Bác Sĩ Thiên Tài

Chương 740: Sự khủng khiếp của Loli!



Hồng Phu sau khi về đến phòng liền cởi chiếc áo dân tộc Miêu của mình ra, sau đó nàng liền thay một chiếc váy mỏng màu hồng vào_Từ khía cạnh tâm lý học mà nói. thì những người con gái nào yêu màu hồng thì đều có thiên hướng trẻ thơ.

Thân hình đầy đặn khêu gợi. cùng với nước da trắng như trứng gà bóc. mái tóc đen dài. một đôi mắt to tròn, từ ngoại hình mà nói thì Hồng Phu là một cô gái vô cùng xinh xắn dễ thương, rất dễ trở thành đối tượng bị hãm hiếp của bất kỳ một ông chủ nào có máu dê trong người.

Nhưng nếu như bạn biết rằng Hồng Phu chính là cổ Vương của người Miêu, một nguời chơi với các loài độc vật từ nhỏ thì e rằng bạn sẽ không nuốt nổi cơm nữa.

Hồng Phu lúc này không hề làm cho người khác có cảm giác rằng nàng sắp bị bắt. mà ngược lại còn tỏ ra mình là một người chủ rộng lượng, nói với những người bên ngoài: "Mọi người vào trong này ngồi chơi một chút, đừng ngại! Không có trà uống, mà chỉ có sữa chua thôi_Mấy người có muốn uống không? Tôi không thích uống trà. chỉ thích uống sữa chua thôi!"

Nói xong, trong tay của Hồng Phu lúc này đã xuất hiện một bịch sữa chua, trên mép của nàng vẫn còn một vệt trăng trắng của sữa còn đọng lại_Một cô gái dễ thương như vậy, sao có thể làm cho người khác căm ghét được cơ chứ?

Đến cả người bị Hồng Phu nhét cả con rắn vào mũi như Chuột, trông thấy bộ dạng của nàng lúc này cũng không còn căm hận nàng như trước nữa. Khi trước đứng bao vây bên ngoài. Chuột chỉ muốn băm vằm Hồng Phu ra làm trăm mảnh, nhưng bây giờ hắn lại cảm thấy chùn tay. không nỡ lòng nào sát hại một cô gái dễ thương như thế này.

"Không cần đâu!" Tần Lạc nói. Hắn không ngồi lên ghế. cũng không dám uống sữa chua_Đây là một nhân vật nguy hiểm nhất mà Tần Lạc đã gặp từ trước đến nay.

Người khác nguy hiểm thế nào. bạn có thể trông thấy mà phòng ngừa, ví dụ như đệ nhất sát thủ Jesus, là một người huấn luyện thú cao thủ. nhưng bạn chỉ cần cẩn thận chú ý các loại động vật xuất hiện xung quanh bạn, là bạn có thể đề phòng được rồi. Khả năng bắn súng của Đại Đầu là không thể chê vào đâu được, động tác rút súng của cậu ta rất nhanh, dường như mỗi một phát đạn là có thể cho một người về chầu Diêm Vương luôn rồi.

Nhưng. Hồng Phu lại khác, cô ả có thể âm thầm hại chết người khác mà không gây nên bất kỳ tiếng động nào.

Sau khi vào trong phòng này. Khi giống như một con chó săn đưa mũi lên ngửi khắp nơi. còn Tiểu Lý Thám Hoa thì đứng ờ bên ngoài không vào trong, anh ta sợ tất cả mọi người trong này đều bị đánh thuốc mê rồi mê man bất tỉnh hết cả thì nguy to.

"Mấy người không ngồi, cũng không uống sữa. vậy thì tôi cũng chẳng việc gì phải khách khí làm gì nữa!" Hồng Phu nói xong liền ngồi phịch luôn xuống ghế sofa. đặt chân lên bàn, ngẩng mặt lên nhìn mấy người ở đây nói: "Mấy người cuối cùng cũng đã bắt được tôi rồi đấy!"

