" Làm quan?" Tần Lạc kinh ngạc nhìn Thái Công Dân hỏi.
Người Trung Quốc có câu : " Muốn là một người đàn ông tốt thì phải làm quan!" Tần Lạc đúng là có rất nhiều mơ ước, nhưng từ trước tới giờ hắn chưa bao giờ nghĩ là hắn muốn làm quan cả.
" Đúng vậy!" Thái Công Dân gật đầu nói. " Cái này trên Bộ người ta cũng đã bàn luận rất lâu rồi. Bây giờ hội trưởng của công hội Trung Y cũng đã là một cán bộ cấp trung ương rồi, do vậy mà cấp độ cũng không hề thấp .... Công hội Trung Y tuy hoạt động dưới hình thức tư nhân, nhưng nói cho cùng thì nó vẫn thuộc đơn vị của nhà nước."
Tần Lạc đưa mắt lên nhìn Thái Công Dân nói : " Thái bộ trưởng. Công hội Trung Y không chỉ là mơ ước của riêng tôi, nó còn hàm chứa cả tâm huyết của ông nữa. Chính sự giúp đỡ nhiệt tình của ông công hội Trung Y mới có được như ngày hôm nay .... Tôi tuy là một hội trưởng, nhưng ông mới chính là người đưa đường dẫn lối, mở đường cho công hội Trung Y. Ông nghĩ rằng tôi hiện giờ nên lựa chọn ra sao đây?"
Tần Lạc không có cách nào để trả lời câu hỏi này. Hắn chuẩn bị đưa câu hỏi hóc búa này cho chính Thái Công Dân trả lời. Ông ta tuy là một người vô cùng công minh chính trực, nhưng nói cho cùng thì ông ta cũng đã lăn lộn ở chốn quan trường bao nhiêu năm nay. Chính vì vậy mà những điều lệ, luật ngầm ở bên trong thì ông đều có cái nhìn sâu sắc hơn Tần Lạc rất nhiều.
Thái Công Dân nghe vậy liền chỉ vào Tần Lạc, cười nói : " Cậu láu cá thật. Tôi nghĩ cậu trực tiếp từ chối như vậy là sợ có người nói cậu tham quyền hay sao?"
" Đúng là có phần lo lắng về vấn đề này." Tần Lạc đáp. " Khi công hội Trung Y thành lập thì đã xác định rõ khuynh hướng là nhà nước và tư nhân cùng đầu tư khống chế cổ phiếu rồi .... Nếu như nhà nước có cử người đến cai quản thì tôi cũng chẳng có lý do gì để từ chối."
Thái Công Dân nghe vậy liền gật gật đầu nói : " Đúng vậy! Khi trước thành lập công hội Trung Y có nhiều người đã cười vào mũi chúng ta. Bây giờ công hội Trung Y đang phát triển mạnh mẽ theo đúng quỹ đạo của nó thì lại có người muốn nhảy vào để hưởng lợi. Cậu cứ yên tâm. Chỉ cần tôi còn sống thì tôi nhất định sẽ không để cho bất kỳ một viên quan chức nhà nước nào chen chân vào được trong này .... Ngoại trừ khả năng cậu đồng ý đảm nhiệm chức quan này!"
" Tôi không thích làm quan!" Tần Lạc thành khẩn đáp. Tuy Thái Công Dân nói rất hàm xúc nhưng hắn đã đánh hơi thấy nguy hiểm : " Bộ trưởng, tôi bây giờ đang rất tự do. Chính vì vậy mà phong cách làm việc của tôi cũng khá tùy tiện, nên cũng không lo làm ảnh hưởng gì đến đất nước. Nếu như ngày trước tôi mà làm quan thì mọi việc ở Hàn Quốc, Paris đã không thuận lợi kết thúc như vậy rồi. Nếu tôi mà vào cơ chế nhà nước thì tôi sẽ bị hạn chế rất là nhiều. Tôi không phải là người tham quyền đoạt lợi, tôi chỉ muốn công hội Trung Y của tôi không phải chịu những gò bó không cần thiết. Tôi hy vọng nó có thể đi vào thị trường, tiếp nhận những sự kích thích và quản lý từ thị trường .... Chỉ có như vậy công hội Trung Y mới có thể tồn tại, mới có thể phát triển.
