Bác Sĩ Thiên Tài

Chương 621: Ra ngoài mang theo vệ sĩ, các người không đả thương được



Mọi người ai cũng thích theo đuổi những điều tốt đẹp. Điều này không liên quan gì tới bản tính.

Tần Lạc là người không thích bị người khác chiếm tiện nghi vì vậy Vương Cửu Cửu rất rụt rè vuốt ve bàn tay của hắn. Tần Lạc thì nhân cơ hội cầm bàn tay Vương Cửu Cửu nói: "Dù nói như vậy nghe thì cũng rất đứng vui, chứng tỏ trên thế giới này vẫn còn những người như anh, tình nguyện làm những chuyện ngu ngốc. Nhưng mỗi lần có người nói như vậy anh đều có cảm giác là đã mang người đó vào chỗ nước sâu lửa bỏng, giống như đã xúi người tốt đi làm một chuyện rất ngu ngốc'.

"Người bất nhân sẽ bị trời tru đất diệt" Vương Cửu Cửu vẫn chưa phát hiện ra Tần Lạc đang có những hành động mờ ám. Nàng còn ngây thơ cho rằng đó là phản ứng tự nhiên của Tần Lạc. Đương nhiên là nếu nàng nhận ra nàng cũng không vạch trần hành động của hắn.

Trên chiến trường tình ái, tấn công và chịu đựng, ai là người hưởng thụ nhiều hơn đây?

Điều này đã sớm có nhà vật lý đưa ra một câu trả lời để chúng ta tham khảo: trong trường hợp này lực tác dụng hỗ trợ lẫn nhau.

Nói thẳng ra là chính Tần Lạc và Vương Cửu Cửu là người cùng hưởng thụ. Dù sao nắm tay nhau cũng không thể mang thai.

"Nếu như điều kiện đầu tiên là có đảm bảo được lợi ích của mình, lại có thể làm một số chuyện cho mọi người thì sao lại không làm?" Vương Cửu Cửu nói tiếp. "Người phương tây sợ rằng sau này sẽ phải xuống địa ngục nên khi còn sống bọn họ không dám làm quá nhiều chuyện xấu. Thần linh đã ràng buộc hành động của bọn họ. Người phương đông không tin vào thần thánh, cũng không tin vào phật nhưng lại tin vào thể diện của bọn họ. Không ai có thể từ chối sự hấp dẫn được lưu danh sử sách vì vậy con người khi sinh ra không ai muốn làm người xấu dù làm người xấu dễ dàng, thoải mái hơn rất nhiều so với làm người tốt. Tư tưởng này của em là bị ảnh hưởng bởi anh, còn tư tưởng của anh bị ảnh hưởng bởi ai?"

"Ông nội anh" Tần Lạc cười nói. Trong mắt hắn hiện lên sự kiêu ngạo: "Ông anh là một người vô cùng tôn kính".

"Ừ. Có cơ hội nhất định em sẽ đi gặp ông" Vương Cửu Cửu nhìn Tần Lạc nói, giống như nàng đang hứa hẹn hay đang chờ câu trả lời của Tần Lạc.

"Ông đang ở Yến Kinh. Nếu em có thời gian, hãy tới thăm ông. Ông nhất định sẽ thích em" Tần Lạc cười nói. Tần Lạc biết Vương Cửu Cửu biết ông hắn đang ở Yến Kinh. Sở dĩ Tần Lạc nói vậy là vì Vương Cửu Cửu hy vọng hắn có thể mời nàng tới gặp ông.

Bữa ăn khuya đêm nay, hai người ăn khá ít nhưng lại nói chuyện rất nhiều. Hơn nữa chủ đề nói chuyện của hai người không liên quan gì tới những chuyện trước đây nên hai người nói chuyện khá hào hứng.

Thế nhưng một âm thanh không đúng lúc đã vang lên.

Binh!

Đó là tiếng đạp bàn. Tiếng đập bàn này rất mạnh tới mức bát đĩa cùng chai bia trên bàn rung lên leng keng, ngoài ra còn có hai bình rượu rơi xuống đất vỡ tan, mang theo rượu lúa mạch chảy tràn ra khắp nơi.