"Cô không sợ sao?" Tần Lạc bị hành động và thái độ của Hồng Phu làm cho phì cười nói: "Cô đến tận bây giờ dường như vẫn chưa nhận thức ra được mình đã bị bắt rồi hay sao?"

"Mấy người sẽ không giết tôi đâu!" Hồng Phu kiêu ngạo nói: "Và cũng không thể giết nổi tôi!"

"Tại sao chúng tôi lại không giết cô? Tại sao cô nói chúng tôi không giết nổi cô?" Tần Lạc tò mò hỏi.

"Anh nên biết thân phận của tôi là ai! Tôi là cổ Vương của người Miêu, là thần của bọn họ! Nếu như tôi chết trong tay các người, thì tất cả các thầy mo cùng với tất cả mọi người trong dân tộc Miêu sẽ đứng lên chống lại các người_Cho dù các người có thể tự bảo vệ bản thân mình được, nhưng bọn họ sẽ luôn gây phiền phức cho các người, đến lúc đó các người cũng khó mà chịu nổi! " Hồng Phu dương dương tự đắc nói.

"Cô đang uy hiếp chúng tôi sao?"

"Không phải!" Hồng Phu lắc đẩu nói: "Tôi chỉ muốn nói tình hìrih cho các người biết thôi! Nếu như các người không tin thì cứ việc đi điều tra_Các người có thể theo dõi tông tích của tôi như vậy, thì điều tra về tôi cũng chẳng có gì khó khăn cả!"

"Hơn nữa. tội của tôi không đáng chết!" Hồng Phu chỉ vào Chuột nói: "Nếu như tôi là các người, thì tôi đầu tiên sẽ tìm cách dẫn dụ con rắn trong người anh ta ra ngoài! Đây là một loại rắn đã được tôi luyện qua lửa. một khi nó gặp nguy hiểm sẽ lập tức chui qua tim mạch, phá vỡ nó mà chui ra ngoài_Anh ta bây giờ vẫn còn sống, chứng tỏ là các người vẫn chưa làm chuyện gì ngu ngốc!"

Tần Lạc nghe xong mà mồ hôi vã ra như tắm, thầm nghĩ may mà mình từ chối lời cầu xin của Chuột, nếu như mình mà ra tay thì e rằng sẽ mang tội giết Chuột mất_Nếu như vậy thì mình còn mặt mũi nào đứng trước mặt Long Vương. Đại Đầu. Ly, Quân Sư và những người khác trong Long Tức nữa?

Cho dù bọn họ không thể trách mình, nhưng mình cũng tự thấy mình có tội.

"Cô chắc chắn là có cách đúng không?" Tần Lạc cười nói: "Nói thật nhé. tôi không sợ mấy thầy mo cùng với mấy trăm nghìn người Miêu chút nào_Cô chết rồi, chúng tôi sẽ tung tin đồn người giết cô là một đổi thủ của tôi, người này vì muốn vu khống cho tôi nên mới làm như vậy. người Miêu của cô sẽ tin chuyện này thôi_Nhưng tôi lại càng quan tâm tới sự an nguy của bạn tôi hơn! Nếu như cô có những biểu hiện chân thành, thì chúng tôi sẽ có đền đáp xứng đáng cho cô!"

Hồng Phu nhìn vào Tần Lạc lạnh lùng nói: "Chả trách mà sư phụ của tôi không cho tôi tới thành phố. người trong thành phố thật là bỉ ổi và đê tiện!"

"Những người đang đứng trước mặt cô đây hầu hết đều là những người chân thành, chất phác lắm rồi đấy!" Tần Lạc cố giải thích nói.

"Anh cũng chẳng là cái thá gì cả! Toàn dùng những lời ong bướm đi dụ khị con gái nhà người ta." Hồng Phu dường như nhớ ra chuyện gì đó. đột nhiên lửa giận đùng đùng mắng nhiềc Tần Lạc.

"Tôi có nhiều thói hư tật xấu như cô nói vậy sao?" Tần Lạc mặt dầy nói.

