"Bác sĩ Tần, ý anh muốn nói những tên ám sát này mới xuất hiện từ sau khi anh từ Paris quay về phải không?"
Tần Lạc thầm khen ngợi tên phóng viên này một tiếng, thấy anh ta lãnh hội ý của mình tốt nhất, liền cười nói: "Theo như thời gian mà nói thì là như thế."
"Thế liệu có khả năng là, những tên sát thủ này do thế lực tà ác ở nước ngoài phái tới không?"
"Trước khi phía cảnh sát tóm gọn được hung thủ thì tất cả đều có khả năng xảy ra." Tần Lạc nói mà như đang đánh thái cực quyền vậy, đưa đi rồi lại đưa lại. Hắn càng nói hàm hồ bao nhiêu thì đám phóng viên dễ bị mê hoặc bấy nhiêu.
"Những tài liệu chúng tôi có được từ phía cảnh sát nói lên rằng hung thủ tấn công anh là một người da đen đúng không?"
"Đúng vậy!"
"Điều này có phải nói rõ thêm thân phận của người đứng sau việc này hay không?"
"Không có chứng cớ gì, tôi không thể chỉ trích người khác một cách vô tội vạ được." Tần Lạc cười nói. "Nhưng tôi sẽ kiến nghị với bên cảnh sát hướng về phương diện đó điều tra."
"Học sinh của anh bị thương vì anh, anh có gì muốn nói về điều này không?"
"Tôi không tán thành với cách làm của em đó." Tần Lạc nói. "Nhưng tôi cảm thấy vô cùng tự hào đối với những em học sinh như vậy."
"Nếu xảy ra chuyên này một lần nữa, anh hy vọng học sinh của anh sẽ có một lựa chọn như thế nào?"
Là một người thầy giáo, tôi càng hy vọng mình có thể chắn gió đội mưa cho các em hơn."
Ứng phó xong đâu đấy hết với những phóng viên líu lo suốt nãy giờ xong, Tần Lạc liền chạy ra xe, sau khi đã ngồi lên xe rồi mới thở hắt ra một hơi nhẹ nhõm.
Từ sau khi Tần Lạc nổi tiếng, thì ngày nào cũng có vô số phóng viên gọi điện tới hoặc là đến tận cửa nhà chờ muốn phỏng vấn, nhưng đều bị hắn từ chối.
Vậy thì vì sao hôm nay hắn lại chấp nhận phỏng vấn? Vì hắn muốn mượn thêm nguồn lực lượng từ công chúng và báo chí.
Từng lời đều được thông qua báo chí để truyền ra bên ngoài. Mình bị thương thì những Fans mà ủng hộ hắn tất nhiên là vô cùng lo lắng và căm phẫn.
Hơn nữa Tần Lạc cố tình nói ra những lừoi đó một cách hàm súc như thế, thì những người ủng hộ hắn chắc chắn sẽ cho rằng mình muốn cứu dỗi trung y khi còn ở Paris mà người ta đuổi giết đến tận đây, như vậy thì bọn họ càng vây chặt ở xung quanh mình hơn. Đây là một nguốn sức mạnh to lớn cực độ, đủ để tạo thành dư luận phong trào.
Tần Lạc sau khi trở về từ Paris thì luôn duy trì trạng thái khiêm nhường đối với cuộc sống, nhưng không có nghĩ là hắn muốn bị vô số những người ủng hộ mình lãng quên mình.
Nói trắng ra hay theo một cách ích kỷ thì hành vi này giống như những ngôi sao nổi tiếng muốn chiếm được vị trí đầu tiên trên mặt báo mà cố tạo cho mình một vụ scandan nào đó vậy. Có điều người ta thường dùng những tin nóng hổi về một chuyện nam nữ hay cở áo lộ ngực hoặc là gì gì đó, còn hắn lại dùng sự an toàn của tính mạng mình để giành được cái vị trí này
Tất nhiên những ngôi sao này thì là chủ động tấn công, còn hắn thì là sau khi bị người ta tấn công rồi từ từ nhận được một chút chiến lơi phẩm. Từ việc này có thể thấy tính cách anh bạn Tần Lạc cuả chúng ta thà chết chứ không chịu thiệt.
