Bác Sĩ Thiên Tài

Chương 630: Mày có súng, tao cũng có súng



Việc Tần Lạc trở thành một người thông minh khác thường, một Lôi Phong của thời nay hoàn toàn không thể tách rời với Tần Tranh.

Tần Tranh là người thầy thuốc y đức hàng đầu. Những lời nói, việc làm mẫu mực của ông đã ảnh hưởng tới Tần Lạc.

Nếu Tần Lạc để ông mình biết hắn chỉ vì một lời đe doạ mà từ bỏ việc chữa trị cho bệnh nhân của mình thì nói không chừng ông sẽ tức giận nhảy khỏi giường bệnh tát cho đứa cháu bất hiếu Tần Lạc một cái tát.

Cả đời của ông, những uy hiếp ông gặp phải còn chưa đủ sao? Nhưng ông chưa bao giờ khuất phục. Con người ông cũng như tên, kiên cường như thép, kiêu ngạo, chí khí lẫm liệt.

Vì vậy Tần Lạc mới dùng sự tức giận của ông mình làm chiêu bài để từ chối.

Hiển nhiên gã đẹp trai trong chiếc BMW không ngờ Tần Lạc lại dùng lý do đó để từ chối, giống hệt như một đứa bé con nói với bạn của mình rằng nó không thể ra sông bơi với bạn vì mẹ nói biết sẽ tức giận. Nhưng Tần Lạc rõ ràng là một người trưởng thành mà, hắn lại còn cố ý mặc áo trường bào màu xám cho ra vẻ lão luyện, thành thục.

"Nếu mày không nghe lời tao nói, tao cũng sẽ tức giận" Gã đẹp trai nhếch môi cười nói. Nụ cười của hắn rất lạnh, đằng đằng sát khí.

Tần Lạc cũng cười nhưng là một nụ cười rụt rè, xấu hổ giống như một cô bé mười mấy tuổi con nhà lương thiện. "Dù sao tôi không quen biết anh, anh tức giận hay không cũng chẳng liên quan gì tới tôi. Tôi chỉ quan tâm ông nội của tôi có tức giận hay không mà thôi".

"Mày có biết tao là ai không?" Nụ cười của gã càng rạng rỡ, gã lạnh lùng nói.

"Không biết" Tần Lạc lắc đầu. "Tôi không xứng để biết'.

Những câu đó là của gã đẹp trai dùng để đả kích Tần Lạc nhưng gã không ngờ Tần Lạc đã nhận lấy rồi lựa chọn thời điểm thích hợp để trả lại. Mới chỉ một thoáng đấu khẩu với nhau, bầu không khí đã trở nên căng thẳng hơn rất nhiều.

Khi gã nói những câu đó thật sự không muốn nói là không xứng mà chỉ có ý châm chọc.

"Nó dám châm chọc mình sao?"

Gã đẹp trai trong chiếc BMW nổi giận, gã mở cửa xe sau đó cầm một cây thiết côn ở sau xe rồi bước xuống xe.

Gã cầm thiết côn bước nhanh tới trước đầu xe của Tần Lạc.

"Hắn muốn đập xe của chúng ta" Tần Lạc nói với Đại Đầu.

"Vậy thì sao?" Đại Đầu hỏi. Hắn đang chờ đợi mệnh lệnh của Tần Lạc. Dù Đại Đầu chưa từng trải nhiều nhưng bản thân hắn cũng nhận ra gã đẹp trai này có thân thế hùng mạnh. Chủ động tấn công hay thụ động chấp nhận? Là một vệ sĩ, hắn không có nhiều thời gian để suy nghĩ.

'Cậu có tức giận không?"

"Tức giận".

"Vậy thì đánh hắn" Tần Lạc quả quyết.

Gã đẹp trai ở chiếc BMW đứng trước đầu xe của Tần Lạc, gã giơ côn định đập vỡ kính xe của Tần Lạc.

Kết quả của những kẻ ngu xuẩn không nghe lời chính là…

Tiếng thiết côn xé gió vang lên ngay khi cây thiết côn đang hạ xuống, chuẩn bị đập vỡ kính xe thì đột nhiên dừng lại. Bởi vì Đại Đầu đã móc súng ra.

Nòng súng đen ngòm đang chĩa thẳng vào ngực gã, hình như bất kỳ lúc nào cũng sẵn sàng nhả đạn vậy.

Súng?

Sao bọn chúng lại có súng?

Một thầy thuốc có tài xế riêng đã là điều kỳ quái. Một tài xế riêng lại có mang súng bên người thì lại càng kỳ quái hơn.

"Tao không tin mày dám nổ súng" Gã đẹp trai giễu cợt.

"Mày có thể thử xem" bàn tay cầm súng của Đại Đầu vẫn không nhúc nhích, hắn bình tĩnh nói.

Chính sự bình tĩnh và vững vàng này làm gã đẹp trai vô cùng sợ hãi. Gã cảm nhận được sự nguy hiểm. Hắn cảm thấy Đại Đầu thực sự có can đảm nổ súng. Gã lâm vào tình trạng lúng túng, không biết tiếp tục đập côn xuống hay thu lại và nói đó là sự hiểu lầm.

