Bác Sĩ Thiên Tài

Chương 673: Không phải Tần Lạc giả



Tần Lạc không dừng lại ở tỉnh lị Vân Điền. Sau khi rời khỏi sân bay, Tần Lạc và Đại Đầu thuê một chiếc xe lái về hướng Vân Phàm. Lần đầu tiên hắn tới Vân Phàm là vì việc nước, cứu dân chúng qua cơn hoạn nạn nên được rất nhiều quan chức nghênh đón. Tất cả mọi việc đã được chuẩn bị trước.

Nhưng lần này hắn tới với tư cách cá nhân. Không có người đón tiếp ở sân bay. Không có người chuẩn bị sẵn xe cộ cho hắn. Không có người dẫn đường cũng không có đặt trước việc ăn uống. Tất cả mọi việc hắn phải tự mình giải quyết.

Tần Lạc đi tới chỗ của Triệu Quyên. Vì thuận tiện cho việc giám sát viện trợ tài chính cùng với việc đẩy mạnh xây dựng khu vườn sinh thái cấp quốc gia, Vương Cửu Cửu đã thiết lập ở Vân Phàm một văn phòng đại diện.

Tần Lạc muốn tới văn phòng này để xem có tìm ra đầu mối nào giúp hắn thuận lợi trong việc tìm kiếm Vương Cửu Cửu không. Vân Điền là một tỉnh lớn. Nếu tính theo diện tích Vân Điền là tỉnh lớn nhất nhì Trung Quốc. Vân Phàm cũng là thành phố lớn nhất nhì Trung Quốc. Biển người mênh mông, biết tìm ở đâu bây giờ?

Không biết có phải lái xe cố ý chạy theo đường vòng hay không mà khi taxi dừng lại trước building có văn phòng đại diện Tần Lạc muốn tới, giá cước taxi trên đồng hồ đã lên tới hơn năm trăm tệ.

Tần Lạc thanh toán tiền sau đó hắn cùng Đại Đầu đi lên lầu chín của toà building.

Triệu Quyên đã đã đưa cho Tần Lạc một tấm danh thiếp. Trên danh thiếp có ghi Lý Thanh Sơn là người phụ trách chi nhánh thành phố Vân Phàm. Lần này Tần Lạc tới đây chủ yếu là muốn nói chuyện với Lý Thanh Sơn.

Văn phòng làm việc hoàn toàn không tệ chút nào. Văn phòng làm việc mới. Trang thiết bị trong phòng cũng mới mua nên không khí rất khí thế. Trên cửa có treo một tấm biển: "Chi nhánh quỹ viện trợ khó khăn Tần Lạc" nhưng lại không có biển hiệu giới thiệu hạng mục khu vườn sinh thái kia.

"Chào anh, xin hỏi anh có chuyện gì?" Một cô gái tiếp tân ngồi sau bàn nhìn thấy Tần Lạc và Đại Đầu đẩy cửa đi vào, vội vàng đứng dậy đón và hỏi.

Tần Lạc đưa tấm danh thiếp trong tay cho cô gái nói: "Tôi muốn tìm giám đốc Lý".

"Xin hỏi anh có hẹn trước không?"

"Không" Tần Lạc lắc đầu. Hắn thậm chí còn không cho Triệu Quyên gọi điện thoại cho Lý Thanh Sơn. Hắn sợ Vương Cửu Cửu sẽ biết việc này lại lén lút bỏ đi. Vương Cửu Cửu lén bỏ Yến Kinh đi, không thông báo cho hắn một câu, không phải là có ý tứ bên trong của việc đó sao? Nàng sợ làm khó dễ cho hắn nên muốn một mình gánh chịu việc này.

"Xin lỗi. Nếu như không có hẹn trước thì giám đốc Lý không thể tiếp anh được" Cô gái áy náy nói.

Tần Lạc chỉ vào tấm biển hiệu nói: "Cô có nhìn thấy hàng chữ trên tấm biển này không?"

"Anh này, anh đang nói thật hay nói đùa vậy?" Cô gái cười, một nụ cười cứng đơ nhưng nàng thầm nghĩ người thanh niên này bị điên. Thật đáng tiếc khi là một người đẹp trai, hấp dẫn như này.