Hắn đã nói chuyện với Thái Công Dân rồi, mồng một tháng sau sẽ dẫn đội đến Thụy Điển. Lúc đó, hắn cần tới sự quan tâm, chú ý của vô số dân chúng, và lại cần tiếng nói ủng hộ của bọn họ ở trong nước hơn. Mặc dù nói rằng lần này đến đó là do nhận được lời mời từ Hoàng Gia Thụy Điển, cùng là lần nhiệm vụ đưa đoàn đi nhẹ nhàng nhất, nhưng điều đó không có nghĩa là không có bất cứ nguy hiểm gì. Có trời mới biết sẽ gặp phải trận khiêu chiến hay đối thủ gì đây? Chẳng lẽ viện Y Học Hoàng Gia và các bác sĩ Thụy Điểm lại cam tâm tình nguyện đón tiếp và hoan nghênh những người khách phương xa mà tới này?
Tần Lạc từ chối chức vụ, vì vậy mà bây giờ hắn dựa vào đó chính là lòng ủng hộ nhiệt tình của các Fans ruột của hắn.
Ngoài ra, Tần Lạc còn luôn bị ép tiếp chiêu, điều này khiến cho hắn cảm thấy hết sức phẫn nộ. Hắn phải ngấm ngầm trả thù hoặc lợi dụng quyền thế để ức hiếp bọn người đó khiến cho bọn chúng hành sự không còn trắng trợn như thế nữa.
Nguyên nhân cuối cùng đó chính là món quà mà Tần Lạc đã nói là muốn tặng cho Lý Mãnh, hắn biết mình có tầm ảnh hưởng thế nào ở trong lòng dân chúng, mình nói trước mặt phóng viên rằng mình cảm thấy vô cùng tự hào về một học sinh như Lý Mãnh. Yêu ai thì yêu cả đường đi lối về, vì vậy mà bọn họ rồi cũng sẽ tiếp nhận một người đàn ông xả thân cứu người như Lý Mãnh thôi.
Có thể dự đón trước một thần tượng mới sắp lại nổi lên.
"Đi đau vậy?" Đại Đầu lạnh lùng hỏi.
"Đến bệnh viện trước đi." Tần Lạc nói. Mặc dù biết là Lý Mãnh đã tỉnh lại rồi, nhưng cậu ta bị thương là vì mình, vì vậy mà mình đến thăm cậu ta cũng là lẽ đương nhiên.
Đại Đầu không nói gì nữa, phát động xe rồi phóng vụt đi.
"Đằng sau có xe bám theo." Jesus nhìn vào chiếc gương chiếu hậu, cười nhắc nhở.
"Đó là người của chúng ta." Đại Đầu nói.
Ồ thì ra là vậy." Jesus nói. "Có bọn họ ở đây thì chẳng khác nào Thượng Đế ở bên cạnh tôi vậy."
"Bọn họ không tin vào Thượng Đế." Đại Đầu lạnh lùng nói lại. Không biết vì làm sao mà cậu ta không ưa gì Jesus. Tất nhiên là cũng liên quan đến việc Jesus có việc gì hay không thì cũng trêu trọc câu ta nên mới thế.
"Bọn họ có thể là không tin, nhưng Thượng Đế chẳng có gì là không làm được hết. Người phải xuống một con dân mạnh nhất đi đằng sau để bảo vệ tôi." Jesus mặt dầy, vô liêm sỉ nói.
"…" Đại đầu không còn biết nói gì hơn nữa. Hắn ta có thể coi người mà Long Vương tới để bảo vệ cho Tần Lạc là con dân của Thượng Đế phái tới để bảo vệ hắn ta, thì còn ai biết nói gì nữa chứ? T.r.u.y.ệ.n.Y.Y.c.o.m
Còn chưa tới phòng bệnh mà đã nghe tiếng tranh chấp om sòm rồi.
"Các cô các cậu đứng hết ở đây làm gì? Làm thế là ảnh hưởng đến công việc của chúng tôi đấy có biết không?"
"Chúng cháu có bạn nhập viện, chẳng lẽ chúng cháu không được vào thăm cậu ấy sao?"
"Đúng đấy, bệnh viện có điều lệ này nữa sao?"
"Chúng cháu không ăn đồ của cô, không uống đồ của cô, cũng không lớn tiếng ồn ào, dựa vào cái gì mà cô không cho bọn cháu ở lại đây?"
Chẳng lẽ cô muốn bọn cháu đưa phong bì cho cô à. Bọn cháu không có tiền đâu, mà cho dù có đi chăng nữa thì cũng sẽ không đưa cho cô đâu."
"Cô… các cô các cậu rốt cuộc có phải là học sinh không thế? Thật vô lý hết sức. tôi phải tố cáo với lãnh đạo của các cô cậu mới được. Hôm nay bắt buộc phải dời khỏi đây."
