Tần Lạc bước vào bên trong xem tình hình Quân Sư thế nào thì thấy sắc mặt của nàng đã khá lên rất nhiều. Trước khi độc tố của Tương Tư Tử được loại bỏ ra ngoài, thì khuôn mặt đỏ lựng lên, hơn nữa môi khô, nứt nẻ, giống như hiện tượng bị đốt cháy vậy, trạng thái vô cùng nguy hiểm.
Nếu đợi đến khi độc tố lan ra ngũ tạng thì cho dù có là thần tiên đi chăng nữa cũng khó mà cứu sống nàng được. Vì thế mà Tương Tư Tử được xếp hạng thứ bảy trong mười loại độc tố độc nhất thế giới.
Đây là lần đầu tiên Tần Lạc gặp phải loại độc chứng trong tình trạng gấp gáp thế này, cũng chưa từng xem qua trong sách nào có ghi rõ cách cứu chữa. Nhưng hắn học xong là biết vận dụng, cũng may mà hắn biết được các loại thuộc tính và biểu hiện phát bệnh của Tương Tư Tử, nên mới nghĩ đến chuyện dùng một lúc cả "Hỏa
Châm" và "Thiêu Sơn Hỏa" trong Thái Ất Thần Châm để ép độc ra ngoài một cách triệt để nhất.
Nói là Tần Lạc đã cứu sống Quân Sư cũng không cường điệu hóa chút nào, vì nếu là một bác sĩ khác đến thì chưa chắc đã biết được đây là độc từ Tương Tư Tử. Mà cho dù bọn họ có biết đi chăng nữa mà không nghĩ ra được cách giải quyết thì cũng chỉ còn nước để mặc cho Quân Sư đi về chầu ông bà vải mà thôi.
Không những thế, khi Tần Lạc đến đây thì thấy mấy tên bác sĩ đó còn chưa đẩy độc tố ra ngoài mà đã khâu vết thương lại rồi, làm thế chẳng khác gì là hãm mồ hôi lại, càng gia tăng tốc độ lây lan của độc. Vô hình trung, thành ra là đã đẩy nàng vào chỗ chết.
Tần Lạc cũng cảm thấy tự hào vô cùng khi cứu sống được nàng.
Tần Lạc không hiểu binh pháp, cũng không biết đối phó với những tình huống bất ngờ trên chiến trường, nhưng hắn có thể hiểu được, một người phụ nữ đem đến cho đồng đội của mình niềm tin và hy vọng đã gia tăng thêm 30% độ sống sót, đó là một chuyện ghê gớm nhường nào.
Thảo nào mà vẻ mặt của Long Vương lại sa sầm đến vậy. Đến cả khi gặp Tần Lạc, ông cũng chẳng còn tâm trạng nào để nói gì nữa.
Tần Lạc và Ly đứng ở đầu giường, giở chăn ra xem vết thương ở sau lưng của Quân Sư, nhưng sau khi thấy vết thương đã được băng bó cẩn thận thì lại vội rụt tay về.
Tay của hắn không phải do Quân Sư đánh thương, mà là trong lúc đưa chiếc ngân châm lên trên đèn cồn nên bị bỏng.
Nhưng hắn lại sợ Quân Sư lại một lần nữa vùng dậy cho hắn một trận hơn. Đến lúc đó thì mình lại biết nói lý với ai nữa chứ? Có gọi cho cảnh sát thì họ cũng không quản.
" Em kéo chăn trên người cô ấy xuống." Tần Lạc nói với Ly.
" Để làm gì?" Ly hỏi.
" Xem vết thương xem sao." Tần Lạc nói.
Ly lo lắng quay ra nhìn Tần Lạc một cái rồi mới kéo chăn xuống. Đọc Truyện Online Tại Truyện FULL
Vì lưng của Quân Sư bị thương nên nàng chỉ có thể nắm sấp ngủ, nửa người bên trên của nàng không mặc gì cả, cả một tấm lưng trần lõa lồ ra trước mặt Tần Lạc. Một làn da màu hạt dẻ rắn rỏi, khỏe khoắn. Một bờ vai khêu gợi và một vòng eo thon nhỏ, mảnh khảnh.
