Bác Sĩ Thiên Tài

Chương 716: Là một người đàn ông thưc thụ!



Khoảng 10h đêm đó thì Lý Mãnh tỉnh dậy, bác sĩ nói bệnh nhân vừa tỉnh lại cần yên tĩnh, không được làm gì quấy rầy quá đến bệnh nhân. Thế là mọi người bàn bạc với nhau một lược rồi Tiểu Hoa, Tần Lạc và Lệ Vĩnh Cường vào bên trong thăm nom.

Tiểu Hoa là bạn gái của Lý Mãnh thì đương nhiên sẽ là lựa chọn đầu tiên. Tần Lạc không chỉ là thầy giáo của Lý Mãnh, mà còn là nam diễn viên chính của vuh việc lần này, vì vậy hắn trở thành sự lựa chọn thứ hai. Còn Lệ Vĩnh Cường thì là hiệu trưởng của trường đại học Y Khoa Thủ Đô, và cũng là lãnh đạo của Lý Mãnh,vì vậy mà ông thay mặt cho lãnh đạo toàn trường vào bên trong thăm nom.

Đúng như những gì mà Tần Lạc nói, cơ thể của Lý Mãnh khá tốt, hơn nữa khi Tần Lạc phát hiện màu máu của cậu ta có màu sẫm thì lập tức cầm máu cho cậu ta luôn, vì vậy mà cậu ta không bị mất quá nhiều máu dẫn đến kiệt sức. Khi ba người bước vào thì Lý Mãnh đang mở to đôi mắt ngây ngô nhìn ba người mỉm cười.

"Ngốc ngư heo ấy." Tiểu Hoa thấy Lý Mãnh bình yên vô sự thì hai mắt lại đỏ au hết cả lên. Cũng không thèm để ý xem có bị Tần Lạc va Lệ Vĩnh Cường chê cười nữa mà cầm luôn tay của cậu ta lên quẹt hai hàng nước mắt của mình đi.

"Anh không sao, không bị thương đâu. Lý Mãnh an ủi nói, rồi cũng dùng ánh mắt thân thương của mình để nhìn cô bạn gái. Trải qua lần trắc trở này thì tình cảm của hai người lại càng gắn bó hơn xưa. Tần Lạc nghĩ, nếu cha mẹ của Tiểu Hoa quả thực chê nhà của Lý Mãnh nghèo thì mình sẽ phải ghé thăm nhà của Tiểu Hoa một chuyến mới được.

"Đồ ngốc, nằm cả trong bệnh viện rồi mà còn nói là không bị thương gì sao? Thế thì như thế nào mới gọi là bị thương đây?" Tiểu Hoa hờn dỗi nói:" Anh có biết là em lo cho anh thế nào không? Anh để cho người ta bị hù chết rồi thì anh mới cam tâm hả?"

"Thầy Tần không sao là tốt rồi" Lý Mãnh nhếch mép cười nói. " khi Cửu Cửu ra đi có dặn bọn em là phải chăm sóc thầy Tần cho thật tốt."

"Ý của Cửu Cửu muốn nói là phải bảo chúng ta chịu khó luên lạc với thầy Tần, chứ thầy Tần lại cần anh chăm sóc sao?" Tiểu Hoa đính chính lại.

"Hề Hề, như nhau cả mà." Lý Mãnh cười hề hề nói. Mặc dù bản thân bị người ta đâm cho một nhát nhưng người thầy mà cậu ta yêu quý không bị làm sao, thì trong lòng cậu ta chẳng hề cảm thấy khó chịu hay uất ức gì cả, mà ngược lại cảm thấy vô cùng vui vẻ, hạnh phúc. Như thể mình vừa làm được một chuyện gì to tát lắm vậy.

Tần Lạc đi đến cạnh giường của Lý Mãnh, vỗ vỗ vào mu bàn tay của cậu ta rồi cười nói:"Hôm nay may mà em đến cứu tôi, nếu không thì người nằm đây phải là tôi rồi."

Kỳ thực những lời này của Tần Lạc hơi quá sự thật một chút. Hung thủ vì muốn trốn tránh ánh mắt quan sát của Đại Đầu và Jesú nên mới trà trộn vào bên trong đám sinh viên trước, sau đó lợi dụng trong lúc đám người nhốn nháo hết cả lên thì ra tay tấn công, vừa đúng lúc đó thì Lý Mãnh phát hiện ra, liền lập tức dùng cơ thể to lớn của mình để éo Tần Lạc ở phía dưới, bảo vệ cho hắn.

