Người say rượu thường nói là mình không hề say, nhưng Vương Cửu Cửu thì đúng là không say thật, nàng không nỡ say
Khi nàng bước ra khỏi quán cơm, thì bên ngoài không còn chói mắt như lúc trước nữa. Nàng ngẩng đầu lên thì thấy một khoảng trời mênh mông xanh thăm thẳm. Điều này khiến cho nàng phải cảm thấy kinh ngạc, bầu trời ở Yến Kinh có bao giờ được thuần khiết như thế này đâu?
"Có lẽ cái này có liên quan đến tâm tình của mình cũng nên." Vương Cửu Cửu nghĩ thầm.
"Chị Cửu Cửu, chị không sao chứ?" Tiểu Hoa lảo đảo chạy đến ôm lấy cánh tay của Vương Cửu Cửu hỏi. Hôm nay tiểu Hoa cũng uống không ít rượu, cũng may mà có Lý Mãnh ngăn lại bớt, nếu không thì cũng cùng cảnh ngộ với những bạn học khác đang lăn lóc dưới gầm bàn kia rồi.
"Không sao." Vương Cửu Cửu nói. "Đi giúp Lý Mãnh chăm sóc những bạn uống say kia đi."
"Thế còn chị thì sao?" Tiểu Hoa không yên tâm nói.
"Chị muốn đi lòng vòng một chút." Vương Cửu Cửu mặt đỏ lựng, thở hắt ra mùi rượu nói. Ngày mai là phải rời xa Yến Kinh rồi, đúng như nàng dự liệu, nàng sẽ đến Dương Thành, một nơi phồn hoa, náo nhiệt. Ông nội đã đích thân gọi điện sắp xếp ổn thỏa rồi, vào thực tế ở bộ phận đối ngoại trong khu quân đội Dương Thành trước, đồng thời còn phải học tập thêm ở học viện Đào Tạo Sĩ Quan ở Dương Thành nữa.
"Nhưng chị cũng uống nhiều rượu như thế mà...........chị không sao chứ?"
"Em đã thấy chị say chưa?"
Tiểu Hoa lắc lắc đầu.
"Không sao đâu, giao cô ấy cho tôi đi." Giọng một người phụ nữ cất lên.
Tiểu Hoa mở to đôi mắt lờ đờ của mình ra nhìn, thì thấy một người phụ nữ xinh đẹp đang đứng trước mặt nàng, sau khi liếc nhìn người phụ nữ mấy cái thì quay ra nói với Vương Cửu Cửu: "Chị Cửu Cửu, chị có quen chị ấy không?"
"Một người bạn." Vương Cửu Cửu nhìn người phụ nữ đứng trước mặt, gật đầu đáp.
Mặc dù vẻ mặt của nàng hết sức bình thản, nhưng trong lòng thì có thể dùng từ sóng to gió lớn để miêu tả.
Chị ta sao lại đến đây nhỉ?
"Thế cũng được, tôi giao Cửu Cửu cho chị. Phiền chị đưa chị ấy về nhà." Tiểu Hoa nói với người phụ nữ. Mặc dù người phụ nữ này rất điềm tĩnh, giọng nói cũng không khiến cho người ta có được cảm giác thân mật, nhưng quả thật là chị ta đẹp quá.........Bất kể là đàn ông hay đàn bà thì nếu tướng mạo đẹp một chút thì cũng cộng thêm cho mình không ít điểm. Hơn nữa, Vương Cửu Cửu cũng thừa nhận bọn họ là bạn rồi, vì vậy mà một người ngây thơ như tiểu Hoa đây cũng không nghĩ ngợi gì nhiều.
"Có thể nói chuyện một chút không?" Người phụ nữ nhìn gương mặt đỏ lựng như hoa đào của Vương Cửu Cửu, chủ động lên tiếng hỏi.
Vương Cửu Cửu gật gật đầu, nói: "Phía trước có quán Starbucks."
Thế là hai người không nói gì nữa, vai kề vai bước thẳng tới quan Starbucks ở phía trước mặt.
