"Anh không cần biết những chuyện này!" Quân Sư không muốn tiết lộ bất kỳ chuvện gì cho Tần Lạc hay cả.
"Tôi muốn giúp chị!"
"Anh không giúp được tôi đâu.'"
"Thế thì thôi vậy!" Tần Lạc gật đầu nói: "Nếu chị không muốn nói thì tôi cũng không ép!"
"Anh cũng không cần đi dò hỏi từ Lỵ đâu, không được sự cho phép của tôi, cô ấy cũng không nói cho anh biết đâu!"
Tần Lạc kinh ngạc vô cùng, đến cả dự trù trong bụng mình mà nàng cũng đoán ra được. Dĩ nhiên, Quân Sư cũng chỉ đoán vậy thôi chứ làm gì có chứng cứ gì. do vậy hắn liền chối bay chối biến: "Tôi làm gì có ý đó đâu. tôi tôn trọng ý kiến của chị mà.........!"
Quân Sư lúc nàv nhìn Tần Lạc một cái. rồi mệt mỏi nói: "Tôi mệt rồi, muốn nghỉ một chút. Anh đi đi!"
"Được, vậy chị cứ nghỉ đi!" Tần Lạc gật gật đầu sau đó rời khỏi phòng của Quân Sư.
Tần Lạc lần này tới Long Tức đã hoàn thành xong nhiệm vụ của mình, hắn đã thuyết phục được Long Vương áp dụng và mở rộng <Đạo Gia Thập Nhị Đoạn cẩm> trong quân đội, và bản thân ông cũng muốn đích thân thử nghiệm xem sao. Tần Lạc rất tin tưởng <Đạo Gia Thập Nhị Đoạn cẩm>. do vậy mà hắn tin rằng những người tu luyện tâm pháp này sẽ thu được những kết quả hữu hiệu.
Chờ một hai năm sau, hắn sẽ nhận được thư thông báo kết quả từ quân đội. đến lúc đó hắn cũng sẽ đủ tư cách mở rộng và phát triển cái <Đạo Gia Thập Nhị Đoạn cẩm> này ra các trường trên toàn quốc. Từ đó sẽ làm nền móng sức khỏe cho bậc mầm non của đất nước, làm cho mọi người thoát khỏi các bệnh tật thường gặp trong xã hội, đủ sức khỏe gánh vác mọi trọng trách.
"Đại Đầu". Tần Lạc gọi lớn.
Đại Đầu không hề đáp lại mà vẫn chuyên tâm vào việc lái xe.
Tần Lạc thấy vậy liền mỉm cười, vì hắn biết Đại Đầu trong những lúc thế này sẽ không trả lời hắn. vì cậu ta không muốn mất thời gian và tinh lực vào những câu chuyện vớ vẩn. đây cũng là tính cách của cậu ta. chính vì thế mà Đại Đầu rất khác với Jesus. Jesus thích chém gió, tính tình cởi mớ phóng khoáng, do vậy mà hai người thường xuyên có những xung đột không cần thiết với nhau.
"Cậu có biết gì về Quân Sư không?" Tần Lạc cuối cùng cũng nói ra những điều mà hắn quan tâm. Nếu như hắn không thăm dò gì được từ Ly, thì cũng có thể thăm dò từ Đại Đầu.
"Anh muốn biết cái gì?" Đại Đầu hỏi.
"Ngón tay của cô ấy!" Tần Lạc nói: "Cô ấy sao lại cắt ngón tay mình đi vậy? Vì ai mà phải tự mình làm khổ mình thế?"
"Tôi biết cái gì thì anh cũng biết, anh không biết cái gì thì tôi cũng không biết!" Đại Đầu với khuôn mặt không hề có cảm xúc gì đáp: "Khi tôi vào trong Long Tức thì không ai nói cho tôi vấn đề này cả và tôi cũng không hỏi!"
Tần Lạc nghĩ thấy cũng đúng. Đại Đầu không phải là hạng người đi chim lợn mấy cái chuyện vớ vẩn này, khi mới vào Long Tức thì chắc chắn cậu ta vô cùng thận trọng, nếu như không có gì cần thiết thì cậu ta cũng không làm gì thêm, thậm chí cũng chẳng nói thêm câu nào_Theo tính cách cậu ta mà nói, thì cậu ta sinh ra là để làm sát thủ.