"Bà chủ, cật của bọn tao đâu?" Một gã đàn ông mặt trắng gào lên ( mặt trắng - phản diện ). Gã đàn ông này cao gầy, mái tóc mượt, vuốt ngược, đôi mắt hẹp dài, thoạt nhìn cũng khá đẹp trai. Gã mặc một chiếc T-shirt đen, lộ ra cánh tay và bộ ngực rắn chắc.

Ít nhất thì dựa vào vóc dáng thì thấy gã đó đồ sộ hơn Tần Lạc rất nhiều.

"Tới rồi, tới rồi" Bà chủ béo mập mạp cười ha hả chạy tới nói: "Cậu em đẹp trai, thận của cậu đã xong rồi, sẽ mang lên ngay cho cậu em thôi mà'.

Bà chủ quán vừa nói để gã đàn ông chấp nhận vừa cầm cây chổi lau nhà quét rọn mảnh thuỷ tinh vỡ bắn tung toé. Mở cửa làm ăn buôn bán sao có thể không có va chạm nhỏ đây?

Binh!

Không ngờ dã đàn ông đó không nghe theo lời khuyên bảo của bà chủ béo mập mà gã còn vung tay tắt vào gương mặt trắng trắng mềm mềm của bà ta.

Gương mặt của bà chủ lập tức sưng lên như sợi mì lên men, trên gò má xuất hiện dấu bàn tay năm ngón màu đỏ rất rõ ràng giống như được vẽ vậy.

"Con mẹ nó, mụ nghĩ tao là đồ ngóc hả? Nhanh sao? Hơn nửa tiếng đồng hồ còn chưa mang lên mà còn gọi là nhanh sao?" Ngay sau đó gã đàn ông chỉ vào Tần Lạc và Vương Cửu Cửu quát: "Tại sao bọn chúng lại được ưu tiên hơn so với bọn tao? Bọn chúng là cha mẹ của mụ nên mụ phải hầu hạ sao?"

"Bọn họ là khách quen, gọi điện thoại đặt trước rồi" Dù sao bà chủ quán cũng là người làm ăn. Một cái tát này vẫn chưa ảnh hưởng gì tới suy nghĩ của bà. Vì miếng cơm manh áo nên bà ta có thể hoàn toàn chịu đựng được những uất ức và sỉ nhục.

"Thúi lắm. Mụ nghĩ là tao không nghe thấy sao? Khi bọn chúng tới mới gọi thức ăn. Tại sao các người lại mang ra trước cho chúng mà không mang cho bọn tao? Mụ coi thường anh em bọn tao không có tiền sao? Gã đàn ông cười âm trầm. Năm, sáu người anh em ngồi cùng bàn với gã cũng la hét om sòm.

"Đúng là dùng mắt chó nhìn người".

"Nói lảm nhảm với mụ ta làm gì? Ba phút nữa không mang lên chúng ta đập phá cái quán này".

"Ba phút nữa? Một phút nữa mà không mang lên, tao và các anh em sẽ không để yên. Con bà nó, đi ăn khuya còn bị người khác coi thường. Còn để cho người ta sống nữa không? Thế nhưng cô bé kia trông cũng ngon mắt, không biết một đêm hết bao nhiêu tiền? Huy ca, anh hãy sang bên đó hỏi thử xem".

"Tao sang bên đó hỏi giá, cô nàng đương nhiên sẽ theo tao, bọn mày còn có phần sao?" Gã mặt trắng cười trả lời. Hiển nhiên gã chính là "Huy ca". "Thế nhưng thằng tiểu bạch kiểm kia da thịt cũng rất mịn màng. Trong số bọn mày thằng nào thích. Tao có thể tặng bọn mày chơi đùa miễn phí một đêm".