Mặc dù nói là cứu Tần Lạc, nhưng thành ra cũng là hại Tần Lạc.

Vì sao lại nói vậy?

Vì bản thân Tần Lạc cũng biết võ. Vì vậy nếu Lý Mãnh không ép về phía này, thì hắn sẽ né tránh được một cách nhanh nhạy nhất, hoặc có thể sẽ phản kích lại. Nhưng khi Lý Mãnh ép người lên hắn, thì mặc dù nói là cậu ta bảo vệ, nhưng cũng là kiềm chế hắn lại. Bất kể ai khi trên người mình có một khối thịt to lớn như thế thì cũng chẳng có cách nào mà nhúc nhích nổi.

Nhưng Tần Lạc không thể không cảm động trước tấm lòng này của cậu ta. Nói thực thì hắn thực sự cảm thấy vô cùng xúc động.

Trong cái thời buổi mà tình cảm của con người với con người càng nhạt nhòa này thì có được mấy người sẵn lòng đón nhận lấy nhát dao cho người khác chứ?

Tần Lạc vẫn luôn cho mình là một người thầy giáo, còn mấy người Lý Mãnh thì là học sinh. Người ban ơn phải là mình, còn bọn chúng chỉ là người tiếp nhận, thừa hưởng. Mình không nợ nần gì với bọn chúng cả, mà ngược lại bọn chúng phải là người nợ mình.

Nhưng mà việc xảy ra ngày hôm nay thì lại đảo lộn hết những suy nghĩ của hắn, bọn chúng không nợ nần gì mình hết mà mình lại nợ bọn chúng. Tình cảm mà chúng đối với mình thì liệu mình dùng việc dạy học không thôi thì có thể hoàn trả lại được không?

"Em cũng không nghĩ nhiều." Lý Mãnh ngại ngùng nói." Em nhìn thấy có người muốn làm hại thầy nên xông luôn lên trước."

"lần sau không được làm như thế nữa đâu đấy." Tần Lạc nói. " tôi là thầy các em, đáng lẽ tôi phải bảo vệ cho mấy em mới đúng, làm gì có chuyện lại để cho các em bảo vệ lại tôi chứ?"

"Không được, không được." Lý Mãnh lắc đầu quầy quậy nói." Thầy là thầy của bọn em, nên bọn em mới phải bảo vệ thầy. Nếu mà em không làm thế thì các bạn chửi em chết."

Nếu mà là người khác nói lời này thì Tần Lạc sẽ cảm thấy người đó thật giả tạo, nhưng những lời này được thốt ra từ miệng của Lý Mãnh thì Tần Lạc lại thấy chẳng hề có gì là bất ngờ cả.

"Được rồi. Thế nhưng chúng ta phải bảo vệ lẫn nhau vậy." Tần Lạc cười nói tiếp:" Bây giờ thì cứ nghỉ ngơi cho tốt đi đã. Thầy lệ ở đây, thầy ấy sẽ gọi điện nói với khoa một tiếng giúp em."

Lệ Vĩnh Cường cũng bước tới gần, nhìn Lý Mãnh rồi cười hê hê nói:" tôi cảm thấy được an ủi vô cùng, Trường chúng ta có một thầy giáo vì nước vì dân, đảm đương trọng trách cứu vớt nền trung y, giờ đây lại có thêm một học sinh là Lý Mãnh xả thân mình để cứu lấy thầy giáo của mình. Thầy trò hai người có thể trở thành một truyền thuyết rồi đấy. xảy ra vụ ám sát như thế này ở trường là vô cùng nghiêm trọng, tôi không hi vọng lại có thêm lần thứ hai, nhưng lầm này tôi cảm thấy rất vô cùng hãnh diện, vô cùng tự hào về hai người."

"Cảm ơn hiệu trưởng." Lý Mãnh xúc động nói. Cậu đã sớm nghe nói đến danh tiếng của Lệ Vĩnh Cường, nhưng trước giờ vẫn không có cơ hội tiếp xúc với ông, và cũng biết ông là một người thầy được học sinh vô cùng kính trọng. Không ngờ ông lại đánh giá cao về mình đến như vậy.

Lệ Vĩnh Cường vừa nói vậy thì Lý Mãnh cảm thấy mình bị thương như thế thật là đáng lắm.

" Không cần phải khách khí. Đây là vinh dự của em đáng được hưởng." Lệ Vĩnh Cường nói." Em nghỉ ngơi chút đi. Tôi sẽ đảnm bảo trường cho việc này lên báo, để học sinh trên toàn quốc đều học tập noi theo gương em."