"Tôi không nói đùa" Tần Lạc nghiêm mặt nói. Hắn rút chứng minh thư trong ví ra đưa cho cô gái và nói: "Quỹ viện trợ khó khăn Tần Lạc. Tôi chính là Tần Lạc".

"Hả? Cô gái cực kỳ sửng sốt khi biết thân phận của Tần Lạc. "Anh… anh không phải đang nói đùa đấy chứ?"

"Tôi đã nói là tôi không nói đùa" Tần Lạc cười nói: "Tôi muốn gặp giám đốc Lý của cô".

"Anh, hãy hãy chờ một chút" Cô gái tiếp tân vội vàng đưa trả Tần Lạc chứng minh thư rồi bước nhanh vào phòng trong.

Nhanh chóng, một người đàn ông trung niên đeo kính cùng cô gái bước ra khỏi phòng. Người đàn ông tươi cười, thái độ cực kỳ niềm nở, chìa tay nói: "Tần tiên sinh. Hoan nghênh tiên sinh tới Vân Phàm. Tại sao tiên sinh không gọi điện trước cho tôi? Tôi nhất định sẽ cử người đi đón tiên sinh".

Dáng vẻ thân thiết của người đàn ông khiến Tần Lạc thoáng nghi ngờ. Tần Lạc bắt tay người đàn ông rồi hỏi: "Anh biết tôi?"

"Tiên sinh chỉ nói đùa" Lý Thanh Sơn cười nói: "Tôi là người phụ trách chí nhanh quỹ trợ giúp khó khăn Tần Lạc ở Vân Phàm giúp Vương tiểu thư. Quỹ cứu trợ này mang tên riêng của một người, đương nhiên tôi phải có tất cả các tư liệu của tiên sinh. Đương nhiên chỉ là những tư liệu có thể công bố ra ngoài, hoàn toàn không liên quan tới…'.

Tần Lạc thầm nghĩ: đúng là mình đã hỏi một câu ngu ngốc. Hắn cười nói: "Chúng ta hãy tìm một nơi yên tĩnh nói chuyện".

"Đương nhiên" Lý Thanh Sơn vội vàng nói: "Trong phòng làm việc của tôi có một vị khách. Chúng ta hãy tới phòng họp một lát, được không?"

"Không sao" Tần Lạc không ngại phải ngồi ở đâu. Hắn chỉ muốn biết Vương Cửu Cửu có tới Vân Phàm hay không.

Khi vào trong phòng họp, Tần Lạc đi thẳng vào vấn đề: "Giám đốc Lý, bao lâu thì anh báo cáo công việc với tổng giám đốc Vương một lần?"

"Một tuần một lần" Lý Thanh Sơn nói: "Mặc dù Tổng giám đốc Vương còn rất trẻ nhưng quy định làm việc vô cùng nghiêm ngặt. Hơn nữa đây chính là hạng mục đầu tiên của chúng ta nên tổng giám đốc giám sát rất chặt chẽ, không cho phép có sai sót".

Tần Lạc gật đầu hỏi: "Vậy gần đây anh có gặp giám đốc Vương không?"

"Không" Lý Thanh Sơn nói: "Đã hơn hai tháng nay tôi vẫn chưa gặp tổng giám đốc. Đại đa số các lần báo cáo đều gửi theo email".

"Cô ấy có trả lời không?"

"Có".

Tần Lạc kích động hỏi: "Lần trả lời gần đây nhất là lần nào?"

"Hôm qua" Lý Thanh Sơn nói.

"Hôm qua?" Tần Lạc tươi cười. Cuối cùng hắn cũng biết được đầu mối về cô bé này. "Cô ấy có nói cho anh biết cô ấy đang ở đâu không?"

"Không" Lý Thanh Sơn ngơ ngác hỏi: "Tần tiên sinh đang tìm tổng giám đốc Vương sao?"

"Đúng vậy" Tần Lạc thẳng thắn nói. Hắn không cảm thấy chuyện này có gì bí mật. "Bây giờ anh hãy gửi mail cho cô ấy nói có chuyện gấp cần báo cáo với cô ấy. Hãy nói cô ấy hãy nhanh chóng tới Vân Phàm một chuyến".