'Đây có phải là truyền thuyết nằm cũng trúng đạn không?" Tần Lạc thầm nghĩ. Mình đã không muốn gây sự với ai, tại sao chuyện này lại lan sang mình hả?" Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL

Vương Cửu Cửu đã rất tức giận khi thấy nhưng gã đàn ông đó đánh, chửi măng bà chủ quán nên khi nghe mấy kẻ đó lại nhục mạ Tần Lạc và chính mình thì Vương Cửu Cửu không thể nhẫn nhịn được nữa.

Vương Cửu Cửu xô ghế đứng dậy, chỉ tay vào mặt gã đàn ông rất có tiềm năng trở thành tiểu bạch kiểm mắng: "Mày ăn *** để sống nên mồm thối như ***. Thích ăn cái gì không ăn mà lại đi ăn ***'.

"Ôi chao, cô em này cũng rất cay độc. Tao rất thích" Gã mặt trắng cười nói.

Ha mắt gã nhìn thẳng vào ngực Vương Cửu Cửu đầy vẻ dâm tà, nói: "Dáng người chuẩn. Chỗ nào cần lồi thì lồi, chỗ nào cần vểnh thì vểnh. Được lắm, được lắm. Tao rất thích. Thế này đi, nếu cô em sang đây uống mấy chén với các anh đây, chuyện hôm nay coi như bỏ qua. Nếu không anh đây cũng không ngăn được mấy đàn em của mình đập nát cái quán này đâu".

Vương Cửu Cửu cười nhạt nói: "Hãy xin lỗi bà chủ, bồi thường tiền thuốc thang. Nếu không hôm nay bà đây sẽ không để cho bọn mày yên đâu".

"Đương nhiên là không muốn để yên" Gã Huy ca cười nói: "Bọn anh cũng sẽ không ngừng lại. Làm xong một lần, phải làm lần nữa mới hay".

Bịch!

Tần Lạc đứng dậy cầm ngay cái ghế hắn vừa ngồi phang tới nhưng động tác của gã Huy ca cũng rất nhanh, hắn vung tay để ngăn chặn đòn công kích của Tần Lạc.

Nhưng bàn tay bằng xương bằng thịt có thể chặn được vũ khí bằng sắt của đối thủ không?

Vì vậy một đòn của Tần Lạc đánh gã Huy ca ngã ngửa người ra sau, thân thể của gã đè lên hai đàn em của mình rồi mới lăn lộn trên mặt đất.

Tần Lạc không vì vậy mà dừng tay lại mà thừa thắng truy kích, hắn lại cầm chiếc ghế của Vương Cửu Cửu ném tới.

Lần này Tần Lạc không coi chiếc ghế là vũ khí duy nhất mà dùng nó làm vũ khí một lần nữa đánh tới.

Tần Lạc thực sự hận gã Huy ca có cái miệng ti tiện này. Chính bản thân hắn chưa từng biết xấu hổ ăn đậu hũ của Vương Cửu Cửu, gã đó còn dám có ý nghĩ đó sao?

Gã Huy ca liên tiếp kêu gào, gã ngồi dưới đất quay cuồng né tránh, dáng điệu rất vất vả.

"Con bà nó, bọn mày đứng đơ đó làm gì? Còn không mau tới giúp tao" Gã Huy ca vừa né tránh vừa kêu gào đàn em tới trợ giúp.

Mấy tên đàn em của gã Huy ca lúc này mới kịp phản ứng. Tất cả đều cầm ghế vọt tới chỗ Tần Lạc.

Vương Cửu Cửu đâu để một mình Tần Lạc một mình đối địch, nàng cầm ngay chiếc đĩa thức ăn trên bàn ném ngay vào gã đầu trọc đi đầu.

Mặc dù thức ăn trong đĩa đã nguội nhưng mỡ và ớt tiêu trong đĩa dính vào mắt làm hắn vô cùng khó chịu. Hắn bỏ cái ghế xuống ôm đầu kêu la, hắn cũng mất đi cảm giác về phương hướng.

hai người ở sau hắn thoáng dừng lại rồi một người vung ghế tấn công Vương Cửu Cửu.