Vốn đây là một chặng đường dài nhạt nhẽo và vô vị. Tần lạc có thể nhân cơ hội này nghỉ ngơi một lúc, chiều nay vẫn còn rất nhiều việc phải làm. hắn muốn trước khi rời khỏi Yến Kinh phải giải quvết hết toàn bộ mọi việc ở nhà mới được.
Nhưng hắn không ngờ khi hắn vừa mới nhắm mắt lại một lúc thì tiếng chuông di động của hắn lại đổ lên. hắn thực sự không ngờ đó lại là số điện của một người con gái gọi tới.
"Mễ Tử An?" Tần Lạc kinh ngạc hỏi.
"Vâng!" ở đầu dây bên kia truyền lại một giọng nói vừa xa lạ, nhưng lại vừa quen thuộc. Tần Lạc lúc này mới sực nhớ ra, hắn đã rất lâu rồi chưa liên lạc gì với nàng, và Mễ Tử An dường như cũng rất bận nên cũng chẳng có thời gian gọi lại cho hắn.
"Ha ha ha!" Tần Lạc cười gượng để lấy thời gian suy nghĩ xem phải nói câu gì tiếp theo: "Em vẫn khỏe chứ?"
Tần Lạc tự sờ lên mũi của mình và biết mình vừa mới hỏi một câu vô cùng ngu ngốc, nhung đây không phải là câu hỏi mà những người bạn lâu ngày hay hỏi thăm nhau sao?
"Em đang ở Yến Kinh! " Mễ Tử An đi thẳng luôn vào vấn đề. :
"Hả? Em đến Yến Kinh rồi sao?" Tần Lạc kinh ngạc nói: "Bây giờ em đang ở đâu?"
"Em đang tham gia một nghi lễ khánh thành tại Thiên Nhai, một giờ đồng hồ sau sẽ xong, chúng ta có thể gặp nhau ở đâu đây?"
"Anh thì sao cũng được!" Tần Lạc nhìn vào đồng hồ thầm tính thời gian, theo tốc độ lái xe của Đại Đầu thì hắn chỉ cần bốn mươi phút nữa là tới công ty giao dịch quốc tế Thiên Nhai: "Nhưng em có tiện không?"
Hắn biết, Mễ Tử An là một ngôi sao. bất luận đi tới đâu nàng cũng dễ gây sự chú ý của mọi người. Lần trước ở Đài Loan hắn chỉ giúp nàng mua một chiếc áo lót thôi mà đã bị chụp trộm, điều này quả thật là một việc vô cùng kinh khủng.
Tần Lạc rất sợ qua lại với các ngôi sao, điều này làm cho hắn không có cảm giác an toàn. Tuy hắn cũng là một ngôi sao. nhưng không phải ngôi sao trong điện ảnh, ca nhạc mà là ngôi sao của trung y.
"Anh lái xe tới quán cà phê Starbuck gần Thiên Nhai, em sẽ lên xe ở đó!"Mê Tử An nói: "Anh lái xe gì? Biển số là bao nhiêu?"
"Anh không lái xe. anh có tài xế riêng!" Tần Lạc nói: "Một chiếc Chevrolet rẻ tiền thôi, còn số xe là Yến.....rất dễ nhớ!"
"Một giờ sau gặp nhé!" Mễ Tử An nói xong liền cúp luôn điện thoại.
"Đến Thiên Nhai!" Tần Lạc nói vói Đại Đầu.
"Một lời khuyên của người bạn tốt!" Jesus quay mặt lại nói với Tần Lạc: "Tôi biết anh sắp đi gặp một người đẹp, nhưng tôi vẫn muốn khuyên anh nên từ bỏ ý định này đi ngay, bởi vì địa điểm hẹn hò của anh là Thiên Nhai, một nơi vô cùng đông đúc và sầm uất! Đó là nơi mà Kiếm Khách có thể lợi dụng địa hình để tiến hành cuộc tấn công nhẳm vào anh! Anh ấy là người rất giòi trong việc tận dụng thiên thòỊ địa lọi!"