"Như vậy có được không?" Lý Thanh Sơn nói vẻ khó xử. Mặc dù Vương Cửu Cửu còn là một cô gái chưa tốt nghiệp đại học nhưng Lý Thanh Sơn hoàn toàn không dám khinh thường. Khi thành lập văn phòng này, thị trưởng Vân Phàm và rất nhiều quan chức đã đích thân tới chúc mừng. Chỉ cần có chuyện khó khăn nào liên quan tới hạng mục của quỹ cứu trợ Tần Lạc, chính quyền địa phường đều bật đèn xanh. Chẳng lẽ điều này không nói lên thế lực mạnh mẽ của tổng giám đốc sao?

Hơn nữa bản thân nếu không có chút chỗ dựa, có ai ngu ngốc tới mức mang hàng triệu tệ đi tài tợ cho người nghèo không? Lý Thanh Sơn hắn thật sự không dám dối gạt Vương Cửu Cửu tới đây.

Tần Lạc đưa chứng minh thư cho Lý Thanh Sơn và nói: "Tôi chính là Tần Lạc. Không phải anh nghi ngờ thân phận của tôi đấy chứ?"

"Không có… không" Lý Thanh Sơn cuống quýt phủ nhận. Hắn không ngờ gặp phải một ông chủ quái đản như này. Lý Thanh Sơn nói: "Tôi có thể gửi tin nhắn cho tổng giám đốc Vương, còn chuyện sau đó Tần tiên sinh hãy giải thích với Vương tổng, được không?"

"Đương nhiên" Tần Lạc nói.

Vì vậy Lý Thanh Sơn lập tức quay về phòng làm việc của mình mang máy tính xách tay tới, hắn gửi cho Vương Cửu Cửu một tin nhắn ngay trước mặt Tần Lạc. Nội dung của tin nhắn đại khái như Tần Lạc đã nói: Có chuyện quan trọng xảy ra ở Vân Phàm. Hắn mời tổng giám đốc Vương nhanh chóng tới Vân Phàm bàn cách xử lý.

Một phút, hai phút, ba phút đồng hồ…

Khi mới bắt đầu gửi tin nhắn, Tần Lạc và Lý Thanh Sơn vẫn có chủ đề để nói chuyện. dù sao Tần Lạc là ông chủ của quỹ cứu trợ khó khăn Tần Lạc nên hỏi một số tình hình hoạt động của quỹ là chuyện đương nhiên.

Nhưng khi thời gian trôi qua được hơn một tiếng đồng hồ, trên máy tính vẫn không có lời ngắc là có tin nhắn mới gửi tới thì Tần Lạc bắt đầu sốt ruột.

"Liệu cô ấy có còn ở trên mạng không?" Tần Lạc hỏi.

"Rất có khả năng" Lý Thanh Sơn nói: "Nhưng trước kia mỗi lần tôi gửi tin nhắn, Vương tổng đều lập tức gửi tin nhắn lại".

Tần Lạc lấy điện thoại di động, bấm gọi số của Vương Cửu Cửu nhưng trong điện thoại vang lên thông báo số điện thoại của nàng vẫn không liên lạc được.

"Tần tiên sinh, hay chúng ta đi ăn cơm đã?" Lý Thanh Sơn đề nghị. "Bây giờ là giữa trưa rồi. Có lẽ sau khi chúng ta ăn cơm xong thì sẽ có tin nhắn".

Tần Lạc thầm nghĩ: tóm lại không thể ôm bụng đói ngồi đợi được.

Vì vậy Tần Lạc liền dẫn Đại Đầu đi ăn cơm. Lý Thanh Sơn biết ý của Tần Lạc không muốn ăn cơm với người ngoài nên hắn vội vàng tới phòng làm việc xin lỗi khách hàng, cử người tiếp đãi bọn họ.

Lý Thanh Sơn biết Tần Lạc nóng lòng đợi tin nhắn của Tần Lạc nên sau khi ăn cơm xong hắn không sắp xếp hoạt động khác. Ba người ngay lập tức quay về văn phòng kiểm tra tin nhắn.

"Có một tin nhắn mới" Lý Thanh Sơn vui mừng nói: "Là tin nhắn của Vương tổng".