"Hả? Hiệu trưởng, làm như thế sao được? Thôi đừng làm vậy." Lý Mãnh vừa nghĩ đến việc mình trở thành một học sinh mẫu mực để làm gương thì thấy trong lòng chột dạ. Cậu không thuộc vào những học sinh đi đầu, về mọi mặt cũng không được coi là ưu tú, điểm sáng duy nhất là hiện tại đảm nhiệm chức lớp trưởng, hơn nữa cái chức vị này còn là Vương Cửu Cửu tặng cho cậu, cong không thông qua bầu chọn của cả lớp nữa. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL

"Nghe tôi đi." Lệ Vĩnh Cường phất tay quả quyết nói. "Nghỉ ngơi cho khỏe đi. Việc này đợi em tỉnh rồi hãy tính."

Tần Lạc để Tiểu Hoa ở lại với Lý Mãnh cho hai người có chút không gian riêng với nhau, còn hắn thì đi theo Lệ Vĩnh Cường ra bên ngoài.

"Hiệu trưởng thực sự muốn để Lý Mãnh liệt vào hàng những học sinh tiêu biểu sao?" Tần Lạc cười hỏi.

Lệ Vĩnh Cường âm trầm thở dài nói:" Xảy ra hung án như vậy ở trong trường, lại còn có học sinh bị thương phải nhập viện, thì một người hiệu trưởng như tôi phải có trách nhiệm chứ. Hơn nữa một chuyện như thế này thì không dấu nổi đâu. Lúc đó có bao nhiêu là học sinh đứng đó, lại còn có người ghi hình lại nữa, chưa biết chừng ở bên ngoài đã bàn tán xôn xao hết cả lên rồi cũng nên."

"Bên ngoài đã có không ít phóng viên đến đây, tôi đã bảo người ngăn chặn họ lại rồi. học sinh còn chưa tỉnh hẳn lại, tình hình cũng chưa biết rõ sẽ đi về đâu, thì làm sao có thể để mặt cho bọn họ viết bậy viết bạ một cách vô trách nhiệm được chứ?"

"Chỉ cần ở ngoài có một lát thôi mà tôi đã nhận được mấy cú điện thoại từ bên trên gọi xuống rồi. có không ít lãnh đạo đều đang chăm chú theo dõi việc này. Vì vậy mà chúng ta bắt buột phải xử lý cho tốt, không được bôi tro trát trấu vào mặt trường chúng ta. Vì sao hung thủ muốn hành hung thì đây là việc của cậu và cảnh sát, còn việc cảu tôi phải làm đó làm làm thế nào để Lý Mãnh trở thành một người đàn điển hình trong việc thấy chuyện bất bình thì ra tay giúp đỡ. Nếu làm như vậy thì việc xấu rồi cũng sẽ biến thành việc tốt."

Lệ Vĩnh Cường dừng chân lại, nhìn Tần Lạc nói: "Ban sáng tôi còn thấy ngưỡng mộ ông nội cậu, ngưỡng mộ ông ấy ó một cậu cháu trai giỏi giang, đáng tự hào. Còn bây giờ thì tôi bắt đầu thấy ngưỡng mộ cậu rồi, ngưỡng mộ cậu có một đám học sinh tốt. Những người làm công việc dạy học như chúng ta, có thể làm được việc này thì coi như cả đời này cũng đáng lắm rồi. Lý Mãnh còn trẻ như vậy mà đã làm đã làm ra một việc như thế thì quả là khiến cho người ta đáng kinh ngạc. Cậu nhìn lại xem cái đám học sinh đang chờ đợi ở dọc hành lang kìa, lúc đến có bao nhiêu người, và bây giờ còn lại bao nhiêu người, không ăn uống cứ ngồi đơ ra như vậy đuôi mấy lần mà cũng không chịu đi. Cái lớp này được cậu huấn luyện thành tinh thần thép hết rồi."

"Không phải là tôi huấn luyện đâu." Tần Lạc lắc đầu nói.

"Không phải cậu huấn luyện sao?" Lệ Vĩnh Cường nghi hoặc nói. "Vậy thì ai huấn luyện ra vậy?"

"Là Vương Cửu Cửu." Tần Lạc nói. Tần Lạc là tinh thần lãnh tụ của cái lớp này, là một vị thần mà đám học sinh trong lớp thờ phụng. Nhưng người thực sự đem lại cho lớp bọn họ tinh thần đoàn kết, giúp đỡ lẫn nhau cùng tiến bước đó là Vương Cửu Cửu. Nàng trước giờ đều ở bên cạnh bọn họ, dùng cử chỉ, hành động và lời nói của mình để ảnh hưởng đến bọn họ.

