Màn đêm tối đen, cuồng phong gào rít. Những hạt mưa to nhat đậu rơi vào cửa sổ, sấm chớp rạch ngang bầu trời, cũng may là xe được cách âm rất tốt nên ngồi trong xe không nghe thấy âm thanh rầm rĩ ngoài trời.
Nửa đêm đi xe đã không an toàn huống chi lai đi trong điều kiện mưa to gió lớn thế này khiến cho hành trình có thể xảy ra những chuyện không may.
Thế nhưng con đường này cũng được sửa sang khá tốt, rộng rãi, bằng phẳng. Hai bên đường là những cột đèn cao ngất. Mặc dù đang có sương mù khiến cho đèn đường khá mờ nhưng cũng đủ soi sáng đường để xe bọn họ nhìn rõ phương hướng, không bị lạc nơi thôn rã này.
"Bình thường con đườn này có rất ít người đi. Tại sao hơn một nửa số đèn lại sáng?" Tần Lạc nói vẻ đau lòng. Một hàng đèn đường dài như vậy, thắp sáng từ tối tới bình minh, hàng ngày lãng phí bao nhiêu điện hả?
"Người với người không giống nhau" Văn Nhân Mục Nguyệt nói.
Văn Nhân Mục Nguyệt mặc một chiếc quần màu đen, áo sơ mi trắng cổ bẻ, thắt cà vạt nhỏ màu đen, thoạt nhìn vô cùng
Văn Nhân Mục Nguyệt ngồi cạnh Tần Lạc ở ghế sau. Mặc dù nàng không sức nước hoa nhưng Tần Lạc vẫn cảm nhận được hương thơm dìu dịu.
Mỗi người phụ nữ đều có một mùi thơm đặc trưng của cơ thể mình. Đó chính là mùi của Văn Nhân Mục Nguyệt.
"Đúng thế" Tần Lạc nói: "Người sống ở những khu ngoại thành đều là người nhiều tiền. Dù sao tiền sửa đường cũng không phải móc từ túi chính phủ, sao không tiếp tục thuận nước giong thuyền?"
Ngồi ở góc xe còn một người đàn ông khác. Người đó dấu mình trong bóng tối, không nhìn rõ mặt, không nói lời nào khiến người khác cảm thấy tính cách người này u sầu.
Két!
Xe dừng lại trước một cánh cổng sắt. Một vệ sĩ mặc áo mưa đi tới, sau khi kiểm tra hắn liền vẫy tay cho xe qua.
Chiếc xe tiếp tục chạy, liên tục rẽ mấy khúc quặt, chạy trong trang viện năm, sáu phút mới dừng lại trước một biệt thự vẫn còn sáng ánh đèn.
Hai anh em Bạch Phá Cục với gương mặt tươi cười, Bạch Tàn Phổ với gương mặt âm trầm đứng song vai nhau ở bậc thềm. Dáng vóc hai người cao lớn, tướng mạo ngông nghênh. Dù hai người trầm mặc, không nói câu nào nhưng cũng đủ khiến người ta cảm thấy có một áp lực vô cùng mạnh mẽ.
Nhìn thấy xe dừng lại, cả hai bước xuống đón.
Bạch Tàn Phổ bước chậm lại một cách vô thức, lui lại sau Bạch Phá Cục một thân người. Bạch Phá Cục cảm giác được hành động của em mình nhưng hắn không có ý định quay người lại.
Tần Lạc đẩy cửa xe bước xuống, một chiếc ô to xuất hiện ngay trên đỉnh đầu hắn.
Bạch Phá Cục đi tới vỗ vào vai Tần Lạc cười nói: "Người anh em, đã để cậu chịu khổi rồi".
"Không có gì"Tần Lạc cười nói: "Ngồi xe cũng chẳng khác gì khi tạnh ráo".
Dù sao Tần Lạc cũng không phải là tài xế. Đối với hắn mà nói ngồi trên xe khi trời mưa với ngồi xe khi trời tạnh ráo cũng chẳng có gì khác nhau.
