"Tổng cục bảo vệ môi trường đã bao giờ điểm danh phê bình đến Thiên Nguyên Hóa Công? Đã bao giờ nói là phải ngừng sản xuất để chỉnh đốn lại? Đây là bài báo của tờ báo vô lương tâm nào vậy? Tôi nhất định phải tố cáo cho nó phá sản mới thôi. Tôi phải để cho bọn họ đều phải đi ăn xin, tất cả đều phải đi ăn mày." Bạch Phá Cục tức quá quát ầm lên.
Mái tóc ngắn dựng ngược cả lên, hai mắt đỏ ngầu, gương mặt vốn có phần điên cuồng thì giờ đây càng trở nên man rợ hơn. Đến cả một trợ thủ đắc lực như Điền Hành Thọ đã đi theo hắn bao nhiêu năm nay cũng cảm thấy có phần sợ hãi.
Hơn nữa, gân ở tay hắn cũng hiện rõ hơn, chỉ một quyền như thế mà chiếc bàn cầm thạch đã bị nứt ra rồi
Đấy còn là người không? Đây là cầm thú mà.
"Bạch tổng giám đốc! Tôi đã cho người đi điều tra về việc này rồi, những thứ mà bọn họ đăng lên cũng không phải tất cả đều là nói láo. Cục bảo vệ môi trường đúng là có người đã nói vậy. Nhưng mà họ không đứng trên danh nghĩa của cục bảo vệ môi trường, mà là đứng trên danh nghĩa của ông ta!" Điền Hành Thọ nem nép giải thích nói.
"Thế là ý gì hả?" Bạch Phá Cục hỏi lại, đang trong lúc dầu sôi lửa bỏng thế này đột nhiên báo giới lại giở chứng đăng tin lung tung như vậy, nếu mà như thế thì cổ phần của Thiên Nguyên Hóa Công chắc chắn sẽ rớt một cách vô cùng thê thảm.
Đến lúc đó, không chỉ bị tên đối thủ vô hình kia đánh gục, mà tất cả những người mua cổ phiếu của Thiên Nguyên Hóa Công cũng sẽ bán tống bán tháo số cổ phiếu trong tay họ đi mất.
Đến lúc đó thì chắc chắn Thiên Nguyên Hóa Công sẽ rơi vào một tình thế vô cùng nghiêm trọng, phá sản chỉ còn là vấn đề thời gian mà thôi.
"Cục trưởng Lý Khải của cục bảo vệ môi trường khi tiếp nhận phỏng vấn của báo giới cũng đã nhắc tới tên của Thiên Nguyên Hóa Công, nói rằng công ty này nên là công ty lá cờ đầu trong công cuộc bảo vệ môi trường, và đưa ra những giải pháp nhằm cải thiện tình hình phát triển của đất đai___ Vậy nhưng, khi lời nói này vào trong tay của bọn báo giới thì nó lại biến thành cục trưởng cục bảo vệ môi trường đang chỉ trích Thiên Nguyên Hóa Công. Bọn chúng làm như vậy không phải là đang chụp mũ vu oan cho chúng ta hay sao?" Điền Hành Thọ căm giận nói.
"Âm mưu! Đây là một âm mưu!" Bạch Phá Cục nghiến răng ken két nói:" Tại sao ngày trước không có báo giới đến phỏng vấn, mà lại nhằm vào đúng lúc này đến phỏng vấn cơ chứ? Tại sao ngày trước cục bảo vệ môi trường không chỉ trích, phạt đền Thiên Nguyên Hóa Công đi mà lại phải chờ đến tận ngày hôm nay? Tại sao cục bảo vệ môi trường nhắc đến rất nhiều tên của các công ty khác, mà bọn báo giới lại chỉ nhăm nhăm vào Thiên Nguyên Hóa Công để làm rùm beng lên?"
"Vậy chúng ta có cần gọi điện cho cục bảo vệ môi trường bảo bọn họ đứng ra giải thích không ạ?" Điền Hành Thọ nói.
"Tất cả đã muộn rồi có cố cứu vớt cũng không kịp nữa rồi!" Bạch Phá Cục mệt mỏi nói:"Tất cả các bước mà bọn chúng bày ra đã được tính toán vô cùng kỹ lưỡng, bọn chúng chắc đã dự trù kế hoạch này từ lâu lắm rồi!"