Tần Lạc cảm thấy hết sức tò mò : Một thân hình gầy gò, mảnh khảnh như vậy mà lại chứa đựng một lực tiềm tàng đến thế. Bên trong cơ thể nàng có cái gì mà có thể đỡ được trọng trách nặng nề đến vậy?
Trong Long Tức thì một trưởng quan không những phải lo lắng đến việc ăn ở đi lại của đội viên, mà còn phải quản lý bọn họ, vạch ra kế hoạch tác chiến, phân công nhiệm vụ và cả .... đưa những người còn sống sót trở về.
Long Vương giao Long Tức cho nàng, và cũng giao luôn cả tính mạng của các thành viên trong Long Tức cho nàng. Có thể tưởng tượng ra được người phụ nữ này gian nan, vất vả thế nào.
" Vết thương được khâu lại chưa?" Tần Lạc hỏi. Bên ngoài vết thương được bao bằng một lớp băng gạc nên không thể nhìn thấy được tình hình bên trong đó.
" Cần phải khâu vào sao?" Ly hỏi lại.
" Nói như thế nghĩa là chưa khâu vào rồi, phải không?" Tần Lạc cười nói.
" Chưa!" Ly nói. " Trước khi anh bị ngất đi một lần nữa thì cũng có dặn dò gì ai đâu. Mọi người thương lượng một hồi, nhưng đều không dám khâu vết thương lại."
" Sao lại gọi là một lần nữa?" Tần Lạc không khách khí nói. Không biết người phụ nữ này vô tình hay cố ý mà hết lần nọ lại đến lần kia chọc vào nỗi đâu của hắn làm cho hắn tức đến nổ đom đóm mắt. Vậy mà nàng ta vẫn làm ra vẻ vô tội lắm vậy. " Không khâu vào thì tốt, chỉ sợ mấy người tự mình quyết định thôi."
" Chúng tôi không biết. Anh mới biết." Ly nói. Sau đó đôi mắt to tròn của nàng chớp lên liên tục, nhìn chằm chằm vào mũi của Tần Lạc, cứ như đang nói "nhìn vào đây, nhìn vào đây, chỗ này bị thương rồi này" vậy.
Tần Lạc sờ lên mũi mình, nhưng cuối cùng vẫn không mở miệng phản bác lại được.
Hắn tự tiện đi đến sờ vào tay của Quân Sư "không phải là mình tự quyết định đó sao?"
" Cô ấy vì sao lại bị thương vậy?" Tần Lạc nhìn vào thái độ của Ly hỏi. Nếu nàng tỏ vẻ không vui hoặc khó xử thì hắn sẽ không hỏi thêm gì nữa. Vì dù gì thì vấn đề này rất có thể là cũng thuộc vào nhiệm vụ bí mật của bọn họ. " Mấy người không phải vẫn nói cô ấy là người lợi hại nhất Long Tức hay sao? Vậy sao vẫn còn bị thương như thế? Còn có người có thể làm thương cô ấy sao?"
" Hoàng Đế!" Ly nói. " Chỉ có Hoàng Đế mới có thể làm thương được Hoàng Hậu."
" Hoàng Đế? Hoàng Hậu?" Tần Lạc khó hiểu hỏi lại.
" Khi Quân Sư ở bên ngoài thi hành nhiệm vụ thì mọi người không gọi là Quân Sư mà gọi cô ấy là Hoàng Hậu."
Tần Lạc cười nói : " Đây là biệt hiệu của một đôi tình nhân sao? Hoàng Hậu phải là vợ của Hoàng Đế mới đúng chứ? Hoàng Đế sao lại hạ độc thủ với cô ấy như thế?"
Ly liếc mắt nhìn Tần Lạc một cách hung hãn, giọng nói lạnh tanh : " Hoàng Đế và Hoàng Hậu là hai cái tên do người ngoài đặt cho. Hắn ta mạnh nhất Châu Âu, còn cô ấy mạnh nhất Châu Á. Vì vậy mà người ta gọi hai người là Hoàng Đế và Hoàng Hậu."
