Natasha đưa ly rượu vang cao cấp được đặt ở trên bàn lên, uống một hơi cạn sạch, xong đâu đó mới thoải mái nói: "Tôi đã nói rồi, tôi mới là cấp trên. Ông chỉ là trợ lý của tôi, tôi muốn làm gì thì cũng không cần phải đưa cho ông lý do chứ."
"Phu nhân, tôi không hề có ý mạo phạm gì cả. Đây là lời hỏi thăm của chủ tịch Lyons, hiện giờ vấn đề mà ông ấy quan tâm nhất vẫn là vấn đề phát triển nhanh chóng của trung y châu Á, ngày nào cũng giở tờ báo hàng ngày qua số văn kiện mật mà chúng ta gửi cho." Người đàn ông báo cáo một cách nhẫn nại, theo như chế độ cấp bậc nghiêm mật của tồ chức, thì ông ta đúng là không có tư cách gì để can thiệp vào lời nói hay hành động của một cán bộ cấp trên của khách sạn năm sao. Mặc dù ông ta không hài lòng một chút nào về hành vi và cử chỉ vô cùng lập dị của người phụ nữ này.
Nghe thấy đó là ý của ông già đó thì Natasba cũng không thể không có lấy một chút tôn trọng.
Nàng chỉ vào ly rượu một cái, người đàn ông liền hiểu ý rót cho nàng một ly rượu vang mới, sau đó nàng lại ực một hơi hết liền, mới nói tiếp: "Ông quên ngày trước tôi nói gì với ông rồi sao? Cô ấy là một người lãnh đạo rất thích hợp. Tôi vốn định kéo cô ấy vào trong tổ chức."
"Tôi nhớ rất rõ." Người đàn ông nói.
"Cô ấy có một chỉ số IQ khá cao kèm theo một trí tuệ nhạy bén và tinh tế, cô ấy cẩn thận, tỉ mỉ, độ cảnh giác rất cao. Cho dù tôi có tiếp cận Tần Lạc với vết thương là cái giá lớn như thế, nhưng cô ấy vẫn luôn giữ một thái độ rất không tin tưởng tôi." Natasha nằm ngửa người trên chiếc ghế dài khiến cho bộ ngực chắc nịch của nàng nhô hết cả lên vô cùng rõ ràng.
"Khi tôi ở trong nhà cô ấy thì tôi đã để ý thấy, tất cả những đồ vật gì của cô ấy đều như được đánh số rõ ràng hết cả rồi vậy. Ngày đầu tiên đặt ở đâu thì đến ngày thứ hai vẫn đặt nguyên chỗ cũ. Tôi không thể dám chắc rằng những tài liệu bị tôi giở ra xem và chiếc két bị tôi mở ra có bị cô ấy phát hiện hay không, điều này quả thật là vô cùng nguy hiểm. Vì vậy mà tôi cần một trận hỏa hoạn xóa sạch những vết tích đó đi, nên khi tôi ra đi, tôi đã bôi lên tủ quẩn áo của cô ấy nhiệt độ dẫn cháy."
Nhiệt độ dẫn cháy là thành quả khoa học kỹ thuật tiên tiến của phòng thí nghiệm Omer, không hề bán ra hay công khai ra bên ngoài. Vì vậy mà rất ít người biết đến nó.
Loại nguyên liệu này mà được bôi lên gỗ hay vải thì nó cũng không cháy ngay lập tức, mà sẽ lên men căn cứ vào lượng ôxy có trong không khí, có thể sẽ cháy trong vài giờ đồng hồ, nhưng thậm chí sẽ đợi đến vài ngày sau mới bốc cháy.
Natasha bôi chất dẫn cháy này khi sắp rời đi, mà một ngày sau đó mới xảy ra hỏa hoạn, vì vậy mà nàng ta sẽ có chứng cớ chứng minh mình không có ở hiện trường.
Cho dù có là thiết bị theo dõi của khu nhà thì cũng không thể phát hiện ra được người làm điều này là Natasha, và tất nhiên là cũng chẳng có đối tượng hoài nghi nào khác. Vì mục tiêu gây án từ trước đó, và cũng rời đi từ trước đó, mà sự việc thì đến một ngày sau mới xảy ra.