Hai người bước đi sát gần nhau, nhưng Vương Cửu Cửu thì lại cảm thấy hai người đứng các xa nhau vô cùng. Giơ tay ra là thấy nhưng lại không thể đoán biết được người khác nghĩ gì.
Bước vào quán, hai người tìm ngay cho mình một chỗ ngồi sát ven đường rồi ngồi xuống.
"Uống gì nhé? Em mời." Vương Cửu Cửu cười nói. Đi một đoạn đường dài như vậy nên cuối cùng thì nàng cũng cảm thấy bình tĩnh trở lại. Nàng cũng biết là sớm muộn rồi cũng sẽ có một ngày như ngày hôm nay, nhưng không ngờ nó lại đến vào trước ngày nàng rời khỏi Yến Kinh.
Bất luận thế nào thì cũng phải đối mặt với nó, tuy có hơi đột xuất, nhưng cũng coi như là chuẩn bị xong xuôi rồi.
"Latte." Lâm Hoán Khê nói.
"Lấy thêm cho tôi một cốc latte nhé." Vương Cửu Cửu nói với người phục vụ.
"Xin hai người chờ cho một chút." Người phục vụ sau khi ghi lại yêu cầu của khách thì liền quay người rời đi.
Tiệm cà phê này đang mở những bản nhạc không lời của Bandari, nghe vô cùng nhẹ nhàng êm ái, tuy khiến cho người ta mềm hết cả người ra, nhưng trong lòng lại cảm thấy vui sướng, du dương.
"Chị đến từ lúc nào thế?" Vương Cửu Cửu hỏi. Nàng nhận ra được là người phụ nữ trước mặt mình rất kiệm lời, vì vậy mà nàng phải chủ động tìm kiếm đề tài gì đó để nói chuyện. Chứ nếu hai người cứ không nói gì thì không phải không khí sẽ rất nặng nề hay sao?
"Nhìn thấy em bước vào trong quán ăn." Lâm Hoán Khê đáp lại lạnh tanh.
"Hả?" Vương Cửu Cửu kinh ngạc nhìn Lâm Hoán Khê. "Sao chị không đi vào tìm em? Chị vẫn chưa ăn gì phải không?"
"Hôm nay là một ngày vô cùng quan trọng đối với em, nên chị không muốn đi vào làm phiền em." Lâm Hoán Khê cúi thấp đầu xoay xoay cốc cà phê trong tay mình. "Hơn nữa cũng chẳng phải là việc gì quan trọng cả."
"Chẳng phải việc gì quan trọng nghĩa là gì? Vậy chị ta đến đây là vì cái gì chứ?" Trong lòng Vương Cửu Cửu lại một lần nữa dậy sóng.
"Bọn họ đều thích em." Lâm Hoán Khê nói.
"Vâng. Bọn em sống với nhau rất tốt." Vương Cửu Cửu gật đầu nói.
"Thực sự là muốn gia nhập quân đội hay sao?"
"Anh ấy nói với chị à?"
"Ừ." Lâm Hoán Khê khẽ gật đầu đáp lại.
"Anh ấy nói là vé máy bay đến Vân Điền của anh ấy là do chị đặt cho."
"Ừ, đúng rồi." Lâm Hoán Khê ngẩng đầu lên nhìn Vương Cửu Cửu, muốn biết xem rốt cuộc là Vương Cửu Cửu muốn nói gì.
"Vì sao vậy?" Vương Cửu Cửu hỏi.
Lâm Hoán Khê không đáp lại. Bởi vì bản thân nàng cũng không biết đáp án là gì. Thậm chí nàng còn không biết vì sao hôm nay mình lại đến đây nữa. Nàng chỉ nghe Tần Lạc nói qua có một lần là Vương Cửu Cửu chuẩn bị thôi học để gia nhập quân đội.
Nàng là một người phụ nữ, vì vậy nàng có thể hiểu được Vương Cửu Cửu vì sao lại làm vậy. Nếu nàng mà đứng trên lập trường của Vương Cửu Cửu thì nàng cũng sẽ làm như thế.
Vì vậy mà sau khi nhận được điện thoại từ trưởng phòng của phòng giáo vụ thì lập tức lái xe đến đây.