"Anh còn không chịu nhận sao?" Hồng Phu nhẩy dựng lên chỉ vào mặt Tần Lạc mắng nhiếc: "Người phụ nữ tóc vàng trong khách sạn Kỳ Bào. cô gái tóc dài trong suối nước nóng ở Vân Điển, hai cô gái ngực bự trong thẩm mỹ viện Khuynh Thành, còn cả cô ca sỹ Mễ Tử An nữa_"

Ngón tay của cô ta chỉ hết một vòng, rồi sau đó chỉ vào người Ly nói: "Còn cả cô ấy nữa, anh hãm hại nhiều phụ nữ như vậy mà vẫn chưa đủ hay sao?"

"_" Tần Lạc bị Hồng Phu nói cho chỉ biết há hốc mồm không biết nói sao. Tất cả những chuyện hắn XXX với mấy người kia Hồng Phu đều trông thấy hết, hắn muốn phản bác cũng không phản bác nổi. Hồng Phu tuy không biết tên những cô gái kia là gì, nhưng lại có thể mô tả hình dạng của họ ra_nào là tóc vàng, tóc dài, ngực bự. ca sĩ_

Những người được Hồng Phu chỉ đích danh kia càng làm tăng thêm độ tin cậy của lời nàng nói. Khỉ. Chuột. Tiểu Lý Thám Hoa và những người khác đều đổ dồn lên Tần Lạc nhìn không chớp mắt.

Ly nghe xong thì vô cùng rức giận nói: "Tôi với anh ta chẳng có liên quan gì với nhau cả!"

Vút!

Con dao phóng cắm ngập vào bịch sữa chua trên tay Hồng Phu, từng dòng sữa trắng đục chảy ra từ từ, cứ thế tràn ra hết lên váy và đùi của Hồng Phu.

Hồng Phu lúc này rút con dao ra vứt vào trong thùng rác, rồi đưa tay lên liêm liếm, khinh khỉnh nhìn Ly nói: "Không nhận thì thôi!"

"_" Ly tức đỏ mặt. như muốn chém Hồng Phu ra làm trăm mảnh.

Tần Lạc thấy vậy vội nói: "Để cô ta cứu Chuột trước đã!"

Lúc này Chuột cũng dương hai con mắt đáng thương lên nhìn Lỵ cầu cứu, xin nàng đừng nóng vội. nếu như một dao kết liễu đời của cô gái này, thì con rắn trong người hắn sẽ an cư lạc nghiệp mãi trong người hắn sao?

"Hừ!" Ly hừ lên một tiếng lạnh lùng rồi thu con dao lại.

Tần Lạc nhìn Hồng Phu nói: "Chúng ta không phải là bạn, cũng chẳng phải là người thân! Tôi sống như thế nào thì đó là chuyện của tôi, chẳng liên quan gì tới cô cả! Tôi vừa nãy nói rất rõ rồi, cô giúp tôi lấy hộ con rắn trong người bạn tôi ra trước, chúng tôi cũng sẽ đổi xử lại tốt với cô! Tôi không muốn ép buộc cô chút nào, cũng không muốn dùng hình! Nhưng trong trường hợp vạn bất đắc dĩ thì cũng không phải là không thể làm được chuyện này!"

Hồng Phu cũng không từ chối lời nói của Tần Lạc, chỉ quay sang Chuột vẫy tay nói: "Lại đây!"

Chuột thấp thỏm lo âu tiến tới chỗ Hồng Phu. cảnh giác nhìn nàng nói: "Cô định làm gi!"

"Suỵt_!"Hồng Phu chu môi lên huýt gió.

Vút!

Một đường kẻ đen phóng ra từ lỗ mũi của chuột rồi nằm gọn trong bàn tay của Hồng Phu, đây chính là con rắn hút máu đã chui vào mũi của Chuột khi trước.

Không đau đớn, không ngứa ngáy, Chuột thậm chí còn chẳng cảm giác thấy gì mà con rắn một giờ đồng hồ trước làm hắn mất ăn mất ngủ đã chui ra ngoài rồi.

"Đúng là người chuyên nghiệp có khác!" Tần Lạc tấm tắc khen ngợi.