Tần Lạc cũng có phần lo lắng về vấn để này. nhưng sau một hồi suy nghĩ hắn liền nói: "Không nên vì e sợ Kiếm Khách mà làm những việc mình không dám làm! Đến cả một người bạn cũng không dám gặp. nếu mà như vậy thì tôi không đi được Thụy Điển nữa rồi!"
"Dĩ nhiên, là anh có thể từ chối lời hẹn gặp này! Kiếm Khách là một người tận dụng thời cơ rất tốt! Anh đi châu Âu thì càng tạo cơ hội cho anh ấy ra tay! Anh ta lớn lên ở châu Âu nên nắm rất rõ địa hình cũng như con người ở đó như anh ta hiểu cây bảo kiếm ở trên người anh ta vậy!"
"Cây bảo kiếm trên người anh ta không phút nào rời khỏi anh ta sao?" Tần Lạc hỏi: "Nếu như anh ta cứ cầm cây kiếm đi trên đường như vậy thì chúng ta sẽ dễ dàng phát hiện ra anh ta. phải không?"
"Đúng vậy!" Jesus nói: "Anh ấy sẽ bung một cái túi, hoặc là những thứ gì đó để che thanh kiếm lại. chúng ta vẫn có thể phát hiện ra được hành tung của anh ta dựa trên đặc điểm này_Nhưng thực tế là đã có rất nhiều người chết dưới lưỡi kiếm của anh ấy trước khi phát hiện ra anh ấy!"
"Thật là phiền phức!" Tần Lạc chán nản nói: "Phải giải quyết cái của nợ này càng sớm càng tốt mới được!"
"Tôi cũng cho là như vậv!" Jesus động viên nói: "Lần trước vì muốn bắt được tôi. anh đã vận động nhiều nhân tài như vậy! Lần này sao không bảo họ giúp anh đi?"
Ý của Jesus nói có nghĩa là bảo Tần Lạc gọi mấy thành viên của Long Tức tới đây để bảo hộ Tần Lạc.
"Việc này không phải tôi muốn là được đâu. mà bọn họ cũng phải rảnh rỗi mới giúp tôi được!" Tần Lạc nói: "Rất không may, bọnhọ hiện giờ đều không có ở đây!"
"Bọn họ đi đâu rồi?"
"Xin lỗi. cái này tôi không thể nói cho anh biết được!" Tần Lạc cảnh giác nói. Hắn không ngu đến mức đem một chuyện quan trọng như vậy nói cho một tên da trắng biết được.
Dĩ nhiên, ý câu nói của hắn vẫn còn một hàm ý khác_đó chính là chẳng có gì để nói cho Jesus biết cả. Bời vì bản thân Tần Lạc cũng biết không nhiều về Long Tức, các thành viên Long Tức xuất quỷ nhập thần, lúc ẩn lúc hiện rất thần bí. Khi Ly rời khỏi đây cũng chẳng nói cho hắn biết là nàng đi làm gì. mãi đển khi bọn họ xuất hiện trước mặt Tần Lạc rồi, thì hắn mới biết là các thành viên trong Long Tức vừa mới hoàn thành nhiệm vụ quay về.
Tòa nhà Thế Mậu Thiên Nhai nằm gần đường đi bộ Thanh Niên và đường Vương Phủ Đại Nhai của Yến Kinh, do vậy nơi đây vô cùng náo nhiệt, khách chủ yếu ở đường đi bộ Thanh Niên hầu hết đều là học sinh cùng với những người thu nhập thấp, còn bên đường Vương Phủ Đại Nhai thì dành cho những người khách thuộc tầng lớp cao cấp hơn. Còn tòa lầu Thế Mậu Thiên Nhai thì dành cho các đại gia nhà giàu rồi. bởi vì các thứ đồ nơi đây đắt đến kinh người, một món đồ nơi đây có giá có khi còn ngang cả mấy tháng lương, thậm chí mấy năm lương của một nhân viên viên chức thông thường.
Dĩ nhiên, đường ranh giới ngăn cách giàu nghèo này là vô hình, không hề có tấm biển nào có ghi "Một tháng thu nhập chưa đủ một trăm nghìn nhân dân tệ thì không được vào đường này mua đồ" cả. Chính vì vậy mà Thế Mậu Thiên Nhai cũng có nhiều học sinh xuất hiện ở nơi đây, nhưng bọn họ vĩnh viễn không mua nổi một đôi tất được bày bán ở đâv.