Khoa học kỹ thuật thay đổi từng giây từng phút, vì vậy mà thủ đoạn phạm tội cũng khiến cho người ta khó mà phòng bị nổi
Còn về phần cái chết của Mi Mi Thì hoàn toàn là tình cờ, vì khi Natasha mở tủ bảo hiểm ra thì nó đột nhiên vồ vào người nàng cắn xé như một con chó trông nhà vậy.
Trong lúc dây thần kinh đang trong trạng thái căng cứng, Natasha liền xuất ra một quyền, Mi Mi bị đánh trúng đầu im lặng nằm yên xuống đất, co giật vài cái rồi không động đậy nổi nữa. Text được lấy tại http://thegioitruyen.com
Thế là nàng ta liền ngụy tạo ra cảnh tượng mèo con bị lửa thiêu cháy. Còn về phần Lệ Khuynh Thành có nổi giận vì một con mèo hay không thì đó không còn là vấn đề mà nàng ta phái suy nghĩ nữa rồi.
"Ngài Lyons sợ phu nhân làm vậy sẽ đánh rắn động cỏ. Ông ấy thấy Tần Lạc là một người vô cùng nguy hiểm, hy vọng phu nhân sẽ sớm có kế hoạch làm cho hắn ta biến mất. Ngài Lyons còn nói, trung y có thể phát triển nhanh chóng trong vòng hai năm như vậy, thậm chí còn thông được cả đường dây ở Pháp, hoàn toàn là phong trào do một mình hắn ta dấy lên. Hắn ta có sức ảnh hưởng vô cùng to lớn, không những làm vô số fans của anh ta phải điên cuồng chạy theo một phong cách nào đó hoặc một vật thể cụ thể nào đó." Người đàn ông nói.
"Suy nghĩ này của ông ấy đã lỗi thời rồi."Natasha nói."Khi mới bắt đầu thì đúng là một mình hắn ta phải chiến đấu, nhưng giờ đây đã có công hội trung y, có một tổ chức trung y hợp pháp cộng thêm một quá trình lưu hành hợp lý và có hiệu quả cao. Cho dù chúng ta giết chết Tần Lạc, giết chết người phụ trách công hội trung y là Lâm Hoán Khê và trợ thủ của cô ấy, thì trung hội trung y vẫn tồn tại, bọn họ vẫn sẽ tiếp tục nghiên cứu ra những sản phẩm y dược mới nhất và hợp tác thành công với các thương gia, người dân vẫn sẽ mua dược phẩm của bọn họ. Việc mà bọn họ cần phải làm, đó là chọn ra một người lãnh đạo khác có năng lực cho công hội trung y, thế là xong."
"Thế bây giờ chúng ta phải làm thế nào? Chẳng nhẽ cứ để mặc cho bọn họ khuếch trương như vậy sao?"
"Cái chết của Quản Tự thật là đáng tiếc." Natasha nói."Anh ta là một nhân tài và cũng là người hiểu được lòng dân của nước này nhất. Anh ta biết rằng, chỉ có hủy hoại và tiêu diệt danh tiếng của trung y, làm cho người dân của nước này nảy sinh hoài nghi và không tin tưởng đối với trung y, thì trung y mới bị diệt trừ tận gốc và biến mất luôn trên cái thế giới này."
Natasha thở dài một tiếng, nói:"Anh ta có phần vội vàng với cái lợi trước mắt. Nếu anh ta để sản phẩm ra muộn hơn một chút thì có lẽ chúng ta chẳng cần phải đến Trung Quốc nữa làm gì. Có điều, anh ta làm vậy, cũng có thể là do bị tên nhãi ranh kia ép buộc ghê quá cũng nên."
"Ý của phu nhân là....?" Depp cũng là một người thông minh, nếu không thì cũng không thể được chọn làm trợ thủ của Natasha rồi. Sau khi nghe được những lời phân tích của Natasha, thì ông ta lập tức hiểu được nàng ta định làm những gì.
"Không sai."Natasha gật đầu nói"Chúng ta cần một người hợp tác. Một người Trung Quốc.....một người bạn làm ăn thân thiết."
"Tôi sẽ thu thập danh sách những người thích hợp nhất để phu nhân chọn." Depp nói.
"Không cần đâu, tôi đã có một người thích hợp cho việc chọn lựa này rồi." Natasha nói.
