Ngày trước Long Vương sáng nào cũng thức dậy từ sớm chống gậy đi liền mấv vòng luyện cảm giác ở tay, đồng thời luyện luôn tri giác nửa thân thể bên dưới của ông nữa. nhưng từ khi Tần Lạc tặng ông bản chép tay <Đạo Gia Thập Nhị Đoạn cẩm>. thì ông liền thay đổi luôn phương thức luyện tập của mình.
Hiện giờ ông đang luyện đến đoạn cẩm thứ sáu "Bế khí chà xát cho tay nóng lên, "
Hít một hơi thật sau, sau đó ngưng lại, không thở ngay ra, đồng thời hai tay chà xát vào nhau cho nóng lên, sau đó nhanh chóng chà xát vào "tinh môn" ở phía sau lưng, vừa chà xát vừa thở ra. cứ luyện tập như vậy liên tục trong sáu mươi hai lần. làm xong thì thu tay nắm chặt lại.
Chiếc cổng gỗ của tiểu viện được người ta đẩy ra mà không phát lên một tiếng động nào.
Một người mặc bộ đồ đen từ trên xuống dưới đứng bên cạnh Long Vương mà không nói câu gì.
Long Vương sau khi luyện xong toàn bộ rồi thì mở mắt ra nhìn Ly nói: "Lại có chuyện gì xảy ra vậy?"
Vì ông biết rằng, nếu không có chuyện gì xảy ra thì sẽ chẳng có ai dám đến đây làm phiền ông luyện tập vào lúc này. Trong lúc ông luyện công thì cũng là lúc những thành viên khác trong Long Tức đang luyện tập_Nếu trong lúc này mà bọn họ đến lượn lờ trước mặt ông thì không phải đã chứng minh rằng bọn họ đang lười biếng đó sao? Đây là việc mà Long Vương không thể chịu đựng được nhất.
"Có người từ bộ quân đội tới." Ly nói.
"Là do việc Tần Lạc dẫn tên ranh đó về đây à."
"Con không rõ." Ly nói. "Anh ta muốn gặp cha." Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
"Người đến đây là ai?"
" Liễu Ngôn Chung." Ly nói ra một cái tên mà Long Vương vô cùng quen thuộc.
"Thì ra là cậu ta." Long Vương cười lớn nói. " Tần Dã Hồ quả là một lão hồ ly. biết ta ưa nhu mà không ưa cương, thế là ông ta liền bảo tên này đến. bảo cậu ta vào đây."
Ly quay người đi ra ngoài, chỉ một lát sau nàng đã dẫn theo một người đàn ông to cao lực lưỡng, khôi ngôi tuấn tú đi vào bên trong.
Người đàn ông có vóc dáng cao lớn, mắt to mày rậm, miệng rộng, mặt chữ điền, thoạt nhìn là biết đây là một nhân vật rắn rỏi hơn người. Anh ta mặc trên người một bộ đồ rằn ri, đi ủng cao cổ, trên người không có thêm bất kể một thứ đồ trang sức gì khác để có thê biết được cấp bậc của anh ta trong quân đội.
Người đàn ông trung niên bước thẳng đến trước mặt Long Vương, rồi chào ông đúng theo nghi lễ trong quân đội.
Long Vương nhin ông ta cười hề hề nói: "Đến đúng lúc lắm. ăn sáng với tôi nhé."
"Thưa, vâng." Liêu Ngôn Chung đáp lại một cách sảng khoái. Anh ta nhìn vào mắt Long Vương với lòng tôn kính và ngưỡng mộ.
Cô y tá bày ra một chiếc bàn gỗ nhỏ dưới mái hiên, trên bàn đã có sẵn cháo trắng, màn thầu cùng với những đồ ăn khác nữa.
Liễu Ngôn Chung đẩy chiếc xe lăn của Long Vương đi ra đó. sau đó mới quay ra nói với Ly: "Tiêu sư muội cùng ngồi xuống ăn đi."
"Tôi đã ăn rồi."Nói dứt lời, Ly liền quay người rời đi.
"Ha ha, tính tình vẫn vậy."Liêu Ngôn Chung cười lớn.
"Giang sơn dễ đổi. bản tính khó dời." Long Vương cười hề hề nói. "Ngôn Chung năm nay lại có thể bước thêm một bước nữa rồi phải không?"
" Chỉ là có hướng như vậy, nhưng vị trí đó có khá nhiều người cạnh tranh, cuối cùng thuộc về ai vẫn còn chưa rõ nữa." Liễu Ngôn Chung thẳng thắn nói. Vì anh ta biết, ở trước mặt ông già này. anh ta chẳng cần phải khách sáo làm gì, lại chẳng cần thiết phải nói dối.
Vì_vì bọn họ là người một nhà.
