Thực ra chiếc hồ này cũng không phải là sâu lắm, ngay giữa hồ cũng chỉ cao đến ngực người lớn mà thôi nên khi Tần Lạc nhảy xuống thì mực nước cũng chỉ đến hơn thắt lưng hắn có một chút.
Cho dù là cô gái kia có thấp hơn hắn đi chăng nữa, thì cũng không thể nào bị chết đuối được, chỉ cần cô gái kia đứng thẳng người dậy thì mực nước cùng lắm cũng chỉ lên đến ngực mà thôi.
Có lẽ cô gái này sợ nước cũng nên. Tần Lạc nghĩ vậy liền tiến tới gần cô gái, khi hắn đang định kéo cô gái lên bờ thì bị nàng vung tay cào rách mấy đường ở trên mặt.
Có lẽ cô gái này khi rơi xuống nước bị uống nhiều nước quá, hoặc có lẽ là do gặp phải sự cố nguy hiểm nên có những hành động khác thường và còn không ngớt kêu la nữa
"Cứu tôi với... Cứu tôi với…"
Tần Lạc lại thấy cô gái chìm xuống uống thêm vài ngụm nước, hắn nghĩ có lẽ phải nhanh tay kéo cô gái lên bờ mới xong chứ để mặc như thế này thì bao nhiêu vi trùng vi khuẩn trong hồ cũng bị nàng uống hết vào bụng mất.
Tần Lạc không còn để ý đến vết cào trên mặt khi gặp phải nước thì đau rát nữa, mà tiến thẳng tới một tay ôm chặt lấy cô gái rồi nói:"Là anh đây! Anh là Tần Lạc đây!"
Không biết là do bộ ngực của Tần Lạc làm cho cô gái trở nên bình tĩnh hay là do nghe thấy giọng nói cùng với cái tên quen thuộc của hắn mà cô gái mới mở mắt ra nhìn Tần Lạc. Cô gái lúc này mới không né tránh nữa mà ôm chặt lấy hắn như vừa ôm được cây cọc giữa dòng. Chân tay quấn chặt lấy thân hình của Tần Lạc, điệu bộ giống như chết cũng không chịu buông ra vậy.
Hai chân của Tần Lạc bị hai chân của nàng kẹp chặt lại làm cho hắn đi đứng vô cùng bất tiện. Nhưng Tần Lạc cũng không muốn đẩy nàng ra vì hắn thầm cảm thấy cảm giác động chạm da thịt với nàng này làm cho hắn dễ chịu, khoan khoái vô cùng.
Cô gái này mặc một chiếc váy dài nên khi ở dưới nước nó bỗng xòe hết cả ra. chính vì thế mà khi cặp chân của nàng kẹp vào chân của Tần Lạc làm cho hắn thực sự cảm nhận được làn da mịn màng trơn bóng của nàng.
Nếu là bạn, bạn có muốn được cảm giác như vậy không?
Thế là hắn từng bước từng bước một ôm cô gái đưa lên trên bờ, chờ cho đến khi lên đến bờ rồi mà cô gái vẫn không chịu buông hắn ra
Vì bờ hồ hơi dốc, mà cô gái lại cứ ôm chặt rịt lấy hắn làm cho hắn không thể nào leo lên trên bờ được.
Tần Lạc thấy vậy liền đưa tay lau lau vết nước trên mặt của cô gái rồi nói:"Toái Toái! Anh là Tần Lạc đây mà, em đừng sợ nữa, không sao rồi! Em buông anh ra đi rồi anh sẽ đưa em lên bờ. Em uống nhiều nước trong hồ như vậy phải nhanh chóng cho ra ngoài nếu không sẽ bị đau bụng đấy.
"Em không muốn! Em không muốn!" Ninh Toái Toái lắc lắc đầu nói, người vẫn ôm rịt lấy Tần Lạc. Giọng nói của nàng có phần ấm ức, gương mặt nàng mếu máo không còn cứng rắn như Ninh Toái Toái của ngày thường nữa. Nàng cứ ôm lấy Tần Lạc rồi khóc ồ lên.
Trông vào bộ dạng đáng thương này của Ninh Toái Toái, Tần Lạc mới định thần trở lại, nàng đúng là không cố tình làm trò để lạm dụng hắn.
