Trông thấy tai của Ninh Toái Toái bắt đầu ửng đỏ, Tần Lạc bỗng nhiên cảm thấy khó hiểu vô cùng.
Bàn chuyện làm ăn chứ có phải làm gì bậy bạ đâu mà ngượng ngùng nhỉ? Hơn nữa, Tần Lạc cũng hiểu bản tính của Ninh Toái Toái nàng không phải là người khi nói đến chuyện tiền bạc là đỏ mặt lên như thế này.
"Ý của em là.....nếu như anh dùng cái ý tưởng của của em thì em có thể miễn phí cho anh, anh không dùng thì người khác cũng chẳng bao giờ dùng tới cả! Còn nếu anh dùng nó thì coi như anh đã thực hiện được ước mơ của em rồi____Em rất muốn xây một tòa lầu như thế này, e rằng cả cuộc đời em cũng không có cơ hội được trông thấy nó được xâv dựng lên, cho dù em có là người chuyên buôn bán nhà đất đi nữa cũng không mạo hiểm đầu tu vào căn nhà này để rồi vứt tiền qua cửa sổ!" Ninh Toái Toái sợ Tần Lạc biết ý nghĩ trong đầu của nàng, nên nàng nhanh chóng chuyển đề tài câu chuyện sang một hướng khác:"Hơn nữachẳng qua cũng chỉ là một tác phẩm chưa được hoàn thành, có thực hiện được hay không đến cả bản thân em cũng không chắc lắm!"
Tần Lạc nghe vậy thì bật cười nói:"Có gì mà không làm được cơ chứ? Những thứ này chỉ cần có người muốn làm là làm được mà. còn không có ai muốn làm thì dĩ nhiên không làm được rồi! Anh sẵn sang bỏ tiền ra mua ý tưởng này của em để chứng minh cho em thấy ý tưởng của em hoàn toàn có thể thực hiện được!"
Thực ra bức tranh thiết kế này của Ninh Toái Toái rất giống với các bức tranh của các họa sĩ, có người hiểu được nó muốn mua nó thì nó sẽ rất có giá, còn không thì nó một xu cũng không đáng, cái chính là có người hiểu được giá trị của nó hay không mà thôi.
Còn về những thứ như giá trị nghệ thuật thì.....Cái gì gọi là giá trị nghệ thuật? Cái gì đáng giá, cho dù có là một cọng rễ cây đi chăng nữa thì khi có người thưởng thức rồi sẽ có người bịa đặt cho nó một câu chuyện kinh thiên động địa, đến lúc đó nó ắt sẽ trở nên có giá trị. Và ngược lại khi không có người thưởng thức thì nó một xu cũng không đáng giá.
"Tần đại ca! Tại sao đang yên đang lành anh lại muốn xây nhà vậy?" Ninh Toái Toái nghiêm túc hỏi, nàng cũng biết Tần Lạc thực sự muốn bản thiết kế này của mình.
"Em biết công hội Trung Y chứ?" Tần Lạc nói.
"Em biết! Nó là một tay anh tạo dựng nên, hơn nữa lại còn là hội trưởng đầu tiên của nó nữa!" Ninh Toái Toái nói, nàng có nghe ngóng hết mọi việc có liên quan đến Tần Lạc ở Yến Kinh nên nàng cũng biết chút ít về công hội Trung Y.
Chỉ cần để tâm một chút tới Trung Y thì sẽ biết ngay tới thiên tài trung y Tần Lạc, mà kể cả những người không biết tới trung y thì cũng biết tới chuyện Tần Lạc hạ gục Hàn Quốc, náo loạn Paris như thế nào, hay biết chút ít thông qua việc lăng xê hắn như một vị anh hùng của báo giới, fans của hắn ngày càng đông, thậm chí còn có phần hơn cả mấy ngôi sao hàng đầu Trung Quốc nữa.