"Nếu cậu vẫn thấy ông già này còn có tác dụng thì tôi sẽ gọi điện cho lão Hách nói giúp cậu một câu. cậu thấy thế nào?" Long Vương hỏi.
"Cảm ơn thủ trường." Liễu Ngôn Chung cám kích nói. Lão Hách là người cầm đầu trong quân đội, có quyền quyết định trực tiếp trong việc bổ nhiệm nhân sự trong quân đội. Nếu Long Vương mà đồng ý gọi điện thoại cho ông ấy thì cơ hội thành công của việc này gần như là tám mươi phần trăm rồi.
Trong hệ thống quân đội, chẳng có ai dám vuốt mặt mà không nể mũi Long Vương.
Long Vương phất tay nói: "Không phải tôi giúp cậu cướp quyền đoạt lợi. Năng lực của một người càng lớn. thì trách nhiệm cũng càng lớn. Cậu đứng càng cao. nhìn xa hơn thì những việc phải làm lại càng nhiều. Cậu có hiểu ý của tôi muốn nói không?"
"Vâng. Nhất định sẽ không phụ lòng thủ trường." Liêu Ngôn Chung bảo đảm nói.
Long Vương cười lên vì vui sướng.
Ông khá là tin tường đổi với một cánh tay đắc lực mà mình một tay nâng đỡ lên này. Long Vương tung hoành thiên hạ. chẳng lẽ chỉ là một người lúc nào cũng cậy quyền cậy thế hay sao?
"Nói đi. Lần này đến viện điều dưỡng là có chuyện gì?" Long Vương vừa bưng bát cháo trắng lên húp một miếng vừa cầm đũa gắp thêm một cái màn thầu rồi cho vào miệng nhai, nói.
Liễu Ngôn Chung thực ra trước khi đến đây đã ăn sáng rồi, nhưng anh ta chưa bao giờ từ chối việc mà Long Vương bảo anh ta làm. vì vậy mà cũng đưa tay bưng bát cháo lên húp sùm sụp.
"Có phải tiểu sư muội đã đem một tên họ Tần về đây không ạ?" Liễu Ngôn Chung sau khi thấy Long Vương hỏi vậy thì lên tiếng nói.
"Không sai." Long Vương gật đầu nói. "Bọn họ tìm cậu đến đây để nói giúp à?"
"Vâng." Liễu Ngôn Chung nói. "Bọn họ biết chỗ ở của em, nên đã tìm đến chỗ em."
"ừm." Long Vương nuốt ngụm cháo đánh ực một cái nói. " Tần Dã Hồ vẫn không muốn trở mặt với tôi. nên đã tìm một người trung gian là cậu đến đây làm hòa hoãn tình huống xuống, vừa có thể đưa người đi. lại chẳng đắc tội với ai cả_ông ta quả là cẩn thận thật.
Ý trong bộ của cậu thế nào?"
Cho dù không tán thưởng phong cách làm việc của Tần Dã Hồ. nhưng Long Vương lại rất khâm phục tính nhẫn nhịn của ông ta. Hôm qua đã đích thân đến đây xin gặp bị từ chối, vậy mà ông ta không những không nổi giận lôi đình hay có bất kể thái độ. hành vi gì quá khích, mà còn tìm một thủ hạ thân mật của mình đến đây để đòi người nữa.
Liễu Ngôn Chung được coi như là nửa người của Long Tức. Ngày trước là thành viên trong đội dự bị, trong đợt sát hạch để trở thành thành viên của Long Tức thì vì lý do thân thủ nên đã bị loại, nhưng Long Vương lại xem trọng khả năng chỉ huy tại chỗ và cái nhìn đại cục của anh ta, nên đã tiến cử anh ta cho bên quân đội.
Vì năng lực của anh ta xuất chúng, lại có người đứng sau là Long Vương, nên rất nhanh đã có thể thăng quan tiến chức, hiện giờ đã là tướng lĩnh cấp trung trong quân đội rồi.
"Ý của Vạn phó bộ là_nếu điều tra mà không như sự thật thì hãy thả tên ranh đó ra." Liễu Ngôn Chung nói.
"Cái này thì tôi vẫn chưa thể đồng ý với cậu được." Long Vương nói.
Liễu Ngôn Chung chẳng cảm thấy lạ gì với việc này, vì nếu bên bộ quân đội nói gì mà Long Vương liền nghe ngay thì ông ta đã không phải là Long Vương rồi. Con rồng lớn này, đôi khi cố chấp đển độ khiến người ta phải giậm chân giậm tay vi giận dữ, nhưng lại chẳng thể làm gì được."
Ai bảo ông là Long Vương cơ chứ? Ai bảo ông là thần trong quân đội chứ? Ai bảo ông ta là thần giữ nhà của Trung Quốc chứ?