"Có chuyện gì vậy?" Tần Lạc bước tới hỏi.
Thấy Tần Lạc tiến lại, thì mấy cô cậu sinh viện vừa rồi còn miệng lưỡi liến thoắng bây giờ im bặt ai nấy đều quay ra nhìn Tần Lạc cười khúc khích, nhưng không có ai đáp lại câu hỏi của hắn cả.
"Anh là thầy của mấy cô cậu ấy phải không?" Một y tá trạc tuổi trung niên đứng ở đối diện đám sinh viên giống như là vừa nhìn thấy cứu tinh vậy, kéo hắn sang một bên kể khổ: "Anh mau xem xem, đám học sinh này thật không ra làm sao cả. Đây là bệnh viện, vậy mà mấy chục người đứng ở đây làm cái gì cơ chứ? Đứng chật hết cả hành lang, làm tắt nghẽn lối đi lại, người ta nhìn vào lại tưởng xã hội đen đấy."
"Làm gì có xã hội đen nào mà lại hài hòa, dễ gần, đáng yêu như bọn cháu cơ chứ?" Một nữ sinh nói với giọng không vui.
"Đúng rồi đó, nhìn bà mày này, à… nhìn bổn cô nương này có điểm nào giống xã hội đen đâu nào?"
Tần Lạc vẫy vẫy tay ý bảo đám học sinh của hắn không tranh cải nữa, cười nói: "tôi hiểu tấm lòng của các em, nhưng hiện giờ Lý Mãnh đã thoát khỏi nguy hiểm, các em đứng hết ở đây thế này chẳng ra làm sao cả. Còn nữa, các em trốn học tập thể thế này mà thầy cô không có ý kiến gì sao?"
"Bọn em đều xin phép hết rồi." Có người khẽ lên tiếng giải thích.
"Xin phép rồi cũng không được. Thầy cô cho phép là vì họ chẳng có cách nào để từ chối đám học sinh bọn em cả. Nhưng mà các em lãng phí thời gian như vậy thì còn có thể học hành gì nữa?" Tần Lạc giáo huấn một hồi. "Mỗi ngày hai bạn đến đây thăm là được rồi, những người khác về lên lớp hết đi."
"Dạ, vâng, chúng em nghe lời thầy."
"Thầy Tần, chúng em đi trước đây."
"Thầy Tần đừng quên việc thầy đã hứa với chúng em rồi đấy nhé."
"Thầy Tần, chúng em sẽ nhớ thầy lắm. Mu…a…mu…a…"
"Mau đi đi." Tần Lạc cười nói. Mấy đứa nhóc này đúng là càng ngày càng không biết lớn bé gì thế nào cả, dám hôn gió với cả mình nữa. Có đều dáng dấp mấy cô bé này đúng là ngày càng đẹp ra. Quả đúng như các cụ thường nói, con gái tuổi mười tám, càng nhìn càng đẹp."(đả tự: các cụ ta ngày xưa cũng tinh vi ra phết )
Khi Tần Lạc đẩy cửa bước vào, thì thấy trong phòng không chỉ có một mình tiểu Hoa mà còn có thêm một người phụ nữ và một người đàn ông trung niên phong độ hơn người ngồi trong đó.
Chỉ là không khí có phần ngột ngạt, bốn người đều không nói gì, căn phòng im phăng phắc.
Thấy Tần Lạc bước vào thì Tiểu Hoa xúc động đứng thẳng dậy chạy đến kéo tay Tần Lạc chỉ vào đôi nam nữ trạc tuôi trung niên nói: "Thầy Tần, đây là cha mẹ em, hai người đến thăm Lý Mãnh."
Tần Lạc có phần khó xử, hắn không biết phải xưng hô thế nào với cha mẹ học sinh của mình. Gọi là cô chú thì hạ thấp bối phận của mình quá, còn gọi là anh chị thì lại thấy có gì kỳ Kỳ. Kỳ thực hắn cũng chỉ lớn hơn đám học sinh này có vài tuổi.
Cũng may cha mẹ Tiểu Hoa phản ứng nhanh hơn, ông ta bắt tay Tần Lạc, vui mừng nói: "Cậu chính là thần y Tần Lạc phải không? Tôi thường xuyên nhìn thấy tin tức đăng về cậu ở trên báo đó. Tiểu Hoa ngày nào cũng nhắc đến cậu, nói cậu là bác sĩ giỏi nhất thế giới. Ha ha, quả thật đúng là anh hung xuất thiếu niên."