"Em thật biết cơ à?" Tần Lạc cười nói:"Ngày trước căn cứ địa của hiệp hội Trung Y được đặt trong Khuynh Thành Building, nhưng bây giờ nơi đó đất chật người đông, anh muốn mua một tòa lầu riêng giành cho công hội Trung Y. Thế rồi anh được một người bạn khuyên anh tự mua một mảnh đất rồi xây lên một tòa lầu riêng!"
Tần Lạc nói xong thì nhìn Ninh Toái Toái cười híp cả mắt lại, cứ như con lợn nhìn thấy nồi cám vậy:"Anh vẫn đang suy nghĩ về việc này, không ngờ đến viện điều dưỡng thì gặp được em! Cũng vừa vặn trông thấy tác phẩm này của em ,Anh nói thật đấy, em cứ ra giá bán cho anh đi!"
Tần Lạc ngày trước cũng đã nghe nói Ninh Toái Toái giành được giải kiến trúc sư quốc tế gì gì đó, nên nghĩ cho dù bâv giờ nàng vẫn còn là một sinh viên, nhưng cũng không nên khinh thường nàng mà trả với cái giá bèo bọt được.
"Em nói thật đấy, em hoàn toàn có thể cho không anh tác phẩm này mà không cần đến một xu!"Ninh Toái Toái vẫn cố chấp nói.
"Em không nhận tiền, thì anh không lấy đâu!" Tần Lạc lắc đầu nói.
Ninh Toái Toái trầm ngâm một lúc rồi nói:"Tần đại ca, anh có mang ví tiền trên người không?"
"Có!" Tần Lạc đáp:"Em định làm gì?"
Ninh Toái Toái giơ bàn tay thon nhỏ trắng trẻo ra nói:"Đưa cho em!"
Tần Lạc chẳng hiểu gì cả, hắn thầm nghĩ cô nhóc này chắc cũng không lưu manh đến mức cướp lấy ví tiền rồi bỏ chạy chứ. Tuy trong bụng nghĩ vậy nhưng hắn vẫn rút ví tiền ra đưa cho Ninh Toái Toái.
Ninh Toái Toái mở ví của Tần Lạc ra, rút lấy một tờ một trăm tệ nói:"Đây là tiền công của em!"
Nói xong nàng liền đưa bức tranh cho Tần Lạc rồi nói:"Chúng ta giao dịch đàng hoàng với nhau rồi nhé. chẳng ai nợ ai cả!"
Tần Lạc thấy vậy chỉ biết cười khổ nói:"Anh nói đưa em tiền là còn có một ý khác nữa, hy vọng em sẽ giúp anh hoàn thành tòa lầu này. Anh cho dù có được bản thiết kế này nhưng vẫn không biết nhờ ai để hoàn thiện nó cả, em bây giờ cầm một trăm tệ rồi thì anh biết mở miệng nhờ em ra sao nữa đấy?"
"Chẳng có gì cả! Em đã từ chối bố em ra nước ngoài học tập rồi. Em bấy giờ cũng có làm gì nữa đâu! Thời gian ở bên Tiếu Tiếu cũng đủ để hoàn thành bức vẽ này. Anh cũng không cần đưa tiền cho em làm gì, chỉ cần anh lo cho em ba bữa ăn là đủ rồi!"Ninh Toái Toái cười hi hi nói, Tần Lạc cuối cùng cũng chấp nhận ý kiến của nàng để cho nàng được vui.
"Vậy thì được!" Tần Lạc nói:"Chúng ta hoàn Thành xong rồi nói đến chuyện tiền nong sau, nhưng tòa nhà này sau khi được dựng lên thì sẽ không được gọi là nữa!"
"Tại sao vậy?" Ninh Toái Toái sững người hỏi.
Tần Lạc cũng biết điều kiện này của hắn cũng hơi bị quá đáng, nhưng vẫn thành thực nói:"Anh đã hứa với chị Hoán Khê rồi, tòa lầu của công hội Trung Y sẽ lấy tên của chị ấy, nó sẽ tên là Hoán Khê Building____Tuy tên của nó có vẻ kỳ quặc, nhưng dù gì thì anh cũngđã hứa với chị ấy rồi em thấy có được không? Nếu không được thì anh đi tìm người khác thiết kế vậy, hay là em làm một phần khác cho anh cũng được!"