Khi Bạch Phá Cục vừa mới dứt lời, thì cánh cửa phòng của hắn được mở toang ra, trợ lý của Điền Hành Thọ mồ hôi mồ kê nhễ nhại hớt hơ hớt hải chạy tới nói:"Bọn chúng đã bán ra như một bọn điên, tất cả mọi người cũng bán ra hết rồi, vốn của chúng ta không đủ để xoay vòng, chúng ta không địch lại nổi nữa rồi!"
"_________"
Thiên Nguyên Hóa Công lẽ nào bị đứt nhanh chóng như vậy? Bạch Phá Cục không thể tin nổi vào mắt mình nữa.
Hơn nữa, hắn có dự cảm rắc rối vẫn chưa chấm dứt ngay, mà nó chỉ mới là bắt đầu.
Nếu như Thiên Nguyên Hóa Công tiêu tùng, thì Hằng Viễn Trường Đồ và Thái Dương Chế Cơ chắc cũng sẽ tiêu tùng theo nốt thôi.
Nếu như cả ba công ty này bị người khác nuốt chửng vậy thì cái thế của Bạch gia chắc chắn sẽ không còn nữa, và dĩ nhiên các sản nghiệp khác của Bạch gia chắc chắn cũng bị ảnh hưởng nghiêm trọng.
Đây là kế liên hoàn của bọn chúng, vòng này quấn lấy vòng kia, một vòng bị ảnh hưởng thì vòng khác cũng bị ảnh hưởng theo. Bọn chúng đang dần dần nuốt gọn Bạch gia đây mà.
Bọn chúng là ai? Bọn chúng rốt cuộc là ai?
Bạch Phá Cục đưa tay lên xoa xoa hai má của mình rồi quay sang Điền Hành Thọ nói:"Anh cứ đi làm việc của mình đi! Chúng ta cố gắng thì chắc là sẽ vượt qua được thôi! Bất luận như thế nào chúng ta vần phải gồng mình chống chịu đến khi sàn chứng khoán kết thúc!"
"Vâng!" Điền Hành Thọ đáp, nhưng anh ta vẫn không có ý rời đi:"Bạch tổng giám đốc, anh____"
Điền Hành Thọ thấy thái độ của Bạch Phá Cục đang từ lửa giận đùng đùng đột ngột chuyển thành im lặng, một sự im lặng đáng sợ làm cho anh ta có một cảm giác vô cùng bất an. "Tôi không sao đâu!" Bạch Phá Cục xua xua tay nói. Chờ cho Điền Hành Thọ đi rồi, Bạch Phá Cục mới kéo cái ghế tới rồi ngồi xuống. Bây giờ phải làm sao đấy?
Vốn thì không đủ, đến cả ngân hàng cũng không cho vay mượn nữa, lẽ nào đã hết thuốc chữa rồi hay sao?
Đến cả ngân hàng cũng quay lưng lại với mình, thì mình có đi tìm những đối tác khác e rằng cũng sẽ bị từ chối thôi! Từ cổ chí kim đến giờ những người hảo tâm có lòng hiệp nghĩa ra tay giúp đỡ người khác vô điều kiện vô cùng ít, còn những kẻ thừa cơ hôi của, thừa nước đục thả câu, đổ thêm dầu vào lửa thì đầy rẫy ra. Muốn bọn chúng ra tay hiệp nghĩa giúp đỡ Bạch gia thì có lẽ lợn đã có thêm cánh bay được rồi
Bạch Phá Cục là một nhân vật tâm cơ như vậy, thế mà bây giờ phải cam chịu một cách khổ nhục.
Vì bản thân mình Bạch Phá Cục có thể nhẫn nhịn được, vì Bạch gia thì hắn cũng có thể làm được.
Chần chừ đôi lúc Bạch Phá Cục liền rút lấy máy di động của mình rồi bấm số.
Rất nhanh ở đầu dây bên kia đã có người nhấc máy, đó là giọng nói sang sảng của một người đàn ông, vừa thân mật lại vừa có phần nịnh bợ Bạch Phá Cục:"Bạch đại thiếu gia! Sao cậu lại có thời gian gọi cho ông chú này thế?"
"Đại thiếu gia! Sao cậu lại nói thế? Có chuyện gì cứ việc nói cho chú biết, chúng ta là người một nhà cả mà đúng không?" Giọng người đàn ông kia giả bộ tức giận nói.
Nếu như là ngày trước thì Bạch Phá Cục cảm thấy vô cùng buồn nôn, bởi vì khi hắn gọi cho người khác, thì ai cũng dùng cái giọng này nói chuyện với hắn cả.
