Lệ Khuynh Thành biết là Trần Tư Tuyền có cảm tình với Tần Lạc, vì vậy mặc dù ngày thường vẫn giữ nguyên bản tính mà đùa cợt quá trớn với hắn nhưng không hề kèm theo hành động thực tế nào cả. Hôn điên cuồng như ngày hôm nay đây thì đúng là lần đầu tiên.
Cũng may mà nàng biết dừng lại đúng lúc, trong lúc Trần Tư Tuyền còn đang suy nghĩ xem có nên xuống xe ngồi vào bên trong đại sảnh khách sạn đợi một lát hay không, thì Lệ Khuynh Thành liền buông đôi tay đang ôm chặt trên cổ Tần Lạc ra.
" Không phải lúc nào cũng làm được việc này, phải có nhã hứng chứ, chẳng nhẽ mỗi lần có nhã hứng lại phải báo cáo cho cậu biết trước hay sao?" Lệ Khuynh Thành quay đầu đáp lại sự trách móc của Trần Tư Tuyền. Rồi lại nói với Tần Lạc : " Thích không? Em biết là anh không thiếu tiền, nợ tình thì chỉ có thể dùng xác thịt để đền đáp lại mà thôi."
Tần Lạc liếm môi nói : " Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì vậy?"
Khi còn ở Paris, Lệ Khuynh Thành đã từng kể cho hắn nghe câu chuyện về tuổi thơ mà nàng không muốn nhớ lại. Tần Lạc biết Lệ Khuynh Thành mang trong lòng một loại tình cảm như thế nào đối với Cừu gia, và hận đến tận xương tủy, như muốn ăn tươi nuốt sống ông nội nàng, cha nàng, chú bác và các anh chị em họ của nàng.
Mấy người trong bọn họ có thể chạy trốn được trách nhiệm trong vụ thảm sát năm đó? Cho dù con em trong nhà họ Cừu khi đó vẫn còn nhỏ, không có cơ hội tham gia, nhưng bây giờ cũng đều trở thành những kẻ "giậu đổ bìm leo". Cừu Trọng Mưu chính là một ví dụ sống sờ sờ ra đó.
Nhưng thù hận chỉ giới hạn với thời của Cừu Thiên Tứ, bởi vì cha của Lệ Khuynh Thành trên danh nghĩa là con trai của Cừu Thiên Tứ, cha của Cừu Yên Mị.
Tần Lạc có thể nhận ra được, trước khi gã đeo kính nói câu " hàng ngon như thế này, năm đó đáng lẽ nên bán sang Nhật làm ..." thì Lệ Khuynh Thành không hề quen biết gì hắn ta cả. Lúc đó nàng cũng không thèm nhìn thẳng vào hắn nữa, mà chỉ tập trung chú ý đến Cừu Trọng Mưu.
Nhưng sau khi hắn ta nói ra câu này, thì sắc mặt của Lệ Khuynh Thành lập tức thay đổi. Cái vẻ mặt lạnh lẽo, tàn nhẫn cùng với điệu bộ "thà bị thương cũng phải đâm một nhát vào đối phương" khiến cho người ta phải kinh hãi.
Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì mà Lệ Khuynh Thành lại mẫn cảm với câu nói này đến thế?
Tần Lạc biết rằng trên người của Lệ Khuynh Thành bị bao trùm bởi "tầng tầng lớp lớp" sương mù dầy đặc. Trong buổi tối hôm đó ở Paris, mặc dù nàng đã giãi bày với Tần Lạc một cách thẳng thắn, chân thành, nhưng chắc chắn vẫn còn che dấu điều gì đó ở bên trong. Trên thế giới này, liệu có ai mà không có bí mật đây?
" Thực sự là muốn biết?" Lệ Khuynh Thành cười hỏi.