Những loại đồ xa xỉ này là dành cho lớp người thượng lưu, là minh chứng cho sự văn minh nhân loại. Có người tới đây để ngắm nhìn cho đã mắt, có người tới đây để mặc thử đổ cho đỡ nghiền.
Hôm nay, tại tòa lẩu này bỗng nhiên náo nhiệt hơn hẳn mọi hôm.
Một đám người đông đúc tụ tập ngay ở cửa của toàn lầu. trên tay bọn họ cầm những tấm biển, những cuốn sách để chờ được ký tên. Người mà bọn họ mong đợi ký tên chính là Mễ Tử An.
Có người thì đang thét gào tên của Mễ Tử An, còn đám phóng viên thì đã sẵn sàng micro. máy quav chờ đợi cùng với đám fans cuồng nhiệt đang nhìn ra xung quanh tìm kiếm bóng hình của ngôi sao mà mình vêu thích.
Fans tới đây vì yêu thích thần tượng của bọn họ. còn phóng viên tới đây vì bát cơm manh áo.
So với đám fans và các tay phóng viên kia, thì có một cô gái nét mặt có vẻ không được vui cho lắm cũng đứng ở đây.
Nàng mặc một chiếc áo thêu hoa hoét lòe loẹt như một bộ áo của người dân tộc. trên cổ nàng còn đeo một chiếc vòng bạc sáng bóng, tai trái nàng đeo một cái khuyên to cũng bằng bạc. tai bên phải thì không đeo cái gì cả.
Cô gái để tóc dài xõa xuống vai. nước da mịn màng, trắng hồng trông rất đáng yêu.
Nhưng nàng thi thoảng lại đưa tay che miệng ngáp một hơi thật dài làm cho mấy người đứng cạnh cảm thấy vô cùng khó chịu.
"ủa! Bạn có phải là fan của An An không vậy? An An sắp xuất hiện rồi mà bạn không xúc động sao?" Một cô gái nói với cô gái đeo vòng bạc kia với giọng tức giận.
"Tôi rất xúc động đấy chứ!" Cô gái đeo vòng bạc nói.
"Xúc động? Xúc động mà bạn ngáp ngắn ngáp dài thế hả? Đây không phái tư chất của một fan chân chính của An An! An An trông thấy bộ dạng của bạn chắc là buồn lắm đấy!"
"_Cô ấy chắc không trông thấy chúng ta đâu?" Cô gái không dám chắc nói.
trong tay cô nắm một nắm thuồc bột thầm do dự xem có nên rắc ra xung quanh để cho mấy đứa ngốc này bị dính thuốc nẳm rạp xuống hết không nữa. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL
"Sao có thể như thế được? An An sẽ trông thấy tất cả chúng ta!" Một cô gái đeo kính mặt mọc đầy mụn tức giận nói: "An An đã nói rồi, cô ấy luôn cảm nhận được chúng ta! Cô ấy có thể nhận ra giọng nói của từng người! An An là vị thân của chúng ta, cô ấy không có cái gì là không làm được cả!"
"Vậy hả?" Cô gái đeo vòng bạc cứ như là bị cô gái đeo kính mặt đầy mụn kia thuyết phục rồi vậy: "Thế thì tôi nên biểu hiện nhiệt tình hơn một chút đúng không?"
"Đúng đấy! Bạn nên cùng chúng tôi thét gào tên của An An, như vậy cô ấy mới nhớ tới chúng ta!"
"Được rồi. được rồi!" Cô gái đeo vòng bạc nói xong liền đưa tay lên vẫy vẫy như đang chào đón Mễ Tử An như bao nhiêu fans cuồng khác: "Mễ Tử An, I love u_An An, I love u_Như vậy đã đúng chưa?"
"Đúng rồi đấy!" Hai cô gái kia thấy mình vừa làm được một chuvện tốt liền tỏ ra vô cùng xúc động nói. bọn họ còn dúi vào tay cô gái đeo vòng bạc kia một tờ tạp chí rồi nói: "Chờ chút nữa bạn có thể cầm tờ tạp chí này lên xin chữ ký của An An!"