"Được rồi, bây giờ chúng ta giải quyết vấn đề giữa hai chúng ta!" Tần Lạc mỉm cười nói: "Tôi không thù không oán với cô, sao cô lại năm lần bảy lượt hãm hại tôi vậy?" Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - http://thegioitruyen.com

"Anh giết bà của tôi!''Hồng Phu nói.

"Bà của cô là ai?"

"Là người nuôi tôi lớn lên!"

"Cô phải nói bà ấy là ai? Tên bà ấy là gì?" Tần Lạc cũng phải bó tay trước cô gái này, lúc thì nguy hiểm đến đáng sợ, lúc thì ngây thơ ngốc nghếch một cách đáng vêu.

"Hồng Song!" Hồng Phu nói: "Tên của tôi là do bà tôi đặt cho!"

"Bà của cô làm gì?"

"Thảo Cổ Bà!"

Tần Lạc lắc đẩu nói: "Tôi có thể thể với cô rẳng cả đòi tôi chi một lẩn nhìn thấv xác của một Thảo Cô Bà. tôi còn chua gặp bà tạ sao tôi có thê giết bà ta được?"

"Anh dĩ nhiên là không nhận rồi!" Hồng Phu cười lạnh nói.

"Tôi chẳng việc gì phải chối cả!" Tần Lạc nói: "Ai nói với cô là tôi giết bà ta!"

"Tôi không thể nói cho anh biết được!"

"Lẽ nào cô lại tin lời một phía của người đó sao?"

"Lẽ nào tôi lại tin vào anh, một tên Sở Khanh chuyên dùng lời lẽ ngon ngọt dụ khị con gái nhà người ta để chiếm đoạt thân thể của họ?"

"_" Tần Lạc đúng là không biết nói thế nào. cái tiếng Sở Khanh của hắn đúng là không đáng để người khác tin cậy.

"Anh không chối được rồi phải không?"

"Ai đã nói với cô?" Tần Lạc nói: "Cô nói cho tôi biết, tôi sẽ gọi người đó ra đây chúng ta cùng đối chất nhau! Nếu như tôi giết bà của cô thì người đó phải có bằng chứng chứng minh, còn nếu không phải tôi thì tôi vô tội!"

"Không được!" Hồng Phu nói: "Tôi không thể bán đứng người ta được!"

"Đây không phải là bán đứng, mà là muốn có chân lý thì phải có minh chứng! Tất cả mọi người đều công nhận như vậy. tôi không hy vọng có người nào đó lừa cô!" Tần Lạc cố gắng dẫn dụ nói. Con ranh này nói năng có vẻ ngốc ngốc, chắc là sẽ trúng kế thôi.

"Anh tưởng tôi là trẻ lên ba chắc?" Hồng Phu cong môi lên vặc lại.

Nụ cười trên môi Tần Lạc tắt hẳn, hắn quay sang Chuột nói: "Cô ta khi nãy nhét rắn vào mũi của anh, lẽ nào anh không muốn trả thù hay sao?"

Ý của Tần Lạc là Chuột lúc này có thể tiến hành bức cung được rồi.

"Tôi?" Chuột cười vẻ mặt đau khổ hỏi lại. Nói thật hắn không dám động đển cô gái này chút nào.

"Anh không muốn sao?" Tần Lạc cười hỏi.

"Được rồi!" Chuột đồng ý nói. hắn rút con dao bên hông mình ra. Lột da, rút gân, đập xương bánh chè. hay đâm dao vào móng tay móng chân là món đòn hay được dùng nhất trong Long Tức.

"Tôi quên mất không nói cho anh một việc!" Hồng Phu quay sang Chuột nói.

"Chuyện gì vậy?" Chuột hỏi.

"Con rắn này là con rắn mẹ. mỗi lần hút máu xong thì nó sẽ đẻ trứng!" Gương mặt dễ thương xinh đẹp của Hồng Phu mỉm cười tuơi như hoa nói: "Có lẽ nó đã đẻ trứng trong người anh rồi đấy!"

Chuột nghe xong mặt mày xanh mét, hắn cảm thấy buồn nôn vô cùng.