"Thôi được rồi!" Tần Lạc chỉ còn mỗi cách ôm chặt lấy nàng rồi đẩy lên, sau đó lấy hết sức bình sinh từng bước từng bước một lết lên trên bờ. Hắn vừa phải đảm bảo rằng mình phải leo được lên trên, lại vừa phải đảm bảo làm sao cho hai người không bị lăn nhào xuống hồ nữa. Đây vốn là một việc vô cùng nhẹ nhàng, vậy mà đã hao tổn của hắn không biết bao nhiêu là thời gian.
Khi lên trên bờ rồi thì Tần Lạc vội vàng giúp Ninh Toái Toái ép nước ở trong bụng nàng đào thải ra ngoài.
Trong tình trạng này thì ở trên phim ảnh thường là nam diễn viên chính dùng hai tay ấn vào ngực của nữ diễn viên chính, mỗi lần ấn xuống nam diễn viên chính còn phải gọi tên nữ diễn viên chính, hoặc là những câu đại loại như:"Em yêu tỉnh lại đi, em đừng chết, anh không thể mất em được! Em phải sống để còn đi ngắm bình mình, đi ngắm mưa sao băng với anh…"
Dĩ nhiên, đấy cũng là kiểu cứu người thông dụng nhất trên toàn thế giới.
Tần Lạc cũng muốn làm như vậy, nhưng ngực của Ninh Toái Toái lại cứ dí chặt cứng lên ngực của hắn, làm cho hắn không thể nào gỡ ra rồi ấn xuống được.
Hơn nữa, Ninh Toái Toái không giống với Lăng Tiếu vì nàng vô cùng thông minh, thông minh một cách đáng sợ. Chỉ cần biết suy đoán một chút là nàng chắc chắn sẽ đoán ra được là Tần Lạc không chỉ muốn ấn ngực đào thải nước bẩn trong bụng nàng ra một cách đơn giản như vậy.
Thế nên, Tần Lạc chỉ còn có mỗi cách là bấm vào huyệt ở khuỷu tay của nàng kích thích lục phủ ngũ tạng bên trong người nàng. Ninh Toái Toái bất giác nôn thốc nôn tháo.
Oẹ........
Tần Lạc dùng lực khá là mạnh, lại bất ngờ nên Ninh Toái Toái không kịp quay người đi. Nguồn: http://thegioitruyen.com
Thế là bao nhiêu là nước bẩn trong hồ cùng với dịch vị tiêu hóa dạ dày của nàng phun hết lên người của Tần Lạc. Quần áo của hắn vốn đã ướt nhẹp, giờ cộng thêm mấy thứ này thì lại càng trở nên tạp nham không chịu nổi.
Tần Lạc thầm nghĩ có lẽ mình nên nhảy xuống hồ lần nữa tắm cho sạch, chứ cứ như thế này mà đi gặp Lăng Tiếu thì có lẽ hơi bị thiếu tôn trọng đối phương quá.
Nôn lên nôn xuống một hồi thì bụng của Ninh Toái Toái bắt đầu trở nên trống rỗng. Nàng cũng biết mình vừa làm gì, nên xấu hổ cúi gằm mặt xuống, nhắm chặt mắt lại, chỉ mong có cái lỗ ở gần đấy rồi chui đầu xuống dưới đó cho xong.
Còn gì xấu hổ hơn là nôn oẹ đầy lên người người khác như vậy?
"Tần đại ca! Em xin lỗi. Em không kịp quay người......"Ninh Toái Toái cố gắng giải thích, giọng nói của nàng lí nhí vo ve như muỗi vậy.
"Không sao!" Tần Lạc cười nói, hắn vỗ vỗ lên lưng của nàng nói:"Đỡ hơn nhiều rồi chứ?"
"Vâng!" Ninh Toái Toái gật gật đầu, nàng bất đắc dĩ buông người của Tần Lạc ra, đứng thẳng người dậy nhưng vẫn cúi gằm đầu xuống không dám nhìn trực diện vào mặt của Tần Lạc: "Tần đại ca! Anh cởi áo ra đi, em giặt giúp anh!"