Thái Công Dân lúc này liền bưng cốc trà lên, hai mắt sáng rực nhìn Tần Lạc nói : " Cậu không muốn làm thì thôi không làm nữa. Tôi giúp cậu từ chối là cùng chứ gì!"
" Bộ trưởng. Ông làm như vậy thật là ngại quá, tôi lại làm khó ông rồi." Tần Lạc cảm kích nói.
" Làm việc gì mà chẳng có cái khó của nó!" Thái Công Dân khoát khoát tay nói. " Cậu cũng có cái khó của mình, tôi biết cậu muốn làm những cái mà cậu muốn làm. Cậu cứ cố gắng hết mình là được. Tôi ủng hộ cậu!"
" Tôi sẽ không làm bộ trưởng phải thất vọng đâu!" Tần Lạc nghiêm túc nói. " Xin được dùng trà thay rượu, chúc bộ trưởng một chén."
"Cậu còn khách khí với tôi làm gì?" Thái Công Dân và Tần Lạc cùng chạm cốc rồi cười nói : " Được rồi. Nói tin tốt rồi. Bây giờ tôi nói tin xấu cho cậu biết."
" Tin lúc nãy mà được gọi là tin tốt sao?" Tần Lạc trợn tròn mắt kinh ngạc. Tin xấu là tin gì vậy? Lẽ nào mình bị cách chức hội trưởng công hội Trung Y hay sao?
Thái Công Dân đứng thẳng người dậy đi ra bàn làm việc, cầm một tập văn kiện lại, nói : " Cậu nói không sai, tôi đang định mời cậu đi xa một chuyến. Đây là công hàm vừa mới phát tới của bệnh viện Hoàng Gia Thụy Điển. Họ mời bộ y tế của chúng ta phái một người đến Thụy Điển giao lưu. Dĩ nhiên công hàm còn nhắc tới đích danh Tần Lạc .... Nghe nói cậu có quan hệ rất mật thiết với Vương Tử Philip thì phải?"
" Cũng tàm tạm." Tần Lạc tự trát vàng lên mặt mình, nói. " Thật ra chỉ là một người bạn của tôi có quan hệ mật thiết với Vương Tử mà thôi." Nguồn truyện: Truyện FULL
" Một người bạn?"
" Tôi nghĩ người này bộ trưởng cũng biết. Đó là Lệ Khuynh Thành." Tần Lạc giải thích. Việc này chẳng có gì phải giấu người khác cả.
" Ồ!" Thái Công Dân gật đầu nói : " Anh hùng khó qua ải mỹ nhân mà! Cái này tôi hiểu. Cậu đi Thụy Điển có thể dẫn cô ấy đi theo cũng được .... Cứ để cậu phải chạy đi chạy lại như vậy tôi cũng thấy ái ngại."
" Bộ trưởng! Tôi còn chưa đồng ý cơ mà?" Tần Lạc nói.
" Tôi đã đồng ý thay cho cậu rồi." Thái Công Dân cười nói.
" ........................"
Thái Công Dân thở dài nói : " Tuy cậu có những thành tựu khá lớn khi ở Paris, mở ra được con đường mới. Nhưng ở Châu Âu thì tình hình nghiêm cấm Trung y vẫn vô cùng nghiêm trọng. Nếu như cậu có thể đoạt được sự tín nhiệm của các quan chức Thụy Điển thì chắc chắn sẽ gây tiếng vang lớn đấy .... Tần Lạc, tình hình vẫn vô cùng cam go. Chúng ta không thể bỏ qua bất kỳ một cơ hội nào cả!"
Nhắc tới hiện trạng của Trung y thì tâm trạng của Tần Lạc bỗng nhiên cảm thấy nặng trĩu : " Bộ trưởng. Tôi đã hiểu rồi. Hoàng Gia Thụy Điển mời đại biểu Trung y đến giao lưu đối với tôi mà nói thì đây là một tin tức tốt lành. Tôi cũng muốn nhân cơ hội này quảng bá Trung y .... Tôi sẽ đem theo người qua đó."