Hơn nữa Tần Lạc lại cảm thấy khi ra ngoài vào trời mưa to gió lớn là một việc vô cùng sảng khoái. Chạy xuyên qua rừng cây nghe lá xào xạc, mưa bay bên ngoài, bên cạnh còn có mỹ nữ làm bạn. Điều này quả thật còn sảng khoái, đã hơn nhiều so với việc đi 'tắm nước lạnh'.
Đương nhiên Đại Đầu có nghĩ như vậy không thì không thể biết được.
Khi Văn Nhân Mục Nguyệt bước xuống xe, sự đón tiếp hoàn toàn khác. Hai chiếc ô, một bên trái, một bên phải xuất hiện trên đỉnh đầu nàng, không một giọt nước mưa nào rơi xuống người nàng, còn cả một cô gái xinh đẹp bước tới khoác lên người nàng một chiếc áo khoác lông đã chuẩn bị sẵn.
"Mục Nguyệt, thiệt thòi cho em quá. Hai anh em chúng tôi đáng lẽ phải tới Văn Nhân gia thăm em nhưng bởi vì một số chuyện mà khiến mọi người phải đi tới đây. Quả thực là rất đáng trách" Bạch Phá Cục xoa tay nói với Văn Nhân Mục Nguyệt. Lời này của hắn không phải là câu nói khách sáo, ngược lại dáng vẻ hắn có phần ngượng ngùng.
Có lẽ một con người ngang tàng như Bạch Phá Cục cũng cảm thấy để một cô gái như Văn Nhân Mục Nguyệt nửa đêm đường xa tới nhà mình là chuyện không có đạo đức.
"Không sao" Văn Nhân Mục Nguyệt nói ngắn gọn. Nàng từ chối không khoác chiếc áo lông của cô gái đưa tới. Nàng không thích chạm vào đồ đạc của người xa lạ. Đặc biệt là quần áo, trang sức cá nhân.
Nói xong Bạch Phá Cục liền dẫn hai người Tần Lạc và Văn Nhân Mục Nguyệt vào trong nhà.
Hình như Bạch Phá Cục không biết trong xe vẫn còn hai người ngồi. Hình như Tần Lạc cũng quên bản thân mình vẫn còn bạn ngồi trong xe.
Bạch Tàn Phổ không nói câu nào, hắn chỉ chăm chú nhìn Tần Lạc và Văn Nhân Mục Nguyệt. Lúc này Bạch Tàn Phổ giống như con mèo nhà ngoan ngoãn, hoàn toàn không muốn tranh đua danh tiếng với chủ nhân.
Thế nhưng sự trầm tĩnh của Bạch Tàn Phổ không khiến cho người khác có cảm giác an toàn ngược lại hắn còn khiến Tần Lạc không tự chủ được liếc nhìn hắn mấy lần.
Trong phòng bật điều hoà nhiệt độ. Ngay khi vừa bước vào phòng thì một luồng hơi nóng phả vào mặt sau đó nhanh chóng bao vây toàn thân khiến có người ta có cảm giác thư thái không nói nên lời.
Tần Lạc đi tới giúp Văn Nhân Mục Nguyệt cởi áo khoác ngoài, treo ở giá áo. Hắn thầm liếc trộm cặp mông căng tròn cùng bộ ngực tròn đầy của nàng sau đó hắn ngồi ngay ngắn bên cạnh nàng giống như một nam trợ lý đắc lực.
Đây là lần hội đàm bí mật lần thứ tư.
Bên Bạch gia chỉ có hai anh em Bạch Phá Cục và Bạch Tàn Phổ. Bên gia tộc Văn Nhân chỉ có Văn Nhân Mục Nguyệt cùng với Tần Lạc, một người đàn ông có mối quan hệ mập mờ với nàng, không xa cách cũng chẳng thân thiết.
Ngoại trừ những người này ra thì không còn bất kỳ ai. Ngay cả người giúp việc bưng trà cũng không có.
"Chuyện đó có thật đã thành công rồi sao?" Bạch Phá Cục cười ha hả hỏi. Hắn đứng ở quầy rượu rót rượu cho mấy người. Bởi vì không có người làm nên Bạch đại thiếu gia tự mình đảm nhận công việc này.