" Mạnh nhất Châu Á?" Tần Lạc nhìn Quân Sư nói. " Quả thật là nhìn không ra."
Có điều khi nghĩ tới Jesus cũng là một sát thủ tiếng tăm lừng lẫy, thì hắn cũng hiểu ra vấn đề. Nếu anh ta mà không nói ra tên của mình thì cũng có khác gì những anh chàng mắt xanh, tóc vàng đẹp trai được các cô gái theo đuổi là mấy đâu?
" Cô ấy bị thương ở đâu thế?" Tần Lạc hỏi. Nghĩ một lát rồi lại bổ sung thêm một câu : " Nếu không muốn trả lời thì thôi, hoặc không thể trả lời thì cũng thôi."
Ly quả nhiên không nói gì nữa.
Tần Lạc thấy vậy liền hỏi : " Là không thể trả lời hay không muốn trả lời?"
" Không thể trả lời. Và cũng không muốn trả lời." Người phụ nữ này, lần nào cũng cố tình chọc tức mình. Hai người quen nhau cũng đến cả năm trời rồi, vậy mà lần nào gặp nhau cũng kèn cựa nhau.
Tất nhiên, chủ yếu là Tần Lạc tức Ly. Vì khi Long Vương bảo Ly dạy Tần Lạc đánh áp sát thì Ly thường xuyên hành hạ hắn. Tần Lạc cũng ghi hận trong lòng.
" Mặt của em thì sao?" Tần Lạc chỉ vào mấy vết thẹo trên trán nàng, đau lòng hỏi.
" Không phải anh hết thuốc rồi sao?" Ly nói.
" ..................... Đúng là hết thuốc rồi!"
" Thế lúc nào thì có?"
" Không biết nữa."
Ly nghĩ một lát rồi đi thẳng ra bên ngoài.
Khi nàng quay trở lại thì trên tay nàng có thêm một chiếc hộp bằng gỗ.
Tần Lạc mở ra xem thì thấy một hộp Kim Dũng lại đầy tràn.
" Em tìm ra nó ở đâu thế?" Tần Lạc mừng rỡ nói.
" Nói thì anh cũng không biết. Mà biết thì cũng không tìm ra được." Ly nói. Lời nàng nói chẳng khác nào không nói gì.
Đại Đầu đẩy cửa bước vào nói với Tần Lạc : " Long Vương bảo anh qua bên đó một lát."
Tần Lạc nhìn Ly một cái bèn bước ra ngoài. Hắn không biết lúc này Long Vương gọi hắn qua đó làm gì nữa.
Từ sau khi trở về từ Paris, Tần Lạc vẫn luôn bận rộn với công việc của mình, thậm chí còn không có thời gian đến thăm sư phụ của mình đến một lần. Lại một lần nữa bước đến cổng của khu vườn nhỏ, Tần Lạc cảm thấy áy náy vô cùng.
Mặc dù vị sư phụ này là do mình mặt dày bái lạy, nhưng ông ấy quả thực đối đãi với mình rất tốt. Thậm chí vì muốn giúp mình mà sẵn sàng trở mặt luôn cả với người tình của ông. Điều này đối với một người si tình như Long Vương mà nói thì quả là một việc vô cùng ghê gớm.
Vì sao lại nói ông là một người si tình?
Bởi vì ông sau khi không có được người phụ nữ mình yêu thì cả đời không đến với bất kỳ người phụ nữ nào khác. Một người đàn ông như vậy lẽ nào lại không được gọi là si tình hay sao?
Khi bước đến cổng vườn thì hắn nhìn thấy ông lão vẫn luôn nằm ngủ mê mệt không tỉnh ngày trước đang nằm trên chiếc ghế dài trước cổng đọc sách. Tần Lạc cảm thấy tò mò nên không khỏi liếc nhìn ông ta vài cái.