" Tôi biết thế nào cậu cũng không từ chối mà." Thái Công Dân nói. " Cậu chịu khó vậy nhé."
" Bộ trưởng cứ an tâm. Tôi hiện giờ vẫn đang làm những thứ mà tôi muốn làm." Tần Lạc nói.
" Vẫn theo quy tắc cũ. Đoàn đại biểu sẽ do cậu đích thân chọn lựa. Bọn họ cũng không giới hạn số người, cậu cứ việc chọn bất kỳ ai mà cậu muốn. Tôi sẽ gọi cho Gore đến .... Cậu ta cũng đã đi theo tôi mấy lần rồi. Tôi thấy cậu ta là người khá vững vàng. Cậu là báu vật của toàn quốc. Tôi không muốn cậu có bất kỳ một nguy hiểm nào cả!"
Tần Lạc một lần nữa cảm thấy vô cùng cảm kích Thái Công Dân. Hắn sau đó bàn bạc thêm với ông ta về thời gian xuất phát cũng như những điểm cần chú ý khi tới Thụy Điển, sau đó hắn mới cáo từ ra về.
Tiếp đó Tần Lạc liền cáo từ Hậu Vệ Đông ngay ở tầng một của khách sạn Kim Tinh, rồi mới chui vào xe của Đại Đầu.
" Hai người chuẩn bị một chút, một thời gian nữa đi cùng tôi đến Thụy Điển." Tần Lạc nói.
" Đi Thụy Điển?" Jesus vội nói. " Tại sao trong lúc này anh muốn đi khỏi Trung Quốc hả? Anh nên biết rằng chỉ có ở Trung Quốc anh mới an toàn nhất!"
Jesus và một số thành viên trong Long Tức cũng đã tiếp xúc qua một vài lần nên hắn biết năng lực của những người này vô cùng khủng khiếp. Có Long Tức bảo vệ thì cho dù là Kiếm Khách cũng không thể nào làm gì nổi Tần Lạc cả.
Vậy nhưng nếu Tần Lạc mà đi Thụy Điển thì .... Có thể đem theo đám người trong Long Tức không?
Tần Lạc nghe vậy cười nói : " Anh là vệ sĩ của tôi. Anh không có sự lựa chọn nào cả mà chỉ biết tuân lệnh mà thôi!"
" Tôi không đi có được không?" Jesus cười khổ. Hắn chạy đến đây đi theo Tần Lạc hoàn toàn là muốn chạy thoát khỏi Kiếm Khách và các tập đoàn sát thủ khác. Nếu như mà đi Thụy Điển thì hắn sẽ gặp rất nhiều nguy hiểm.
" Được chứ!" Tần Lạc gật đầu nói.
" Cảm ơn anh đã hiểu cho tôi. Tôi chúc anh may mắn!" Jesus vui vẻ nói. Hắn thầm nghĩ tên này cũng khá dễ nói chuyện đấy chứ.
" Tôi cũng chúc anh may mắn!" Tần Lạc nói. " Nếu như tôi hai, ba tháng mà vẫn không về thì anh nhớ tới Thụy Điển tìm tôi. Nếu không thì thuốc độc sẽ phát tác và anh sẽ .... Còn nếu như tôi không về được nữa thì thành thật xin lỗi anh ...."
" .................."
Jesus tự thấy hắn cảm ơn Tần Lạc đã quá sớm.
Đúng là thằng Trung Quốc gian manh.
Trên đường cao tốc tới sân bay, một chiếc Mercedes Benz màu đen đang phóng như bay trên đường.
Vương Cửu Cửu nằm trong lòng Tần Lạc không nói câu nào mà chỉ ôm chặt lấy cổ của hắn.
" Anh sắp tắt thở tới nơi rồi đây này!" Tần Lạc cười nói. Hắn luồn tay ra ôm lấy vai của Vương Cửu Cửu.
Thân hình của nàng tỏa hương thơm ngào ngạt bay vào mũi của hắn. Đây không phải là mùi thơm của nước hoa mà là mùi thơm quyến rũ của cơ thể một người phụ nữ.