"Nhờ có Bạch lão gia đã chỉ lối thoát khỏi bến mê nên chuyện trở nên dễ dàng hơn rất nhiều" Văn Nhân Mục Nguyệt nói như nước chảy mây trôi: "Tôi không uống rượu".
"Có trà" Bạch Phá Cục nói. Trước tiên hắn bưng tới cho Tần Lạc và Bạch Tàn Phổ và chính mình mỗi người một chén rượu đỏ đặt trên bàn sau đó lại đi pha trà cho Văn Nhân Mục Nguyệt.
Bạch Phá Cục bưng chén trà lại và nói: "Ông tôi cũng chỉ biết có chuyện đó nên tiện nói ra. Lúc trước chúng tôi cũng đã từng thử nhưng Lý Đằng Huy này rất khó tiếp xúc. Hơn nữa ông ta rất trung thành với Tần gia nên không thể lay động được".
Bạch Phá Cục nhìn thẳng vào mặt Tần Lạc, cầm chén rượu trên bàn nói: "Người anh em, tôi phải chúc cậu một chén. Việc này thành công, cậu đã lập công đầu'.
Tần Lạc cầm chén rượu lên chạm với Bạch Phá Cục và nói: "Tôi chỉ có khả năng làm chuyện nhỏ nhặt này thôi".
"Không cần phải khiêm tốn" Bạch Phá Cục nói: "Chúng ta quen nhau cũng khá lâu. Tới bây giờ cậu không làm người khác thất vọng. Nào, người anh em, cạn'.
Nói cong Bạch Phá Cục uống một hơi cạn chén rượu. Tần Lạc cũng làm theo. Một mùi thơm, chát sộc lên mũi, đầu hắn thoáng choáng váng nhưng cảm giác lại rất thoải mái.
"Người có tới đây không?" Bạch Tàn Phổ ngồi trong góc, gần giá sách đột nhiên hỏi.
"Có" Văn Nhân Mục Nguyệt nói: "Nếu anh ta không tới, chúng tôi cũng sẽ không tới".
"Nói đúng lắm" Bạch Phá Cục nói: "Tôi muốn gặp anh ta. Người đó có thể xuất lĩnh Tần gia phản kích trong tuyệt địa, không lý do gì để không trở thành bạn bè với anh ta".
Tần Lạc đứng lên đi ra ngoài. Khi hắn quay vào phía sau lưng hắn có một đàn ông trung niên tướng mạo khôi ngô cùng đi vào.
"Đây là Lý Đằng Huy" Tần Lạc cười giới thiệu Lý Đằng Huy cho anh em Bạch gia.
Lý Đằng Huy mỉm cười, ông ta đang định lên tiếng thì có cảm giác đang bị hai ánh mắt rất sắc bén chăm chú nhìn. Bị hai ánh mắt đó uy hiếp, đương nhiên Lý Đằng Huy thoáng á khẩu không sao nói được. Tất cả những điều muốn nói đều uất nghẹn quay trở lại.
"Đã sớm nghe tính cách anh em Bạch gia hung hãn. Quả nhiên danh bất hư truyền" Lý Đằng Huy thầm nghĩ. Bản thân ông ta khi đứng trước mặt Tần Túng Hoành cũng không có cảm giác đó. Không ngờ khi đứng trước mặt anh em Bạch gia ông ta lại có cảm giác nguy hiểm, run như cầy sấy, giống như ông ta đang bị một loài động vật hung hãn nhìn thẳng vào mặt vậy.
"Lý Đằng Huy?" Bạch Phá Cục đi tới trước mặt Lý Đằng Huy, cẩn thận quan sát ông ta.
"Là tôi" Cuối cùng Lý Đằng Huy cũng bình tĩnh trở lại. "Lâu nay nghe đại danh của Bạch đại thiếu. Hôm nay nhìn thấy vô cùng vinh hạnh".