"Em về thay quần áo đi! Mặc quần áo ướt thế này bệnh đấy!" Tần Lạc nói:"Còn cái áo này cứ để đấy anh tự biết giải quyết!"
Sau khi xác định Ninh Toái Toái ổn định rồi Tần Lạc liền cởi luôn áo ra nhúng xuống hồ giặt qua. Khi hắn thấy nhưng vệt nôn oẹ trên áo của hắn phai đi rồi mới kéo áo lên vắt khô.
Khi Tần Lạc quav người lại thì thấy Ninh Toái Toái vẫn đứng ở đó. Bộ váy của nàng khi ở dưới nước bồng bềnh xòe ra hết cở bao nhiêu, thì khi lên bờ nó bó sát vào hai chân của nàng bấy nhiêu.
Mùa hè của Yến Kinh cũng đã tới rồi có rất nhiều cô gái trẻ đẹp ăn mặc gợi cảm, quyến rũ ở trên đường phố. Ninh Toái Toái tuy là người khá bảo thủ trong cách ăn mặc nhưng loại vải của chiếc váy dài cùng với chiếc áo nàng đang mặc cũng khá là mỏng.
Chỉnh vì vậy mà bộ ngực tròn trịa, cùng với cặp đùi thon dài của nàng cứ lồ lộ ra trước mặt của Tần Lạc.
Hơn nữa bộ tóc ướt nhẹp của nàng buông xõa ngang vai cứ tí tách rỏ nước xuống trông vô cùng khêu gợi, gương mặt nàng trở nên hồng hào hơn càng làm cho Tần Lạc ngẩn người ngắm nhìn.
Đứng trên góc độ của thợ chụp ảnh nghệ thuật thì có lẽ đây chính là vẻ đẹp hấp dẫn, cám dỗ nhất.
"Sao em vẫn ở đây vậy?" Tần Lạc hỏi.
"Em không có quần áo!" Ninh Toái Toái tủi thân nói:"Em về cũng không biết ăn nói với dì như thế nào nữa."
Tần Lạc nghĩ cũng đúng, vì Ninh Toái Toái đến viện điều dưỡng cũng chỉ thăm Lăng Tiếu, mang quần áo đi làm gì, hơn nữa nàng mặc bộ quần áo ướt này về nhà thì người nhà nàng sẽ hỏi tại sao. Bộ dạng nàng khêu gợi sexy như thế này đi ra ngoài kia có phải làm cho mấy anh chàng vệ sỹ được một phen bổ mắt hay sao?
Dĩ nhiên, nàng đứng ở đây thì mình cũng được bổ mắt, nhưng bị một người nhìn khác hẳn với bị một đám người nhìn.
Tần Lạc nghĩ chắc Ninh Toái Toái có cùng suy nghĩ như mình, nếu mình mà là nàng thì mình cũng chỉ để cho một người nhìn thôi.
Tần Lạc ngẩng đầu lên ngắm bầu trời của Yến Kinh, thấy trời hôm nay cũng sáng nắng, vô vàn những lọn sáng xuyên qua kẽ lá chiếu lên thân hình của hắn và Ninh Toái Toái, làm cho thân hình của hai người hiện lên lốm đốm những vệt sáng của cái nắng mùa hè.
Bây giờ cũng đã gần về trưa, nắng càng lúc càng gay gắt, ngồi nói chuyện một lúc có lẽ quần áo cũng sẽ khô ngay.
Tần Lạc cũng không mặc áo lên ngay mà tìm một khoảng đất trống yên tĩnh, rồi đưa Ninh Toái Toái ra đó ngồi hong khô. Hắn định khuyên nàng cởi bỏ áo váy ra để tiện hong khô, nhưng lại nghĩ nàng ngoài đồ lót ở bên trong ra thì còn mặc gì nữa, làm như vậy thì chẳng khác gì mình có ý định giở trò đồi bại với nàng cả.
"Em có thấy lạnh không?" Tần Lạc hỏi tuy thời tiết lúc này cũng khá nóng, nhưng Tần Lạc lại lo vì toàn thân của Ninh Toái Toái lúc này đang mặc quần áo ướt nhẹp như vậy sẽ làm cho nàng có cảm giác khó chịu:"Để anh đi ra phòng của Lăng Tiếu xem có quần áo nào hợp với em không nhé?"