Vương Cửu Cửu cười khổ, nói: "Em không hỏi nữa. Em biết là chị cũng không có đáp án. Em làm bao nhiêu việc ngu ngốc như vậy, người khác hỏi em vì sao, em cũng không tìm ra được đáp án. Từ đó trở đi, em cũng không còn ngây thơ đến nỗi cho rằng tất cả mọi việc trên thế giới này đều có đáp án như ngày trước nữa."
"Giữ gìn sức khỏe cho tốt nhé." Lâm Hoán Khê nói.
"Chị cũng vậy." Vương Cửu Cửu nói.
Lâm Hoán Khê đứng dậy, cầm chiếc túi xách lên chuẩn bị rời đi. Nàng không dám tiếp tục ở đây nữa, vì nàng không biết mình phải nói gì tiếp nữa đây.
"Cà phê còn chưa đến mà." Vương Cửu Cửu nói.
"Không uống nữa." Lâm Hoán Khê nói.
Vương Cửu Cửu do dự một lát, rồi hỏi: "Chúng ta có thể là bạn được không?"
Bước chân của Lâm Hoán Khê dừng lại, nàng quay người trở lại, lấy ra một chiếc bút và một miếng giấy nhỏ ở trên bàn lên rồi viết lên đó một dãy số xong rồi đặt lên mặt bàn.
"Hẹn gặp lại." Lâm Hoán Khê nói.
"Gặp lại sau." Vương Cửu Cửu xúc động đến đỏ hết cả mặt.
Nàng cầm lấy tờ giấy nhỏ lên nhìn đi nhìn lại, thậm chí còn chu môi lên hôn vào đó một cái. Sau khi hôn lên đó thì cảm thấy mình thật là người chẳng có tý triển vọng gì cả, cũng chỉ là một dãy số điện thoại thôi mà, có gì mà phải thế chứ?
"Vương Cửu Cửu, mày phải vững mạnh lên chứ." Vương Cửu Cửu tự nói với mình.
"Thế nào rồi?" Tôn Thiếu Phương vừa hỏi vừa vẫy tay bảo người ta đem đến nước sạch và khăn khô đã chuẩn bị sẵn từ trước. Hắn có lòng muốn kết giao với Tần Lạc, vì vậy mà đã dặn trước với những người ở đây là bất kể khi nào Tần lạc tới thì đều phải thông báo cho hắn sớm nhất có thể.
"Phục hồi rất tốt." Tần Lạc nói. Hắn bỏ ngân châm vào trong hộp, sau đó vắt khăn lau sạch mồ hôi trên trán. Sức khỏe của Lôi Diệu Dương phục hồi rất tốt, thời gian tính từ lúc còn thê thảm không tả nổi đến bây giờ có thể ngóc dậy một cách bình thường rồi cũng không phải là dài lắm. Dĩ nhiên là bệnh này cũng không thể kéo dài thời gian quá, nếu không thì cho dù có chữa khỏi cũng coi như phế hoàn toàn.
"Thế thì tốt." Tôn Thiếu Phương cười nói. "Diệu Dương, anh sẽ nhanh được trở lại với thế giới tươi đẹp đang đợi ở trước mắt thôi."
Tôn Thiếu Phương biết là Tần Lạc vô cùng xem trọng Lôi Diệu Dương, nên đặc biệt chăm sóc anh ta. Không có việc gì cũng đến đây nói chuyện với anh ta.
Quan hệ của hắn và Tần Lạc cũng không được coi gì là thân thiết cả, nhưng đối với Lôi Diệu Dương thì đã xưng hô trực tiếp bằng tên rồi. Cái này coi như là gián tiếp tiến sát lại gần hơn.
Tất nhiên là hắn không hiểu vì sao mà Tần Lạc lại hết lòng giúp đỡ trị liệu cho Lôi Diệu Dương như thế.
Tần Lạc quay người lại nhìn Lôi Diệu Dương, nói: "Kinh mạch đã được đả thông, thì khí huyết cũng coi như là sống lại rồi. Về sau không cần phải châm cứu nữa, chỉ cần dùng thuốc điều dưỡng và vận động một cách thích hợp là đủ rồi."