" Yêu tinh! Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì vậy? Vừa rồi cậu làm mình sợ quá ... Anh ta làm gì đắc tội với cậu thế? Cậu nói cho mình với anh Tần Lạc biết đi. Cho dù mình không giúp gì được cậu, nhưng Tần Lạc thì có thể mà. Cậu nên tin tưởng bọn mình." Trần Tư Tuyền tiếp lời khuyên nhủ Lệ Khuynh Thành. Nàng hiểu người bạn này của nàng, biết rõ rằng đối với Lệ Khuynh Thành mà nói, thì việc gì mà nàng nói ra một cách dễ dàng và hời hợt, thì việc đó lại càng ảnh hưởng và làm nàng tổn thương nhiều hơn.
" Thực ra thì cũng chỉ là những chuyện từ năm xưa lắm rồi." Lệ Khuynh Thành nhẹ nhàng vuốt ve chiếc nhẫn trên tay mình nói : " Em đã bao giờ nói với anh là em đã từng bị bắt cóc chưa?"
" Chưa!" Tần Lạc lắc đầu đáp.
" Lúc đó em mới trở về từ nước ngoài." Lệ Khuynh Thành nói tiếp : " Cũng là lúc vừa mới xin vào được đại học Y Khoa Thủ Đô, lúc đó vẫn chưa có thẩm mỹ viện Quốc Tế Khuynh Thành .... Vừa mới xin vào, thì tất nhiên là muốn biểu hiện tốt một chút trước mặt các lãnh đạo. Hôm đó, em đi làm về muộn hơn mọi ngày. Khi ra khỏi trường là khoảng hơn mười giờ. Đột nhiên có một chiếc xe bảy chỗ dừng lại trước mặt em, em cảm thấy có cái gì đó không ổn, định chạy trốn thì một chiếc túi vải chụp từ trên đầu em xuống, em bị bọn chúng bắt lên xe. Anh xem đấy, những nhân vật nhỏ bé không quyền, không tiền chỉ còn có nước là để mặc cho người ta thích hành hạ thế nào thì hành hạ."
Khi Lệ Khuynh Thành nói những lời này, thì khóe miệng còn nở một nụ cười tự chế giễu bản thân. Nhưng hai người nghe là Tần Lạc và Trần Tư Tuyền thì lại đều cảm thấy xót xa vô cùng. Bọn họ có thể cảm nhận được tâm tình tuyệt vọng của một người phụ nữ trẻ cô đơn không nơi nương tựa khi gặp phải những chuyện như thế này.
Thậm chí lúc đó đến cả người giúp nàng gọi điện thoại cho cảnh sát cũng không có nữa, chứ đừng nói đến người thân lo lắng chờ đợi nàng quay trở về.
Cái mà nàng có thể làm được, đó chính là chờ đợi. Đợi người ta đến định đoạt vận mệnh của nàng.
" Sau khi em bị vứt vào trong xe, thì chiếc xe phóng vụt đi như bay. Bọn chúng không đánh cho em ngất, nên mặc dù đầu em bị chụp vào trong túi vải nhưng vẫn rất tỉnh táo .... Em nghe thấy bọn chúng nói chuyện với nhau. Trong đó có một người đàn ông nói câu vừa rồi .... Anh ta nói : " Ông chủ đã nói rồi, phải bán cô ta đến Nhật làm, khỏi phải để cô ta ở Yến Kinh làm mất mặt ra." Lúc đó em đang nghĩ mọi cách để trốn thoát, nên không chú ý lắm đến câu nói đó.
" Em không biết là em đã bị đưa đến đâu. Có thể, đó là một cái xưởng bị bỏ hoang nào đó, hoặc có thể là một căn nhà hoang .... Vì suốt từ đầu đến cuối, đầu em đều bị cái túi vải bịt kín."
" Bọn chúng chắc nghĩ là lần này có thể diệt trừ em luôn, nên khi nói chuyện cũng chẳng kiêng kị gì. Nội dung nói chuyện của bọn chúng đều xoay quanh việc bán em đến Nhật như thế nào .... Lại còn chuẩn bị tìm một kẻ buôn người đợi sẵn nữa. Cũng không biết vì nguyên nhân gì mà bọn chúng không hề động đến em. Sau đó bọn chúng nhận được một cú điện thoại, rồi lại đột nhiên vứt em ở cổng trường. Từ đó trở đi, danh tiếng của em coi như là mất hết, vì khi em bị bắt cóc có người nhìn thấy, còn khi em bị vứt trở lại thì lại càng nhiều người nhìn thấy hơn."