Đập vỡ!

Nhưng tên kia nổ súng thì sao?

Không đập vỡ!

Vậy thể diện của mình thì sao?

Lúc này gã đẹp trai lại bắt đầu hận hai gã kia đã làm mình rơi vào tình cảnh khó xử này. Gã thầm nghĩ cho dù chúng có từ bỏ việc chữa bệnh hay không, gã cũng phải làm cho hai tên này sống dở chết dở.

"Có phải bây giờ không biết làm thế nào cho phải không?" Tần Lạc thò hẳn đầu ra ngoài, cười tủm tỉm hỏi gã đẹp trai. Tần Lạc dương dương tự đắc giống như một tiểu hồ ly vừa mới chiếm được tiện nghi gì đó.

"Hừ, tao không tin bọn mày dám nổ súng" Gã đẹp trai mạnh miệng nói.

"Nếu không thì cứ thử xem?"

Lần này gã đẹp trai không trả lời. Gã không biết trả lời thế nào.

"Nếu như tôi là anh, tôi sẽ bỏ gậy gộc xuống rồi mọi người bình tĩnh nói chuyện với nhau" Tần Lạc cười nói: "Mặc dù tôi không học đại học nhưng tôi cũng là người văn minh, không thích động chân, động tay với người khác. Không có phong cách'.

Gã đẹp trai hạ cây thiết côn xuống, đứng thẳng người nhìn Tần Lạc, cắn răng nói: "Lần này mày thắng".

"Tôi vẫn chưa thua" Tần Lạc nói: "Tại sao anh lại ngăn cản tôi chữa bệnh cho hai cô gái đó?'

"Đợi khi tao thắng, tao sẽ nói cho mày biết lý do" Gã đẹp trai ném cây thiết côn vào ghế phụ rồi gã lái xe rời khỏi đó.

"Cứ để cho hắn đi như vậy sao?" Tần Lạc hỏi.

Lần này Đại Đầu đã hiểu rõ ý tứ của Tần Lạc. Tần Lạc là một người văn minh không học đại học. Đại Đầu hắn cũng là người như vậy.

Một lần nữa Đại Đầu móc súng ra. Hắn đợi sau khi chiếc BMW chạy thẳng phía trước xe của mình thì bóp cò liên tục hai phát.

Đoàng!

Đoàng!

Két!

Ba âm thanh gần như vang lên cùng một lúc, gần như ngắt quãng lại.

Phát súng đầu tiên Tần Lạc bắn vào lốp xe sau bên trái của chiếc BMW.

Phát súng thứ hai Đại Đầu bắn vào lốp xe sau bên phải của chiếc BMW.

Tiếng két đó không liên quan gì tới Đại Đầu. Đó là do sau khi mất thăng bằng, thân chiếc xe BMW nghiêng đi sau đó cọ sát với mặt đường.

Chiếc BMW chạy thêm mấy mét sau đó mới dừng lại giữa đường.

Cửa xe BMW bị người đạp tung ra, gã đẹp trai trong chiếc BMW điên cuồng chạy ra ngoài, tức giận chỉ vào Tần Lạc chửi mắng: "Mẹ kiếp, mày điên hả? Chúng mày muốn làm gì hả? Muốn giết người sao? Muốn giết người thì cứ nổ súng đi…nào, hãy bắn tao đây này".

Gã đẹp trai gào lên, gã vỗ vào ngực mình.

Tần Lạc giật khẩu súng trong tay Đại Đầu, nhằm gã đẹp trai nổ súng.

Đoàng!

Hai chân gã đẹp trai mềm nhũn, suýt chút nữa gã ngã ngồi xuống mặt đường.

"Bọn chúng… nổ súng thật sao?

Nhìn thấy gã đẹp trai đã yên lặng, đứng thần người như con gà gỗ ở giữa đường, Tần Lạc cười nói: "Kỹ thuật bắn súng của tôi không tốt lắm, có thể bắn trúng nhưng cũng có thể bắn trượt. Việc này chỉ dựa vào may mắn của anh thôi. Bây giờ hãy nói cho tôi biết vì sao anh muốn ngăn cản tôi chữa bệnh cho hai cô gái đó?"

"Một con tình nhân sinh ra hai đứa nghiệt chủng ngốc nghếch, chết cũng không đáng tiếc" Gã đẹp trai vẫn còn muốn thể hiện khí phách và sự kiên cường của mình nhưng giọng nói của gã đã xuống thang rất nhiều.

Hai mắt Tần Lạc sáng lên. Quả nhiên không khác là mấy so với suy đoán của hắn.

Gã này nhất định là người của Tần gia, chưa biết gã có quan hệ thế nào với Tần Túng Hoành nhưng nhất định có quan hệ với người dì của Tần Túng Hoành gả cho Lý Đằng Huy.