"Cảm ơn cậu." Lôi Diệu Dương cảm kích nói. Từ lúc Tần Lạc dùng ngân châm để châm cứu cho hắn thì hắn đã biết là mình có hy vọng rồi, nhưng lúc đó vẫn không thể xác định rõ rệt được như bây giờ.
Nhưng khi Tần Lạc đích than nói cho hắn biết là vết thương không có trở ngại gì thì hai hàng nước mắt của hắn liền chảy dài luôn xuống.
Là một người đàn ông, còn có gì quan trọng hơn việc giữ lại cái đó chứ?
Cuộc sống của hắn phải có ăn và sex, nếu không có hai thứ đó thì hắn cũng không biết là mình sống trên đời này còn có ý nghĩa gì không nữa.
"Về sau anh có dự định gì chưa?" Tần Lạc hỏi.
"Nghe lời của cậu và Cửu Cửu thôi." Lôi Diệu Dương nói. Hắn biết, Tần Lạc đánh đổi lại tính mạng của hắn từ tay Hoàng Thiên Trọng bằng cách bảo hắn rời khỏi Yến Kinh. Bây giờ bệnh tình của hắn cũng khỏi rồi, thì cũng chỉ còn cách là rời khỏi Yến Kinh mà thôi, nếu không thì sẽ làm cho Tần Lạc lại trở thành người nói lời mà không giữ lời mất.
"Nếu anh muốn ở lại Yến Kinh, thì bọn họ cũng chẳng làm được gì." Tần Lạc nói. Lôi Diệu Dương cứ nói là sức khỏe mình chưa hồi phục, cứ ở lại đây mà điều dưỡng, chẳng nhẽ Hoàng Thiên Trọng lại cho người đến cướp người được chắc?
"Thôi, tôi vẫn nên ra đi thì hơn." Lôi Diệu Dương nói. "Đợi sau khi sức khỏe bình phục hẳn, tôi cũng muốn ra ngoài cho thoải mái, chứ cứ nằm trong viện điều dưỡng cũng không phải là cách hay." Text được lấy tại http://thegioitruyen.com
"Thế cũng được, anh đến Dương Thành." Tần Lạc nói. "Tôi có một người bạn tên là Hạ Dương, tôi đã nói chuyện này với cậu ấy. Khi nào anh đến đó thì đến tìm cậu ấy, cậu ấy sẽ sắp xếp cho anh."
Hạ Dương là một người bạn mà Tần Lạc có thể đánh đổi bằng cả tính mạng của mình. Vì vậy mà giao Lôi Diệu Dương cho cậu ấy cũng là một quyết định đúng đắn. Với thế lực của Hạ gia nhà cậu ấy ở Dương Thành, thì cho dù đến cả một nhân vật như Hoàng Thiên Trọng đến đó cũng không thể đòi được người trong tay cậu ấy.
"Cảm ơn cậu." Lôi Diệu Dương cảm kích nói.
"Cửu Cửu cũng đến Dương Thành." Tần Lạc nói. "Đến lúc đó cô ấy sẽ sắp xếp cho anh."
"Nếu có gì cần tôi làm thì tôi chết cũng không từ chối." Lôi Diệu Dương nói.
"Được rồi." Tần Lạc vẫy tay nói. "Làm gì có việc nghiêm trọng đến vậy? Mọi người đều là bạn bè của nhau, về sau không cần phải khách khí như thế."
Tần Lạc lại ngồi nói chuyện thêm với Lôi Diệu Dương vài câu, khi đang chuẩn bị bỏ chút thời gian sang thăm Lăng Tiếu thì chuông điện thoại trong túi bỗng nhiên reo lên.
Tần Lạc nhìn thấy số điện thoại hiển thị trên màn hình thì vui sướng ra mặt, nói: "Cuối cùng thì em cũng về rồi. Thời gian vừa rồi em đi đâu thế? Cũng không nói với tôi một câu."
"Mau đến viện điều dưỡng." Một giọng lạnh lùng như băng của một người phụ nữ cất lên. "Nhớ đem theo bột dưỡng Kim Dũng."
Tần Lạc kinh hãi, hỏi: "Ly, em làm sao vậy? Bị thương rồi sao?"