Nhưng trong tình hình hiện nay thì những lời nói như thế này này lọt vào tai hắn lại làm cho hắn có cảm giác được an ủi bội phần.
Trên thế gian này, tất cả mọi thứ đều nằm dưới sự điều khiển của quyền lực và tiền bạc. Chỉ cần có trong tay hai thứ này thì bạn sẽ có được sự nể trọng của người khác.
"Chú ơi! Có người đang đánh lén Bạch gia, bây giở cháu đang rất cần tiền để xoay vòng!" Bạch Phá Cục nói.
"Bao nhiêu?"
"Một tỷ nhân dân tệ!"
Người đàn ông ở đầu dây bên kia đột nhiên im lặng, cứ như là bị con số này làm cho sợ hãi ngã ngửa ra đằng sau rồi vậy.
Một lúc lâu sau, người đàn ông kia mới lên tiếng nói:"Một số tiền lớn như vậy, sao cậu không đi mượn ngân hàng ấy? Thường là ngân hàng sẽ cho cậu mượn hết thôi! Chúng ta đều là dân buôn bán với nhau, không cần phải chơi nhau như thế này chứ?"
"Mấy người cháu gọi bao gồm gã họ Liêu và họ Lưu đều nói không ở trong Yến Kinh, nhất thời không liên lạc được, cháu lại đang rất cần tiền_____Cháu biết là chú cũng có chút tiền, chính vì thế mà cháu mới gọi điện tới để nhờ chú!" Bạch Phá Cục gắng gượng cười nói.
Ngay cả bản thân hắn cũng biết nụ cười của hắn vô cùng khô cứng và đau khổ, nhưng may mà không có ai nhìn thấy nụ cười khủng khiếp này của hắn cả.
"Phá Cục à! Cậu cũng biết đấy Thừa Phong có cái không bằng lòng với cậu, số tiền lớn như vậy, tôi cũng không thể nào làm chủ được____" Giọng nói của người đàn ông này đã thay đổi, xưng hô cũng tỏ ra xa cách, điệu bộ cũng đã bắt đầu ậm ừ, cứ như là ông ta chùm lên ống nói của mình một tấm vải mỏng vậy, làm cho người nghe cứ cảm thấy lùng bùng khó chịu.
"Vậy thì việc ngày hôm đó là do cháu đã sai!" Bạch Phá Cục cười nói:"Có cơ hội thì cháu sẽ mời Thừa Phong đi ăn cơm rồi xin lỗi cậu ấy!"
Thừa Phong chính là cậu con trai của người đàn ông này, cũng là tổng giám đốc của công ty ông ta, chỉ vì Bạch Phá Cục điều tra ra cậu ta nâng giá của tập đoàn họ Bạch bán cho mấy công ty ở dưới nên Bạch Phá Cục đã cho cậu ta mấy cái bạt tai. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL
Nếu như không phải là người đàn ông này đứng ra xin xỏ, thì có lẽ hắn đã đập cho cậu ta thành tàn phế rồi.
Và dĩ nhiên cái thù ngày hôm đó, hôm nay đã có dịp đáp trả rồi.
"Ha ha ha! Thừa Phong cũng vừa mới về, đây là chuyện của bọn trẻ các cậu, các cậu cứ từ từ mà nói chuyện với nhau nhé!" Người đàn ông đó cười nói và pha lẫn một điều gì đó vô cùng sung sướng và mãn nguyện.
Tiếp đó Bạch Phá Cục nghe thấy tiếng điện thoại được chuyền sang tay của người khác. Hắn biết là con trai của ông chú của hắn đang ngồi ở đó từ rất lâu rồi, hiển nhiên cuộc hội thoại giữa hắn và ông chú đã để cho người này nghe thấy hết.
"Bạch Phá Cục à?" Giọng người đàn ông kia vang lên pha lẫn một chút khinh bỉ và đắc thắng.
"Là tôi đây!" Bạch Phá Cục nói:"Thừa Phong! Khi nãy tôi có nói chuyện với chú là chuẩn bị mời cậu ăn bữa cơm....!"
"Ăn cơm cũng chỉ là cái cớ, mà mượn tiền mới là thật đúng không?"" Giọng người đàn ông kia vang lên lạnh lùng.
"Tôi đang cần gấp lắm!" Bạch Phá Cục cười nói, điệu cười của hắn trông vừa băng giá lại vừa dữ tợn.