" Bé không đọc Thủy Hử. Già không đọc Tam Quốc." Ông lão nói.
" Đúng! Đúng!" Tần Lạc gật đầu liên tục tỏ vẻ đồng ý.
" Đúng cái rắm ấy." Ông lão bực mình nói. Câu này thì Tần Lạc không thể phụ họa theo được nữa, hắn cảm thấy tủi thân muốn khóc rơi nước mắt.
Tất nhiên là hắn không dám phản bác lại ông lão này, vì ông là một trong những người sáng lập ra Long Tức, không biết ông ta thân thủ dũng mãnh đến mức độ nào nữa? Hơn nữa, người ta còn tặng mình một tấm bằng mà không thể dùng tiền để làm thước đo tiêu chuẩn được. Dù gì thì cũng phải nhớ đến công ơn của người khác chứ.
" Tiền bối. Ông cứ từ từ mà thưởng thức nhé. Sư phụ đang tìm cháu, cháu vào bên trong một lát xem sao." Tần Lạc cười nói. Sau đó rón rén bước đi một cách nhanh chóng vào bên trong.
Long Vương đang ngồi trên chiếc xe lăn đặt dưới hiên uống trà. Trước mặt ông là một chiếc bàn trà nhỏ, một cô giúp việc mặc đồ trắng đang đứng bên cạnh dùng dụng cụ pha trà để pha cho ông. Đối diện chỗ ngồi của Long Vương là một chiếc ghế, hiển nhiên là chuẩn bị sẵn cho Tần Lạc.
" Sư phụ." Tần Lạc lên tiếng.
" Ngồi đi." Long Vương chỉ vào chiếc ghế ở đối diện nói. Mặc dù ông bị liệt đã lâu năm rồi, nhưng dù gì thì cũng là một nhân vật oai phong lẫm liệt của năm đó, vì thế nên cho dù hành động của ông chỉ là khẽ giơ tay ra thôi thì cũng khiến cho người ta cảm nhận được cái khí thế bá đạo tràn ngập trên người ông.
" Sư phụ, từ khi nào mà người bắt đầu uống trà có nghệ thuật như vậy?" Tần Lạc cười nói.
" Có một người bạn cũ đến thăm ta, tặng ta bộ dụng cụ pha trà này. Ta cũng rảnh rỗi không có việc gì làm nên lấy nó ra giết thời gian ấy mà." Long Vương nói. Sau đó cô giúp việc bê cho ông một tách trà, ông liền một hơi uống cạn luôn cả tách trà còn nóng hổi.
" Sư phụ, uống chậm thôi." Tần Lạc khuyên nhủ nói. Nóng quá sẽ có hại cho cơ thể, hắn không muốn Long Vương bị làm sao cả.
" Không thể chậm hơn được nữa." Long Vương nói. " Không thể chậm hơn được."
" Sư phụ. Đây cũng không phải là lỗi của người." Tần Lạc hiểu tâm tình của Long Vương, liền an ủi nói : " Người có thể làm được gì thì đều làm hết rồi. Bây giờ thương tích ở chân cũng chưa khỏi, chỉ có thể tĩnh dưỡng mà thôi."
" Ta đợi kiểu gì? Ta làm sao có thể đợi được?" Long Vương tỏ vẻ đau khổ nói : " Ta ngồi ở đây uống trà, đọc sách, còn để các con các cháu đi liều mạng đao thương bên ngoài. Đây không phải là hưởng phúc, mà là có tội."
Long Vương nói với Tần Lạc : " Uống trà đi."
Tần Lạc nhìn Long Vương một cái, rồi bưng tách trà đưa lên miệng nhấm một hớp.
Long Vương tiếp lấy chiếc tách, sau đó hất tung cả bộ ấm chén ở trên chiếc bàn xuống.
Loảng xoảng .....................
Bộ đồ đắt tiền bằng sành rơi vỡ nát vụn trên đất.
" Tần Lạc. Ta muốn giết người!" Long Vương trừng mắt nhìn Tần Lạc một cách đầy sát khí rồi nói.