" Em không biết vì sao bọn chúng lại thay đổi ý định, cũng không biết là ai đã gọi điện thoại đến. Về sau em cũng muốn tìm mấy người đã bắt cóc em, nhưng lúc đó em chỉ nghe được mỗi giọng nói của bọn chúng, còn có nhìn thấy mặt đâu, vì thế nên làm sao có thể tìm ra được cơ chứ?"
Lệ Khuynh Thành nhìn Tần Lạc cười hì hì nói tiếp : " Nên khi em trao cho anh thân thể của em thì vẫn hoàn toàn là trinh tiết đấy. Cái màng đó cũng là nguyên bản, bản gốc đấy. Chứ không phải là bản nhái được bán với giá bèo bọt ở bên ngoài đâu."
Tần Lạc không cười. Hắn xót xa nắm lấy tay Lệ Khuynh Thành, hỏi : " Vì thế mà em nhận định chắc chắn rằng ông chủ của bọn chúng là Cừu Trọng Dung?"
" Em có thể cảm nhận được. Chắc chắn là anh ta!" Lệ Khuynh Thành nói : " Bởi vì chỉ có anh ta là biết được chuyện này. Hơn nữa, khi em nói ra là anh ta thì anh ta lại không hề kinh ngạc chút nào, cũng không phủ nhận điều đó." T.r.u.y.ệ.n.Y.Y.c.o.m
" Đúng là thằng khốn nạn!" Tần Lạc căm hận nói. Nếu sớm biết được điều này thì mình còn lâu mới tha cho hắn ta một cách dễ dàng như thế. Mặc dù hắn không thể giết người giữa bàn dân thiên hạ như vậy, nhưng nhân lúc ra tay hủy luôn một cánh tay của hắn ta thì mình vẫn có thể làm được.
Lệ Khuynh Thành nhìn trân trân vào Tần Lạc, vẻ mặt đau khổ nói : " Nếu không có anh ở bên cạnh, thì em cho dù biết đó là hắn ta, cũng không tiến lên ra tay như vậy đâu. Có khi còn giả bộ không nghe, không hiểu gì ấy .... Em biết anh sẽ giúp em, nên em mới muốn báo thù một phen. Nói dễ nghe hơn một chút, thì là em chủ động tạo cho anh có cơ hội anh hùng cứu mỹ nhân .... Một người phụ nữ mà lại có một đối thủ có quyền, có thế thì không phải là một chuyện đơn giản chút nào. Muốn báo thù ư? Khó khăn vô cùng! Em cứ coi như em lấy thân thể mình ra để trao đổi với anh đi!"
" Lệ yêu tinh! Cậu đang nói cái gì thế?" Trần Tư Tuyền tức giận nói : " Cái gì mà trao đổi chứ? Mọi người đều là bạn của nhau, cậu có cần phải nói khó nghe như thế không? Cậu cho rằng làm thế cậu sẽ nhẹ nhõm hơn một chút sao? Cậu không phải là người thanh niên cao ngạo không thể cúi mặt xuống cầu xin người khác hay sao?"
Tần Lạc tủm tỉm nhìn nàng, cười nói : " Người phụ nữ này quả thật là thông minh hết chỗ nói. Rõ ràng là muốn đi cầu xin người ta làm giúp, vậy mà lại cố ý nói với giọng tủi thân như vậy ... như thế thì anh chỉ có thể một lòng một dạ nhận lời giúp em. Chỉ cần anh ở bên cạnh thì nhất định sẽ không làm cho em phải tủi thân như thế, có phải vậy không?"
" Ài ..." Lệ Khuynh Thành thở dài một tiếng đấy ngao ngán : " Em cũng mâu thuẫn lắm. Em mãi vẫn không muốn báo thù là vì em biết một khi em làm gì thì sẽ dính líu đến anh và Quốc Tế Khuynh Thành. Trừ phi bây giờ em từ chức chủ tịch quản trị ở Quốc Tế Khuynh Thành của mình đi, và không còn bất cứ quan hệ gì với hai người nữa .... Nhưng nếu không có Quốc Tế Khuynh Thành thì em lại như ngày trước, trở thành một người phụ nữ thấp cổ bé họng, không tiền không quyền. Vậy thì phải lấy gì để mà liều mạng với một nhân vật ghê gớm như Cừu gia đây?"
