp: " Trước đây em không tin vào Phật.Bây giờ em tin rồi.Mỗi ngày đều cầu khẩn cho cô ấy,hi vọng cô ấy sớm tỉnh lại"
Trong lúc hai người nói chuyện,liền đã đến phòng số 6.Trữ Toái Toái bèn gõ cữa,người mở cửa là môt phụ nữ trung niên tóc đã bạc trắng.
"Toái Toái cháu đến rồi à?" Người phụ nữ lúc nhìn thấy Trữ Toái Toái vẻ mặt không khỏ lộ vẻ hân hoan. " Đã nói với cháu nhiều lần rồi.Nếu có giờ học thì đừng đến.Tiếu Tiếu nó …nó vẫn chưa tỉnh."
"Cô à,cô xem ai tới này?" Trữ Toái Toái chỉ vào Tần Lạc.
Tần Lạc giờ mới biết, người phụ nữ già nua tóc bạc trắng lại là mẹ của Lăng Tiếu.Lần trước gặp bà vẫn là một người phụ nữ có nét ung dung quý phái,vẻ đẹp mỹ lệ làm rung động lòng người.Thế mà….
Quản Tự,hắn không chỉ hủy hoại Lăng Tiếu,còn hủy hoại cả một gia đình.