Nếu như bạn trai của bạn mua một chiếc xe mới rồi lấy tên của bạn đặt cho nó, bạn có cảm thấy hạnh phúc không? Nếu như bạn trai của bạn đặt tên bạn cho tòa nhà mà anh ấy vừa mua, bạn có cảm thấy hạnh phúc không?
"Anh mới là người hạnh phúc chứ!" Tần Lạc ngượng ngùng nói.
"Được! Vậy thì tên của nó sẽ là Hoán Khê Building!" Ninh Toái Toái gật đầu đồng ý:"Nếu như đến cả việc này em còn không làm được thì làm gì có tư cách gọi anh là đại ca nữa cơ chứ?"
"Cảm ơn em!" Tần Lạc cảm kích nói.
Cũng vì sự nhượng bộ của Ninh Toái Toái mà tòa lầu của công hội Trung Y nổi tiếng trên toàn thế giới sau này có hai cái tên, có người gọi nó là Hoán Khê Building, còn đa số người trong giới kiến trúc thì vẫn gọi nó là Thái Cực building.
Ngoài ra, nó vẫn còn một cái câu chuyện lãng mạn cảm động lòng người nữa, đó là tòa nhà này gắn liền với cái tên của nam diễn viên chính Tần Lạc, và hai nữ diễn viên chính Lâm Hoán Khê và Ninh Toái Toái
Dĩ nhiên, Tần Lạc sau khi nổi danh khắp thế giới rồi thì những vụ scandal tình ái của hắn cũng không ngừng được lăng xê trên các mặt báo, hư hư thực thực thực thực hư hư không biết đâu mà lần. Chính vì vậy mà những câu chuyện về hắn thường trở thành đề tài nóng bỏng của những người vô công rồi nghề mà thôi.
Hai người sau đó ngồi nói chuyện thêm một lúc nữa, áo quần trên người của Tần Lạc cũng đã khô đi khá nhiều, ít ra thì nó không còn chảy nước tong tong như lúc mới đầu nữa. Áo váy của Ninh Toái Toái cũng vậy, ướt cũng nhanh mà khô cũng nhanh không kém. Tuy cảm giác trên người vẫn còn hơi khó chịu, nhưng cũng làm cho nàng dễ chịu đi rất nhiều.
Tần Lạc cầm chiếc áo khoác của mình lên nhìn thì thấy nó cũng đã khô được phân nữa, chỉ hơi ẩm ẩm một chút, hắn cũng không để ý nhiều, cứ thế mặc nó lên người luôn.
"Bây giờ chúng ta đi thăm Tiếu Tiếu nhé!" Tần Lạc nói:"Trưa nay chúng ta ăn trưa tại viện điều dưỡng luôn, sau đó sẽ bàn tới các vấn đề khi thiết kế . Có rất nhiều điểm mà anh vẫn chưa hiểu lắm!"
"Dạ vâng." Ninh Toái Toái rất ít lên lớp, nên buổi chiều nàng thường cũng rảnh rồi, do vậy mà đã nhanh chóng đồng ý lời mời của Tần Lạc. Hơn nữa, nàng thật sự không muốn từ chối Tần Lạc một chút nào cả.
Hai người sau đó cùng nhau bước đi, bổng nhiên Ninh Toái Toái kêu lên ái da, sau đó cứ đứng im một chỗ.
"Em làm sao vậy?" Tần Lạc cau mày nhìn Ninh Toái Toái đang đau khổ đứng đó một cách khó hiểu.
"Chân em đau quá!" Ninh Toái Toái nói
Tần Lạc nghe vậy vội cúi xuống kiểm tra chân của nàng, phát hiện ra ngay chỗ cổ chân lúc này đã sưng đỏ tím hết cả lên, tuy không nghiêm trọng, nhưng nó cũng đủ để cho nàng cảm thấy đau đớn.