Ông ta chủ động như vậy thì đã giải quyết được vấn đề khó xử của Tần Lạc. Hắn ngượng ngùng cười nói: "Anh quá khen rồi. Tôi chẳng qua chỉ là một bác sĩ thích tỏ vẻ ta đây một chút mà thôi. Còn anh chị thì im lặng mà phát tài, sự nghiệp càng lúc càng lớn mạnh."
Tần Lạc chủ động hỏi han mẹ của Tiểu Hoa, giữ đủ thể diện cho Tiểu Hoa và Lý Mãnh.
"Ha ha, nếu thầy Tần đã đến rồi thì chúng tôi về trước đây. Hai thầy trò cứ ngồi mà hàn huyên nhé." Cha Tiểu Hoa lên tiếng nói.
"Tiểu Hoa , con ra đây, mẹ có chuyện muốn nói với con." Mẹ Tiểu Hoa cũng cười nói.
Tiểu Hoa không muốn đi liền nói: "Mẹ, con muốn ở đây chăm sóc cho Lý Mãnh."
"Mẹ biết, con ra đây trước đi, để thầy Tần nói chuyện với Lý Mãnh một chút." Mẹ Tiểu Hoa cười khuyên giải con gái.
"Không, con không ra đâu." Tiểu Hoa lắc đầu nói. "Con mà ra rồi thì sẽ không vào đây được nữa."
Lúc này Tần Lạc mới thấy tình hình không được ổn cho lắm.
Hắn vốn cho rằng cha mẹ Tiểu Hoa sau khi biết chuyện Lý Mãnh cứu người bị thương thì sẽ cảm động trước hành vi anh hùng của cậu ta, nên mới tới bệnh viện để hỏi thăm Lý Mãnh, nhưng không ngờ là họ đến đây để lôi con gái của mình về.
Đã gặp phải chuyện này ở đây thì hắn cũng không thể mặc kệ được. Hắn liền cười haha, nói: "Tôi đúng là đến thăm Lý Mãnh, thấy em ấy không sao là tốt rồi, những gì cần nói thì hôm qua tôi cũng nói hết rồi, thôi thì cứ để cho đôi tình nhân ấy nói chuyện với nhau một lát đi. Anh chị có thể ra ngoài nói chuyện với tôi một lát được không?"
"Nhưng tình trạng sức khỏe của bà ngoại Tiểu Hoa không được tốt, chúng tôi phải đưa Tiểu Hoa đến thăm bà nó." Mẹ Tiểu Hoa cố chấp nói.
Tần Lạc liền hiểu được vấn đề, đôi vợ chồng này xem ra lần này đến đây là quyết tâm dẫn con gái mình đi bằng được mới thôi
Nụ cười trên môi Tần Lạc liền biến mất, hai mắt chăm chú nhìn hai người đó nói: "Vì sao anh chị lại phản đối Tiểu Hoa và Lý Mãnh yêu nhau?"
"Bác sĩ Tần, cậu nói gì thế… chúng tôi quả là không có ý đó mà." Cha của Tiểu Hoa cười hề hề nói. Khuông mặt mập mạp của ông nở nụ cười tươi rói khiến cho người ta có cảm giác vô cùng thân thiện.
"Vậy ý của anh là không phản đối hai đứa yêu nhau phải không?"
"Cái này thì… Tôi thấy Tiểu Hoa vẫn còn nhỏ, nên đặt việc học lên trên hết." Cha Tiểu Hoa nói tiếp. Trong lòng ông thầm nghĩ, sớm biết thế này thì đã không nghe lời con gái cho nó đi học Trung y rồi, học cái khác có cái gì không tốt chứ? Xem ra đã đến lúc cho nó ra nước ngoài rồi đây.
"Thế này đi, anh chị đặt ra một điều kiện, phải làm thế nào thì anh chị mới đồng ý để Tiểu Hoa và Lý Mãnh đến với nhau?" Tần Lạc nghiêm túc nói.
"Bác sĩ Tần… chúng tôi…"
"Một tấn vàng có đủ không?" Tần Lạc cắt ngang câu nói qua quýt của ông ta, trực tiếp đặt ra vấn đề cho lần nói chuyện lần này. "Khi Lý Mãnh đến nhà anh chị cầu hôn, thì hãy bảo cậu ấy đem theo một tấn vàng. Tất nhiên là sở hữu vật gì có giá trị ngang như thé cũng được."
Bọn họ không thích Lý Mãnh không phải vì chê gia cảnh nhà của Lý Mãnh nghéo hèn sao? Thế thì dùng tiền vàng để lấp đầy miệng họ đi.