Tần gia vẫn biết sự tồn tại của Trương Mẫn và hai người con gái. Hơn nữa Tần gia còn tiến hành giám sát chặt chẽ nhưng vấn đề là Lý Đằng Huy vươn lên rất nhanh trong Tần gia nên Tần gia không muốn làm quá mức. Ít nhất thì vợ của Lý Đằng Huy cũng là một người phụ nữ thông minh. Cô ta không muốn gây chuyện, sợ cá chết lưới rách.

Thế nhưng cô ta cũng có giới hạn của chính mình. Giới hạn đó chính là không cho bất kỳ bác sĩ nào tới khám, chữa bệnh cho hai chị em gái sinh đôi đó.

Không biết điều này xuất phát từ suy nghĩ gì? Có lẽ là muốn trả thù Lý Đằng Huy có tình nhân bên ngoài, hay cũng có thể là vì chính mình không thể sinh con nên cũng không muốn người phụ nữ khác sinh con cho Lý Đằng Huy. Nếu không thì chính bản thân mình là không có năng lực gì sao?

Thảo nào Trương Mẫn nói sau khi các bác sĩ tới khám bệnh cho hai chị em song sinh này đều lắc đầu thở dài. Sau khi kê đơn thuốc xong thì không bao giờ xuất hiện nữa. Không ohải là vì bọn họ bệnh nặng không thể chữa trị, quan trọng hơn là bọn họ bị người nào đó của Tần gia uy hiếp.

Có lẽ gã đẹp trai này cũng không biết chính bản thân Tần Lạc hắn là ai. Nhưng sau khi chuyện này xảy ra, nhất định Tần gia sẽ biết hắn tới chữa bệnh cho hai con gái của Lý Đằng huy. Với trí tuệ của Tần Túng Hoành, hắn còn không thể nhận ra điều bí ẩn ở trong đó sao?

"Anh họ Tần sao?" Tần Lạc hỏi. Việc thụ động để người khác vạch trần thân phận không bằng chính mình chủ động nói ra. Một khi như vậy sẽ làm cho động cơ của mình càng không rõ ràng hơn. Ít nhất Tần gia sẽ không thể kết luận mà chỉ nghi ngờ.

Gã đẹp trai kinh ngạc nhìn Tần Lạc hỏi: "Tại sao mày biết?"

"Bởi vì tôi cũng họ Tần" Tần Lạc cười nói

"Họ Tần sao?"

"Tôi là Tần Lạc" Tần Lạc giới thiệu tên mình. "Hẳn anh đã nghe nói tới tên tôi". Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL

Sau khi nghe Tần Lạc giới thiệu tên của mình, sự thù hận càng tăng lên trong mắt của gã đẹp trai. Gã cười nhạt nói: "Thì ra là mày. Đúng là oan gia ngõ hẹp'.

"Chúng ta không có… thù oán" Tần Lạc phản đối.

"Mày nghĩ rằng tao tin lời mày sao? Mày năm lần bẩy lượt khiêu khích Tần gia, khiêu khích anh Túng Hoành. Mày còn dám nói chúng ta không có thù hận sao?"

"Tôi muốn nói là hai chúng ta không có oán cừu. Tôi oán hận Tần Túng Hoành thôi" Tần Lạc thấy gã đàn đẹp trai cười đắc ý, hắn liền nói tiếp ba từ vô cùng cay độc: "Anh không xứng!".

Trong giây lát gã đẹp trai cảm thấy một cơn tức giận dâng lên từ đan điền của gã sau đó lan truyền lên não bộ. Gã thầm nghĩ muốn xông lên đại chiến ba trăm hiệp, bắt Tần Lạc quỳ xuống, gặm Tần Lạc, cắn Tần Lạc, nhổ nước bọt vào người. Gã hy vọng tất cả những gì đả kích nhất mà con người có gã đều trút hết lên người Tần Lạc.

Tần Lạc mặc kệ suy nghĩ của gã đẹp trai, hắn chỉ vào chiếc BMW nổ lốp của gã nói: "Hãy lái xe của anh sang bên, chúng tôi còn phải đi tiếp".

Lần này gã đẹp trai không thể nhẫn nhịn được nữa, gã đang định lên tiếng thì bất chợt chuông điện thoại vang lên trong túi gã.

Sau khi nghe điện thoại, gã đẹp trai lập tức quay người nhìn con đường phía trước.

Từ phía đó có một đoàn xe màu đen đang chạy tới, chỉ trong chốc lát đoàn xe đó đã chạy tới chỗ mấy người.

Rầm!

Cửa xe mở ra, một toán đàn ông mặc quần áo màu đen từ trên xe nhảy xuống. Chúng không đợi người sai khiến đã lập tức bao vây xung quanh gã đẹp trai càng Tần Lạc và Đại Đầu.

Gã đẹp trai nhìn thấy viện binh của mình đã tới, sức mạnh cũng tăng lên nhiều phần, gã cười nhạt nhìn Tần Lạc nói: "Lần này tới phiên tao thắng. Mày có súng, trong tay bọn tao cũng có súng".

"Đáng tiếc mày chỉ có một khẩu súng còn chúng tao có rất nhiều".