Trần Tư Tuyền bay đến Yến Kinh, là để tham gia hội nghị cao cấp của quốc tế Khuynh Thành do Lệ Khuynh Thành sắp triệu tập.
Tần Lạc vốn không muốn tham gia, nhưng Lệ Khuynh Thành và Trần Tư Tuyền làm sao chịu buông tha cho hắn rời đi chứ?
Vì vậy nên Tần Lạc cũng tham gia vào hội nghị với danh nghĩa là một cổ đông lớn nhất, một ông chủ to nhất và là một người thu được lợi ích nhiều nhất. Nhưng hắn ta lại ngượng ngùng như một cô bé vậy, ngồi thu lu ở góc phòng hội nghị, đầu cúi thấp thầm viết lên bản thảo của mình bài thơ của Nhạc Phỉ mà hắn thích.
Lệ Khuynh Thành là một người làm việc không biết mệt mỏi, nhưng lại là một người chán ghét những cuộc hội nghị lớn, vấn đề mà chỉ cần hai người giải quyết, thì nàng tuyệt đối sẽ không gọi người thứ ba đến. Nếu không cần thiết thì nàng sẽ không bao giờ triệu tập hội nghị cấp cao cả. Bản thân nàng cũng không tham gia những hội nghị của các chi nhánh công ty. Nàng là người có phương hướng lớn, sách lược lớn của tập đoàn, còn để hoàn thành những chi tiết nhỏ khác ở phía dưới thì sẽ do thủ hạ của nàng phụ trách.
Vì thế nên, khi bộ phận tài vụ, bộ phận kinh doanh, bộ phận tuyên truyền, bộ phận nghiên cứu, bộ phận nhân lực, bộ phận phát triển đối ngoại, bộ pháp vụ... v.. v... của công ty hội tụ đông đủ, bọn họ nhìn thấy Lệ Khuynh Thành ngồi ở ghế chủ tịch thì có cảm giác vừa kinh ngạc lại xúc động.
Từ đó có thể thấy rằng, người phụ nữ này không phải là một lãnh đạo thân thiện với dân.
Tần Lạc cũng là hôm nav mới biết, hóa ra công ty của mình đã phát triển với quy mô lớn đến vậy. Dường như là người của bộ phận nọ bộ phận kia cũng không hề ít chút nào, mà đại đa số là mình chưa gặp bao giờ.
Tất nhiên, ngoài tam đại mỹ nhân là Lệ Khuynh Thành, Trần Tư Tuyền và tổng giám đốc Lô Vĩ của công ty Đằng Long ra thì hắn chẳng còn quen ai cả nữa.
Cũng may mà ba người đẹp này có thể nói là đứng vào nhất nhì ở trong cái hội nghị này. Tổng giám đốc Liễu Huy của bộ nhân lực cũng là một người đẹp tuy đã qua thời, nhưng nếu so với ba người bọn họ thì ảm đạm hơn nhiều.
"Chủ đề chính của buổi thảo luận này chính là vấn đề mở rộng thị trường bột dưỡng da Kim Dũng ở nước ngoài." Lệ Khuynh Thành nói. Đấy cũng là một trong những nội dung công việc quan trọng nhất của chúng ta trong tương lai. Phương hướng và chiến lược lớn thì tôi đã định sẵn ra rồi, hiện giờ trên bàn làm việc của mọi người đều có một phần tài liệu, việc mà mọi người cần làm bây giờ đó là điền những nội dung cần thiết vào tập tài liệu này."
Không biết có phải là do chịu ảnh hướng của việc hỏa hoạn và cái chết của Mi Mi hay không, mà giọng nói của Lệ Khuynh Thành có phần sắc nhọn, đanh thép, sắc mặt cũng lạnh như băng, không hề có lấy một nụ cười trên môi.