" Ai bảo anh tối hôm qua không tới tìm em!" Vương Cửu Cửu trách móc nói.
" Anh không biết là hôm nay em sẽ đi." Tần Lạc cười khổ nói. " Thủ tục cũng đã làm xong rồi sao? Bạn bè trong lớp cũng từ biệt hết rồi à?"
" Làm thủ tục lẽ nào khó khăn lắm sao? Em không phải đến đó để làm lãnh đạo mà chỉ làm lính, làm tốt mà thôi. Trường cũng không cho em thôi học, chắc họ không nỡ." Vương Cửu Cửu ngẩng đầu lên nhìn Tần Lạc nói. " Tuy là anh không ở đấy nữa nhưng em vẫn cảm giác được là anh vẫn còn ở đó."
" Anh cũng đã từ chức ở đó đâu." Tần Lạc nói. " Anh cũng chỉ là không lên lớp dậy nữa thôi, trường vẫn giữ chỗ cho anh. Có khi mấy hôm nữa anh sẽ quay về trường dạy cũng nên."
" Ài!.......! Tiếc là em không được trông thấy!" Vương Cửu Cửu nói. " Mấy bạn trong lớp thật là hạnh phúc. Em sẽ bảo Tiểu Hoa quay video clip lại rồi gửi cho em."
" ................" Tần Lạc nghe vậy thầm nghĩ : Vương Cửu Cửu đúng là "Fan ruột" của hắn không hơn không kém.
Tần Lạc lúc này liền ngoái đầu ra nhìn một chiếc xe đi phía sau, nói : " Lần này Lôi Diệu Dương sẽ đi cùng em đến Dương Thành. Anh cũng đã sắp xếp mọi việc đâu vào đấy rồi. Em đến đó nghỉ ngơi trước một thời gian, chờ đến khi sức khỏe của Lôi Diệu Dương khỏi rồi thì anh sẽ tìm đến anh ta có chuyện. Hai người bọn em khi xuống sân bay sẽ có người đến đón, cậu ấy tên là Hạ Dương. Cậu ấy là bạn của anh, em có chuyện gì thì cứ việc tìm tới cậu ta đừng khách khí gì cả .... Còn nữa, quên chưa nói với em, ông của cậu ấy là người cầm đầu trong khu quân đội đó. Do vậy mà em cũng chẳng sợ bị ai bắt nạt đâu."
" Còn lâu em mới sợ!" Vương Cửu Cửu nói.
Khi đến sân bay đã có người đi lo hết các thủ tục cho Lôi Diệu Dương và Vương Cửu Cửu rồi. Vương gia vô cùng xem trọng lần đi này của Vương tiểu thư, nên đã phái hai cao thủ đưa nàng tới tận Dương Thành.
" Anh đừng khách khí." Tần Lạc vỗ vỗ vào vai của Lôi Diệu Dương nói. " Đến đó chịu khó tĩnh dưỡng, chuyện của anh tôi sẽ lo cho."
" Nếu muốn tôi làm gì anh cứ việc nói!" Lôi Diệu Dương nói. Hắn ta vốn định nói "Tính mạng của tôi bây giờ thuộc về anh" nhưng lại biết Tần Lạc không thích nghe những lời như vậy. Vì thế mà hắn ta mới đổi giọng, nói như vậy.
" Được rồi." Tần Lạc gật đầu nói.
Vương Cửu Cửu lúc này vẫn ôm rịt lấy tay của Tần Lạc không nỡ buông ra nhưng thời gian lên máy bay đã tới. Nàng khó khăn lắm mới rời khỏi cánh tay của hắn mà đi vào trong.
" Em đi đây!"
" Ừ!"
" Nhớ gọi cho em nhé!"
" Anh sẽ gọi!" Tần Lạc gật gật đầu nói.
" Phải nhớ tới em đấy!" Vương Cửu Cửu ngẩng mặt lên nói.
" Anh sẽ nhớ!"
" Nhưng em bắt đầu cảm thấy nhớ anh rồi. Làm thế nào đây?" Vương Cửu Cửu hai mắt rưng rưng nói.