"Ha ha, khách khí, khách khí" Dường như lúc này Bạch Phá Cục mới xác định được thân phận của người đứng trước mặt mình. Hắn giơ bàn tay to của mình bắt tay Lý Đằng Huy nói: "Hoan nghênh anh gia nhập đại gia đình ấm cúng của chúng tôi. Mời ngồi xuống nói chuyện. Tôi mời anh rượu".
"Bạch thiếu gia không cần khách khí" Lý Đằng Huy vội vàng nói.
"Ai, anh cũng không nên khách khí" Bạch Phá Cục nói. "Bạn bè tới có rượu ngon. Kẻ thù tới có cuốc. Chỉ một chén rượu mà thôi, không đáng gì".
"Cám ơn" Lý Đằng Huy ngồi xuống bên cạnh Tần Lạc nhưng ông ta chỉ dám đặt một góc mông xuống ghế sô pha. Không dám như Tần Lạc và Bạch Phá Cục ngồi hẳn vào trong ghế.
Con cái nhà nghèo dù sau này làm ăn thăng tiến như diều gặp gió nhưng vẫn cảm thấy bản thân mình không bằng những nhị thế tổ con nhà danh giá sống an nhàn tử nhỏ.
Lý Đằng Huy biết rõ giá trị của mình và những người làm việc ở phòng nghiên cứu năng lượng mới do mình đứng đầu nhưng khi đối diện với đại thiếu gia trong truyền thuyết ở Yến Kinh thì Lý Đằng Huy vẫn thấy căng thẳng.
Số mệnh con người quả thật thần kỳ. Ai có thể ngờ con cháu của một người làm vườn, một người giúp việc bếp núc lại có ngày ngồi uống rượu đỏ ngang bằng với con cháu của những thương nhân cự phú?
Nghĩ vậy đột nhiên Lý Đằng Huy có cảm giác lâng lâng.
Bạch Phá Cục cầm một chén rượu đỏ đi tới. Lý Đằng Huy vội vàng đứng dậy nhận lấy. Ông ta nào dám ngồi yên để người ta hầu hạ mình. Đọc Truyện Online Tại Truyện FULL
Thế nhưng ngay lúc đó một chuyện kỳ quái đã xảy ra.
Bạch Phá Cục lại lùi lại sau từng bước, từng bước một. Hắn từ chối trao chén rượu cho Lý Đằng Huy, hai tay Lý Đằng Huy trống rỗng. Tình huống người tiến kẻ lui làm nên một tình cảnh rất xấu hổ. Gương mặt Lý Đằng Huy vô cùng tức giận.
"Tôi chỉ muốn hỏi anh một câu" Bạch Phá Cục nói.
"Vấn đề gì?" Lý Đằng Huy cố nén sự tức giận trong lòng hỏi lại.
"Tại sao anh lại tới đây?" Bạch Phá Cục hỏi.
Tại sao lại tới đây?
"Lại đây" là một cách hỏi thay thế rất uyển chuyển. Thực ra câu hỏi của Bạch Phá Cục là "tại sao anh phản bội?"
Lý Đằng Huy trầm mặc.
Mọi người trong phòng cũng trầm mặc nhưng ánh mắt của mọi người đều chăm chú nhìn Lý Đằng Huy.
Ai nấy cũng đang chờ câu trả lời.
"Ông nội tôi là người làm vườn của Tần gia. Cha tôi là đầu bếp của Tần gia" Lý Đằng Huy nói: "Nói một cách khó nghe là hai người bọn họ chính là người làm của Tần gia. Tôi cũng vậy, nhưng tôi chỉ là một người làm thuê cao cấp. Tần gia trọng dụng tôi nhưng sâu thẳm trong suy nghĩ của bọn họ vẫn không thay đổi quan niệm này".
Ánh mắt Lý Đằng Huy trở nên nóng rực: "Tôi không muốn làm một nô tài, tôi cũng không muốn con cháu của tôi tiếp tục làm nô tài cho Tần gia. Chỉ có cách rời khỏi Tần gia, tôi mới có thể ngẩng cao đầu làm người, tôi mới có thể được người khác tôn trọng".