"Bộ phận kinh doanh phụ trách phương án tiêu thụ của sản phẩm, bộ phận tuyên truyền thì phụ trách mở rộng, bộ phận nghiên cứu thì căn cứ vào phản ứng và thói quen sử dụng của thị trường các nước về sản phẩm để tiến hành sửa đổi về mặt thành phần và cách điều chế sản phẩm, bộ phận nhân lực thì cần làm tốt công việc tuyển mộ nhân viên và đào tạo họ, bộ phận tài vụ phải cho ra chỗ kinh phí dự tính hợp lý nhất, bộ pháp vụ chịu trách nhiệm
cung cấp luật pháp trợ giúp của các quốc gia thuộc đông nam á, giữ vai trò mấu chốt nhất đó là bộ phận phát triển đối ngoại____"
Ánh mắt của Lệ Khuynh Thành chuyển sang phía Trần Tư Tuyền, nhưng cũng không hề cho cô bạn thân thiết nhất này của mình lấy một nụ cười tươi tắn, nói: "Trọng tâm của lần nhiệm vụ này chính là ở mấy người, những bộ môn khác chỉ là để cung cấp, giúp đỡ cho bộ phát triển đối ngoại của mấy người mà thôi____Mấy người không những phải làm tốt công việc nội bộ của mình, còn phải thống lĩnh toàn cục nữa."
"Tôi hiểu." Trần Tư Tuyền gật đầu đồng ý."Chúng tôi sẽ làm tốt thôi, cũng hy vọng mọi người nhiệt tình giúp đỡ."
Người đẹp đã có lời như vậy thì các bộ môn khác hiển nhiên là sẽ ưng thuận thôi.
"Đứng trên lập trường của một người làm ăn mà nói, thì tôi mời các vị đến đây để mượn tài năng của các vị phục vụ cho việc kiếm tiền. Nếu làm tốt thì sẽ được thăng chức, tăng lương, còn nếu làm không tốt thì sẽ thanh toán tiền lương rồi ra đi." Lệ Khuynh Thành lướt mắt nhìn một lượt rồi nói với giọng quyết doán. "Tất nhiên là tôi vẫn tiếp nhận lời mời ăn cơm hay uống trà của các vị."
"Lệ tổng giám đốc cứ yên tâm, chúng tôi sẽ không làm cho cô phải thất vọng đâu."
"Đúng vậy đó, đây không phải là lần đầu tiên tiếp xúc với Lệ tổng giám đốc, vì vậy mà Lệ tổng giám đốc là người như thế nào chúng tôi cũng hiểu mà."
"Nếu làm không tốt thì chúng tôi cũng chẳng có mặt mũi nào mà ở lại quốc tế Khuynh Thành này để lĩnh lương hàng tháng cả."
Người có tài hoa, có thực lực thì khá là kiêu ngạo. Tần Lạc vốn cho rằng những lời mà Lệ Khuynh Thành vừa nói sẽ làm cho một số người cảm thấy không vui, không ngờ bọn họ không những không phản đối lại lời của Lệ Khuynh Thành mà còn cao giọng hưởng ứng nữa.
Tần Lạc không thể không khâm phục Lệ Khuynh Thành, đây được coi như là một thủ đoạn quản lý khác người cũng nên?
Mọi người lại tiếp tục thương lượng một số chi tiết nhỏ, khi Lệ Khuynh Thành tuyên bố hội nghị kết thúc thì Liễu Huy ở bộ phận nhân lực bỗng đứng lên nói:"Lệ Tổng giám đốc, xin dừng bước. Có một vấn đề vô cùng cấp bách, hôm nay nhất định phải có được sự giúp đỡ của cô để giải quyết."
"Có chuyện gì vậy?" Lệ Khuynh Thành ngồi trở lại chiếc ghế, nhìn Liễu Huy hỏi.
"Với lượng tuyển nhân viên của chúng ta hiện nay thì vị trí trong phòng làm việc của chúng ta đã không thể đáp ứng nổi. Nếu mà mua một tầng lầu nào đó ở các công ty khác thì một số bộ môn khác chắc chắn là sẽ bị phân dời, như vậy thì sẽ gặp khó khăn trong việc quản lý, không những thế còn tăng thêm tiền vận chuyển nữa. Nhưng nếu không tách dời ra thì quả thực là không có cách nào mà sắp xếp hết cả. Hiện giờ có một số bộ môn đã xuất hiện tình cảnh một bàn hai người ngồi làm việc rồi___"
Tần Lạc cuối cùng cũng ngẩng đầu lên nhìn vào khuôn mặt khó xử của Liễu Huy, trong lòng hắn cũng cảm thấy đây là một vẫn đề vô cùng nhức nhối.