Vương Cửu Cửu tay không tấc sắt, không thể cận chiến với hắn được, nàng không còn cách nào khác là di chuyển xung quanh chiếc bàn.

Loảng xoảng!

Gã đàn ông đang đuổi đánh Vương Cửu Cửu tức giận vung chân đá bay chiếc bàn.

Điều thần kỳ là chiếc bàn bị đá bay lên chuẩn bị rơi xuống đất thì đột nhiên dừng lại trên không trung.

Chiếc bàn đột nhiên dừng lại giống như nó mất đi lực hấp dẫn vậy.

Một thanh niên tẻ xuất hiện bên cạnh Vương Cửu Cửu. Hắn đứng bằng một chân, một chân hắn giơ cao lên đỡ chiếc bàn. Chiếc bàn cứ đứng yên, không nhúc nhích trên bàn chân hắn, giống như dính nhựa vậy.

"Oát con, mày là ai?" Gã đang đánh Vương Cửu Cửu hỏi.

"Vệ sĩ!" Đại Đầu trả lời, chân hắn vung mạng ra. Chiếc bàn đó mang theo tiếng xé gió bay ngược trở lại.

Bịch!

Chiếc bàn đánh trúng người gã đàn ông, cả người của gã bay lên, cùng chiếc bàn bay ngược lại phía sau.

Một người nặng khoảng sáu mươi kilo bị đá bay thì đủ thấy lực của cú đá mạnh tới cỡ nào.

Có Đại Đầu tham gia. Trận chiến này vốn kém xa sức mạnh của một trận chiến thực sự đã nhanh chóng kết thúc. Mỗi lần Đại Đầu ra tay đều đánh ngất một người. Bốn, năm tên đàn em của gã Huy ca đều bị Đại Đầu giải quyết nhanh gọn.

Cuối cùng Tần Lạc và Vương Cửu Cửu căn bản không hề ra tay mà làm như những người khác vây xung quanh xem náo nhiệt.

"Anh ấy thật sự rất lợi hại" Vương Cửu Cửu nhìn Đại Đầu nói.

"Nếu anh là một tên lưu manh, anh nhất định sẽ không bao giờ đắc tội với một người có vệ sĩ" Tần Lạc cười nói.

"Anh ấy không ngồi cùng bàn với anh. Ai biết được anh mang theo vệ sĩ hả?" Vương Cửu Cửu nói.

"Đúng thế vì vậy chúng ta mới có trò vui để xem" Tần Lạc cười xấu xa.

"Cửu Cửu, Tần Lạc, là hai người sao?" Một giọng nói vui mừng xen lẫn sợ hãi vang lên bên tai hai người.

Mắt màu tím, môi đỏ tươi, móng tay màu đen, ánh mắt ngạc nhiên mừng rỡ của người tha hương bỗng dưng gặp người quen. Cô gái đó mặt chiếc xườn xám màu trắng có thêu một bông hoa đào lớn, trông rất thanh nhã, thoát tục, so với cách trang điểm manh mẽ của nàng thì vừa có vẻ đối lập vừa có vẻ ăn khớp, một kiểu xinh đẹp khác lạ, rất mê người.

"Natassha?" Vương Cửu Cửu cũng rất bất ngờ. "Tại sao chị lại tới Yến Kinh? Tại sao chị lại ở đây?"

"Tôi đã nói rồi, tôi sẽ tới Yến Kinh bởi vì tôi rất thích đất nước thần bí này. Tôi đang ăn ở bên kia nghe thấy có người đánh nhau nên sang đây xem. Tôi không ngờ lại gặp hai người ở đây. Tần Lạc, anh khoẻ không? Không nên nhìn tôi với ánh mắt kinh ngạc vậy, được không?"

"Anh ấy vẫn không hiểu tiếng Anh" Vương Cửu Cửu cười nói. "Nhất định anh ấy cực kỳ đau khổ bởi vì anh ấy kinh ngạc trước vẻ đẹp của chị nhưng lại không có cách nào có thể nói ra được".