"Bạch Phá Cục à! Anh nghĩ rằng tôi liệu sẽ cho anh mượn tiền không?" Giọng của người đàn ông kia nâng cao lên the thé nói:"Ngày trước anh làm nhục tôi trước mặt bao nhiêu người, anh có nghĩ cho tôi không? Tôi đã có lúc nghĩ rằng cả đời này tôi không thể nào trả thù nổi anh, cả đời này chỉ biết để anh đè nén dẫm đạp lên mà thôi! Nhưng thật không ngờ ông trời lại mở mắt để anh gặp phải cảnh lụi bại này___Anh ngày trước chưa từng bị người khác từ chối đúng không? Cảm giác bị người khác làm nhục đúng là thật khó nuốt đúng không?"
"Đúng là rất khó nuốt!"" Bạch Phá Cục cười nói:"Con sói đi ngàn dặm đường để tìm con mồi của mình, còn con chó đi ngàn dặm đường chỉ để tìm ***! Mày trả thù tao thì cũng chỉ làm cho mày bỏ tức một chút mà thôi! Mà kiểu báo thù này của mày chẳng qua cũng chỉ là mấy lời nói khó nghe với vẫn chẳng làm tao bị làm sao cả! Nhưng mày nên nhớ rằng chờ đến khi tao trả thù rồi thì cái công ty của mày chỉ có nước phá sản, mày chỉ có nước cút ra ngoài đường mà ăn xin! Cho tao gửi lời hỏi thăm ông chú của tao nhé!"
Không chờ cho đối phương kịp nói thêm câu nào, Bạch Phá Cục liền cúp luôn điện thoại.
Cốc cốc.
Cánh cửa phòng của Bạch Phá Cục vang lên, sau đó nó được mở ra nhẹ nhàng.
Người vừa bước vào này làm cho Bạch Phá Cục trông thấy đã dựng thẳng người chạy tới.
Bạch Phá Cục nói:"Sao ông lại đến đây vậy!"
Không sai, ông lão Bạch Chỉ Kính ẩn cư lâu năm nay lại tái xuất giang hồ. Ông mặc một chiếc áo màu xám chống gậy, sắc mặt trầm tĩnh bước tới.
Đi sau lưng ông là gã điên Bạch Tàn Phổ, hắn nhìn Bạch Phá Cục cười cười, không biết là hắn cười thông cảm với ông anh họ Bạch Phá Cục của mình hay là cười đểu về sự thất bại của hắn ta nữa.
"Sao thế? Đã chịu thua rồi sao?" Bạch Chỉ Kính đi đến chỗ ngồi của Bạch Phá Cục ngồi xuống rồi nói
"Cho cháu một tỷ!" Bạch Phá Cục nói:"Chỉ cần một tỷ thôi là cháu có thể xoay chuyển được tình thế?"
"Sao? Cháu định lấy tiền đóng quan tài của ông ra đánh cược hả?" Bạch Chỉ Kính nói.
"Đây không phải là đánh cược mà là chữa cháy!" Bạch Phá Cục không cam tâm nói:"Cháu chỉ cần một tỷ tiền xoay vòng vốn thôi!"
"Cháu chỉ là không thích thua cuộc mà thôi!" Bạch Phá Cục nói.
"Cháu đến cả đối thủ của mình là ai mà cũng không biết, thế mà định rót tiền vào để đối chọi với chúng hay sao?"
"Nếu như không rót vào thì chúng ta sẽ thua càng thê thảm hơn!" Bạch Phá Cục cố gắng giải thích:"Từ con số không hay con số một bắt đầu thì có gì khác nhau đâu, nếu như thắng cuộc thì chúng ta vẫn là số mười!"
"Không thắng được đâu!" Bạch Chỉ Kính lắc lắc đầu nói:"Trận chiến này chúng ta đã thua rồi!"
"Là ai vậy?" Bạch Phá Cục vung nắm đấm lên tức giận nói.
"Văn Nhân Mục Nguyệt!" Bạch Chỉ Kính nói:"Lần này chúng ta bị con ranh đó chơi đểu sau lưng rồi!"
"Sao lại là cô ấy được cơ chứ?" Bạch Phá Cục nói:"Cô ấy giống với chúng ta, đều đầu tư sáu tỷ rồi, nhà Văn Nhân làm gì có chuyện còn nhiều tiền như vậy cơ chứ?"
"Nếu như cộng thêm nhà Tần gia thì sao hả?" Bạch Chỉ Kính cười nói, giọng của ông lúc này trở nên lạnh lẽo sắc lẹm như lưỡi dao lam cắt ngang họng của Bạch Phá Cục vậy.