"Chân của em bị trẹo rồi mà không biết sao?" Tần Lạc trách móc nói. Bấy giờ hắn mới biết được lý do tại sao Ninh Toái Toái khi rơi xuống hồ mà vùng vẫy như sắp chết đuối như thế. Khi nàng phát hiện ra có người bổng nhiên đứng ở sau lưng mình thì vì kinh sợ quá độ mà nhảy chồm về phía trước, chân chẳng may bị trẹo nên ngã bổ nhào xuống hồ
Sau đó lên đến bờ rồi nhưng nàng cũng không đi đâu nhiều, rồi còn lại nôn lên người Tần Lạc nữa, tiếp đó thì cứ đứng nói chuyện với hắn về , do vậy mà không để ý đến cái chân của mình.
"Bấy giờ em mới phát hiện ra!" Ninh Toái Toái tủi thân nói, nàng nghe Tần Lạc đang trách móc mình thì không những không cảm thấy tức giận, mà lại cảm thấy hạnh phúc lâng lâng khó tả. Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: http://thegioitruyen.com
Nàng thầm nghĩ, những người ở xung quanh nàng thì chỉ có mỗi cha của nàng mới dùng khẩu khí trách móc như vậy khi nói chuyện với nàng mà thôi.
Tần Lạc đưa tay lên ấn ấn vào chỗ sưng tay nơi chân của nàng nói:"Có đau không?"
"Dạ đau!"Ninh Toái Toái đáp.
"Có đi được không?"
"Đi được!" Ninh Toái Toái gật gật đầu sau đó nàng thử nhón chân lên, rồi lại cau mày lại nói:"Đi thì đi được, nhưng mỗi lần nhấc chân lên lại đau!"
"Vậy thì đừng đi nữa, như thế chân cũng đỡ hoạt động ảnh hường tới nó làm nó càng nghiêm trọng hơn!" Tần Lạc nói xong liền tiến tới ôm ngang hông Ninh Toái Toái sau đó lấy một tay ôm eo một tay đỡ lấv chân sưng của nàng, cứ như là người ta đang ôm một đứa trẻ vậy.
"Nhỡ có người nhìn thấy thì sao?" Ninh Toái Toái úp mặt vào ngực Tần Lạc e Thẹn nói, tuy ngoài miệng nàng nói như vậy, nhưng trong bụng thì chỉ muốn Tần Lạc cứ ôm mình như thế mãi.
"Có gì mà sợ?" Tần Lạc nói:"Em bị thương rồi anh cũng không thể nào bỏ mặc em đứng ở đây được chứ?"
Nhưng tâm tình của chị em phụ nữ lại nhạy cảm hơn của đàn ông rất nhiều. Tần Lạc vốn chỉ là lo lắng chân của Ninh Toái Toái không bước đi nổi nên mới ôm nàng bế đi thôi nhưng Ninh Toái Toái lại không nghĩ như vậy, nàng nghĩ những thứ gì thì chỉ có một mình nàng mới biết mà thôi.
Lăng Vân lúc này đứng ở ngoài cổng, trông thấy Tần Lạc đang ôm Ninh Toái Toái thì kinh ngạc vô cùng, lên tiếng hỏi:"Hai người đang____?"
Chỉ có mỗi mẹ của Lăng Tiếu là mừng thầm trong bụng thôi, vì từ khi con gái bà bị thương thì Ninh Toái Toái đổi xử với bà chẳng khác gì hai mẹ con, ngoài ra sau mấy lần nói chuyện và tiếp xúc với Tần Lạc bà cũng biết Tần Lạc là một người đàn ông tốt, nên cười nói:"Cái này gọi là cầu hôn đó hả? Cô không thể làm chủ cho Toái Toái về chuyện này được đây, cháu phải bế nó về nhà bố mẹ đẻ nó mà hỏi cưới!"
Nói xong bà lại nghĩ tới con gái của mình. Nếu nó không yêu nhầm người thì chắc cũng không đến mức như ngày hôm nay, hai tròng mắt của bà bỗng dưng rưng rưng, hai hàng nước mắt bắt đầu lăn dài xuống má.