"Không cần đầu!" Ninh Toái Toái nói: "Ngồi một lúc là nó sẽ khô thôi, nắng hôm nay cũng đẹp mà, em không thấy lạnh! Anh đừng đi không dì lại lo."
"Ừ, nếu vậy thì thôi!" Tần Lạc cố gắng hướng đôi mắt tham lam của mình rời khỏi bộ ngực tròn trịa của Ninh Toái Toái. Ngực nàng không to, không thể nào so bì được với Lệ Khuynh Thành hay Lâm Hoán Khê, thậm chí còn không bằng được cả với Văn Nhân Mục Nguyệt nữa, nó có phần giống với của Vương Cửu Cửu. Dĩ nhiên, đấy chỉ là cái nhìn bên ngoài vậy thôi. Vì bộ ngực của Lệ Khuynh Thành và Lâm Hoán Khê đúng là to và đồ sộ thật sự, còn Vương Cửu Cửu, Ninh Toái Toái hay Văn Nhân Mục Nguyệt có dùng áo lót để độn lên cho to hay không, thì hắn thực sự là không thể nào biết được.
Quần áo hai người đều ướt sũng, nên ngồi một lúc thì cảm thấy bất tiện, vì vậy mà họ quyết định đứng dậy nói chuyện.
Tần Lạc hỏi:"Em sợ nước à?"
"Hả? Tần đại ca, mặt của anh bị rách rồi!" Ninh Toái Toái lúc này mới phát hiện mặt của Tần Lạc có vết rách, lúc nãy có lẽ do mình sợ quá nên không để ý tới mặt của Tần Lạc bị rách. Thấy vậy Ninh Toái Toái tiến tới kiểm tra vết rách nói:"Có phải là do em cào rách không? Làm thế nào bây giờ? Em đi lấy thuốc bôi cho anh nhé?"
Nói xong Ninh Toái Toái liền quay người chạy đi.
Tần Lạc không để cho Ninh Toái Toái kịp hành động, hắn chộp lấy tay của nàng nói: "Không cần đầu, em quên là anh cũng là bác sĩ à?"
Tần Lạc thầm nghĩ, lúc nãy bảo em về thay quần áo thì không chịu, bây giờ sao lại muốn quav về để cho cả lũ đàn ông trông thấy bộ dạng sexy của em?
"Ồ, anh có thuốc hả? Vậy anh mau bôi lên đi!" Ninh Toái Toái thúc giục nói:"Nếu để nó bị viêm thì phải đợi một thời gian mới khỏi được!"
Tần Lạc cười thầm trong bụng, lẽ nào mình lại để bộ mặt đẹp trai này của mình bị viêm nhiễm hay sao, còn lâu nhé! Bất kỳ người đàn ông nào khi có một khuôn mặt đẹp trai thì đều sẽ chăm sóc và che chở cho nó một cách cẩn thận.
Tần Lạc lấy trong túi áo của mình ra bột kem dưỡng da Kim Dũng, khi hắn đang định đưa nó lên mặt thoa thì Ninh Toái Toái đã đưa tay chộp lấy hộp kem trên tay của hắn.
"Anh không trông thấy đâu, để em thoa cho anh!" Ninh Toái Toái vừa dứt lời thì ngón Tay nàng đã nhúng một ít kem lên trên đầu ngón tay rồi bôi lên vết thương trên mặt Tần Lạc.
Ninh Toái Toái sợ lọ kem này kích thích vết thương trên mặt Tần Lạc, nên mỗi lần thoa xong nàng lại kiễng chân lên thổi thổi vào vết thương vài cái.
Tần Lạc cao hơn Ninh Toái Toái một cái đầu, do vậy nàng phải kiễng lên mới vươn tới chỗ vết thương, khi kiềng chân chân lên thì bộ ngực của Ninh Toái Toái lồ lộ ngay trước mặt của Tần Lạc.
Thế là hắn vô tình nhìn rõ được hai chấm đỏ đỏ trên bộ ngực trắng muốt của nàng.