" Em cho rằng em từ cái chức chủ tịch quản trị trong Quốc Tế Khuynh Thành đi là có thể xóa sạch quan hệ với bọn anh sao?" Tần Lạc cười hỏi.
" Thế còn gì nữa?" Lệ Khuynh Thành hỏi lại : " Vốn đầu tư vào hạng mục xây dựng quốc tế sinh thái ở Vân Điền của anh là em dùng danh nghĩa của Quốc Tế Khuynh Thành đấy, chẳng liên quan gì đến bản thân em cả."
" Em vẫn là người phụ nữ của anh!" Tần Lạc nói : " Cái này em làm thế nào để xóa đi đây?"
" Dù sao thì người đẹp bên cạnh anh nhiều như thế, thêm một cô nhân tình hoặc ít đi một bà vợ bé thì cũng chẳng có gì là to tát cả." Lệ Khuynh Thành nói.
" Em nói thối lắm!" Tần Lạc tức giận nói.
" Anh dám mắng em sao?" Lệ Khuynh Thành trừng mắt nhìn Tần Lạc.
" Anh đã mắng rồi!" Tần Lạc không hề tỏ ra yếu thế hơn nói.
" Anh mắng lại em một lần nữa xem nào?"
" Anh nói là những lời vừa rồi của em đều thối lắm!"
Mắt Lệ Khuynh Thành trợn tròn lên, ngay đến cả quai hàm cũng phồng lên trông thấy, môi đỏ lựng lên, vô cùng quyến rũ.
" Ha ha ha ................"
Lệ Khuynh Thành đột nhiên phá lên cười, toàn thân run hết cả lên.
Nàng kéo tay Tần Lạc đặt lên mặt mình, cười hì hì nói : " Đây là lần đầu tiên anh mắng em đấy. Mặc dù cảm thấy kỳ kỳ làm sao ấy, nhưng trong lòng thì thấy ngọt ngào lắm .... Anh xem, em có phải sinh ra đã mang cái kiếp thích được người khác bắt nạt không?"
" Ngày sau mà em cứ nói cái giọng ấy với anh thì anh sẽ còn mắng em nữa!" Tần Lạc hưởng thụ cảm giác tuyệt vời từ làn da mịn màng của nàng, nghiêm túc nói. Hắn càng ngày càng thấy mình hiểu phụ nữ, cũng bắt đầu suy nghĩ xem phụ nữ cần gì và muốn gì, chứ không phải lúc nào cũng đòi hỏi không thôi nữa.
Người đàn ông biết nỗ lực, biết vì người khác, mới là người đàn ông thực thụ.
" Được! Thế thì em sẽ yên ổn làm vợ bé của anh, để anh mắng cả đời!" Lệ Khuynh Thành quyến rũ nói.
" Ôi! Cha mẹ ơi!" Trần Tư Tuyền kêu lên một cách khoa trương : " Mình bị hai người bọn cậu làm cho rùng hết cả mình rồi đây này. Mau tỉnh dậy đi, cậu nghĩ là cậu đang đóng phim đấy hả?"
Lệ Khuynh Thành cười hơ hớ, nói : " Được rồi. Mình không kích động gì cậu nữa. Không tính ghen của cậu lại nổi lên rồi làm hại mình lúc nào không biết."
Nàng lại quay sang Tần Lạc, nói : " Anh thực sự muốn giúp em sao?"
" Anh không cho phép người khác ức hiếp người phụ nữ của anh!" Tần Lạc gật đầu nói.
" Bà ấy ở dưới suối vàng nếu có biết, chắc cũng không trách em làm người tình của người khác đâu nhỉ? Phụ nữ mà, cũng chỉ muốn tìm cho mình một người đàn ông tốt thôi. Em tìm được rồi, còn bà ấy đã tìm nhầm người!" Lệ Khuynh Thành dịu dàng nói.