Chuyện đang mong đợi đột nhiên đến khiến cho một Lý Thanh Sơn dù ù ù cạc cạc cũng rất vui mừng, giống như bọn họ đã hợp tác đánh thắng một trận lớn vậy.

Tần Lạc vội vàng hỏi: "Cô ấy nói cái gì?"

"Vương tổng hỏi đã xảy ra chuyện gì?" Lý Thanh Sơn khó xử nói: "Làm sao bây giờ? Tôi phải giải thích với Vương tổng như thế nào?" Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL

Tần Lạc suy nghĩ một chút rồi nói: "Thông báo với cô ấy tôi là Tần Lạc".

"Nói thật sao?"

"Không cần phải nói dối cô ấy" Tần Lạc gật đầu.

Tin nhắn vừa mới gửi đi thì lập tức bên kia đã có tin nhắn lại. Hiển nhiên lúc này Vương Cửu Cửu đang online.

"Cô ấy nói anh nói dối cô ấy" Lý Thanh Sơn nói nhỏ: "Vương tổng muốn anh giơ chứng minh nhân dân ra".

Tần Lạc cảm thấy chuyện này tốt nhất là hắn vẫn phải xuất đầu lộ diện là hơn, không nên để một người khác nói chuyện thay mình. Hắn liền nói: "Có thể cho tôi mượn máy tính của anh một chút không? Tôi muốn nói mấy câu với cô ấy".

"Không thành vấn đề" Lý Thanh Sơn cũng thấy hắn ở đây không hợp lắm. Hai người đang liếc mắt đưa tình, hắn ở lại làm kỳ đà cản mũi làm gì? Lý Thanh Sơn đẩy máy tính tới trước mặt Tần Lạc nói: "Hai người cứ nói chuyện. Tôi ra ngoài bảo người mang trà vào".

Nói xong Lý Thanh Sơn liền đi ra ngoài.

Tần Lạc mở phần nhắn tin. Hắn suy nghĩ một lát rồi hắn viết tin nhắn theo kiểu ghép vần, không lưu loát: Bời vì sinh nhật của em là vào ngày chín tháng chín nên tên em mới là Cửu Cửu. Khi chúng ta gặp nhau lần đầu tiên, anh nói với em sẽ có một giáo viên trẻ tuổi đẹp trai. Em nói em chính là Quan Thế Âm Bồ Tát như lai phật tổ. Em đi học luôn mất tập trung, ngủ gà ngủ gật nhưng luôn kiên cường chống đỡ ghi chép bài. Buổi học nào em cũng mang cho anh một chén trà Long Tỉnh, lúc này trên tai em cũng có chiếc tai nghe nhạc…. Khi chúng ta quay về từ đám mừng thọ tám mươi tuổi của Tần lão gia, chúng mình đã không cẩn thận đi vào lòng sông, em đã nói muốn anh chịu trách nhiệm với em. Khi anh cõng em về nhà, em đã nói: "Thầy Tần, chúng mình cứ như này bỏ trốn, cuộc đời sẽ tốt hơn… anh là Tần Lạc, không phải là Tần Lạc giả".

Tần Lạc bấm nút gửi tin nhắn. Trên màn hình máy tính nhanh chóng hiện lên dòng chữ tin đã gửi thành công.

Nhưng bên kia lại im lặng rất lâu.

Tần Lạc kiên trì chờ đợi, thậm chí hắn còn tưởng rằng thegioitruyen.comword card hết tiền hay máy tính đột nhiên trục trặc nên vội vàng kiểm tra mấy trang webs khác nhưng kết quả khiến hắn có được kết luận là: quả thực Vương Cửu Cửu chưa trả lời tin nhắn của hắn.

"Sao không gửi vậy?" Tần Lạc tức giận thầm nghĩ. Khi bắt được liệu có nên đánh mấy cái vào mông không?

Leng keng…

Mấy âm thanh đó khiến tim Tần Lạc đạp nhanh hơn. Trên máy tính xuất hiện thông báo có tin nhắn mới.

"Em đang ở Vân Phàm. Nếu như trong một ngày anh có thể tìm thấy em. Em sẽ tặng anh một báu vật. Nếu như hôm nay anh không tìm được em. Em sẽ lấy Dương Phụ".