"Vương Cửu Cửu?" Lệ Vĩnh Cường nghĩ một lúc rồi mới cười nói: "Đúng rồi. tôi nhớ em đó. Một cô gái hết sức cố chấp. Khi cậu vừa mới đến trường dạy thì vì không có tư cách dạy học nên bị trường cho nghỉ dạy, thế là ngày nào em ấy cũng chạy đến trước cửa phòng làm việc của tôi để chờ gặp tôi. Ngày trước đều là học sinh sợ tôi, không ai dám nói chuyện gì với tôi cả. Nhưng sau khi gặp em đó thì đó là lần đầu tiên tôi cảm thấy e sợ một học sinh nữ."

"Những việc mà Cửu Cửu muốn làm thì cô ấy sẽ nghĩ cách làm cho bằng được." Tần Lạc trong lòng cũng cảm thấy mềm nhũn, như thể bị vậy gì đó làm cho tan chảy ra vậy.

" À đúng rồi, tôi nghe nói Cửu Cửu thôi học rồi. Có chuyện gì vậy?" Lệ Vĩnh Cường cau mày lại hỏi.

Với tình hình trong nước của Trung Quốc, thường thì khi có những học sinh có bối cảnh gia đình đặc biệt đến nhập trường, thì trong tay của lãnh đạo sẽ có danh sách. Ví như một người con em gia đình lãnh đạo có cấp bậc như Vương Cửu Cửu thì sẽ được hiệu trưởng Lệ Vĩnh Cường đích thân săn sóc. Nếu là con em lãnh đạo cấp tỉnh hay thành phố thì sẽ do những lãnh đạo tương ứng khác săn sóc.

Thứ nhất là muốn dành cho những em này sự quan tâm và chăm sóc một cách đặc biệt, có cần gì thì có thể đáp ứng kịp thời, trường học có lợi ích gì thì cũng có thể thông báo kịp thời đến họ. Thứ hai là nếu có được danh sách này rồi, thì lãnh đạo trong trường nếu muốn đến thăm hỏi gia đình thì phụ huynh của các em không thể không nể mặt chứ?

Hồ sơ bí mật vủa Vương Cửu Cửu có thể xếp vào hạng học sinh trọng điểm trong những học sinh đã rời đi, do vậy mà Lệ Vĩnh Cường tất nhiên là biết rồi.

" tôi không để Vương Cửu Cửu đi cải thiện tình hình sức khỏe của mọi người." Tần Lạc mặt dày đang trát vàng vào mặt mình, nói tiếp: " Tôi để Cửu Cửu đi cải thiện đời sống cảu người khác."

Lệ Vĩnh Cường gật đầu nói: " Tôi hiểu rồi. Gia Đình của Cửu Cửu như thế thì chẳng cần phải học y làm để làm gì?"

Lý Mãnh bình yên vô sự, thì Tần Lạc cũng có thể yên tâm quay về nhà ngủ một giấc.

Ngồi trên xe quay về, Tần Lạc bất chợt cảm thấy nhớ Vương Cửu Cửu ở xa tít nơi miền nam vô cùng tận.

Hắn rút điện thoại ra gọi cho Vương Cửu Cửu, rất nhanh một giọng mừng quýnh của một Cửu Cửu vang lên: "Hả, vừa rồi em còn đang đón già đón non xem anh có gọi điện cho em không cơ, không ngờ anh gọi đến thật. Tốt quá rồi, em vui lắm, em sẽ thưởng cho anh, nói đi, anh muốn gì nào???"

Tần Lạc còn chưa kịp thở ra tiếng nào thì từ đầu bên kia đã líu lo không ngớt. Đôi môi Tần Lạc khẽ giật bắn lên, hắn thực sự không nhẫn tâm quấy rầy tâm trạng vui vẻ của nàng lúc này.

"Sao vậy?" Vương Cửu Cửu cảm thấy Tần Lạc có gì đó không ổn, liền lên tiếng hỏi lại.

"Lý Mãnh bị thương rồi. Cậu ấy giúp anh đỡ một nhát dao." Tần Lạc nói. Hắn tường thuật lại một cách chi tiết câu chuyện xảy ra ngày hôm nay cho Vương Cửu Cửu nghe, sau khi kể xong thì thấy trong người thu thái hơn rất là nhiều.

"Là một người đàn ông thực thụ." Vương Cửu Cửu nói với giọng trong trẻo, lảnh lót.