Anh ta rút một miếng giấy trong túi mình ra, nói: "Đây là tờ đơn loạt thiết bị kỹ thuật mà Tần Dã Hồ tặng cho viện điều dưỡng, hơn nữa ông ta còn hứa rằng, phí tu dưỡng cả năm nay của viện điều dưỡng sẽ do tập đoàn Tần Thị chịu trách nhiệm hết."
Long Vương không giơ tay ra tiếp lấy tờ giấy đó mà chỉ liếc mắt nhìn lên đó một cái rồi nói: "Một khoản tiền khá lớn đấy."
"Ý của Long Vương là?"
"Tôi chẳng có ý gì." Long Vương nói. "Đi tìm tiểu sư muội của cậu đi. Việc này là do mấy người chúng nó làm. đi hỏi xem ý của nó là gì đi."
"Tiểu sư muội?" Liễu Ngôn Chung cười khổ. Anh ta thà nói chuyện với Long Vương, cũng không muốn tiếp xúc với cô tiểu sư muội tính tình kỳ quái này. Bị nàng cãi cho vài câu là chẳng ai chịu nổi rồi.
Nhưng hiện giờ phải nhờ đến người ta, không thể không đi. "Vậy để em thử đi xem sao. Nếu không được thì xin thủ trường hãy nói giúp vài câu."
Long Vương cười đáp lại. Nhưng trong lòng thầm nghĩ, nó cũng chẳng dám có quyết định gì đâu. việc này vẫn phải hỏi ý kiến của tên tiểu tử Tần Lạc kia mới được.
Tất nhiên là Long Vương sẽ không nói những lời này ra. Vì ông không muốn người bên ngoài biết rằng có những việc ở Long Tức vẫn phải dựa vào một thành viên không chính thức của Long Tức đưa ra quyết định.
Vì tối hôm qua_mà không phải, đáng lẽ ra là sáng sớm hôm nay Tần Lạc và Lệ Khuynh Thành chiến với nhau đến mấy hiệp lận. lượng vận động quá lớn. nên khi tỉnh dậv thì mặt trời đã lên cao ngất ngưởng từ lâu rồi. Sau khi kéo chiếc rèm cửa sổ dày cộp ra thì ánh sang từ bên ngoài lập tức đổ tràn vào bên trong, chiếu lên người Tần Lạc khiến cho hắn nóng bừng hết lên. và cũng khiến cho những vết cắn trên vai, ngực hay ở cánh tay của hắn rõ ràng trông thấy.
Hắn bị cú gọi của Ly làm cho tỉnh giấc, nói rằng bên bộ quân đội có người đến đây muốn đưa Tần Tung Hoành đi từ sớm, hỏi xem Tần Lạc định xử lý thế nào.
Tần Lạc cười thầm, cứ như là mình là người phụ trách của Long Tức vậy.
"Mấy người có ý kiến gi?" Tần Lạc hỏi.
"Chúng tôi chẳng có ý kiến gì cả." Ly thờ ơ nói.
Tần Lạc cùng quen với thái độ của nàng đổi với hắn, bèn nói: "Thế thì thả anh ta ra đi."
"Chắc chắn?"
"Chắc chắn." Tần Lạc nói. Bên bộ quán đội từ sáng sớm đã có người đến để đòi người, điều đó chứng minh rằng nhà họ Tần đã làm xong công tác qua lại với các nhân vật lớn rồi. Hơn nữa nhà họ Tần còn là nhà đi lên từ chinh trị. quan hệ trong ngoài vô cùng thâm hậu. Nếu không có bằng chứng gì xác thực thì ngay đến cả một người như Long Vương cũng chẳng thể giữ một tên có chỗ dựa vững chắc thế này ở lại cả.
Tít tít_
Từ đầu dây bên kia truyền lại tiếng tít kéo dài, Ly chẳng thêm chào hỏi câu gì đã cúp máy rồi.
Tần Lạc cũng không để ý gì đến việc này, sau khi cất điện thoại đi rồi thì hắn mới phát hiện ra thân hình mỹ miều gợi cảm của Lệ Khuynh Thành đã không còn trên chiếc giường thẩm mỹ tự lúc nào rồi. Từ trong nhà tắm truyền ra ngoài tiếng nước xối xả, rõ ràng là Lệ yêu tinh đã đi thu dọn vết tích mà cuộc chiến đêm qua để lại.
Tần Lạc nhìn vào chỗ đó đã khô không khốc như vảy cá của mình thì tiện tay đẩy luôn chiếc cửa kính bước vào trong cùng.
Thân hình trần trùng trục của Lệ Khuynh Thành lõa lồ trước mặt Tần Lạc. mái tóc dài buông xõa sau lưng, bầu ngực phồng phao, bờ eo thon gọn, cặp mông ướt át. Những giọt nước dội ào ào lên thân thể của nàng, như thể đội vào một chiếc gương có tính đàn hồi vậy, phát ra những âm thanh vui tai.
Chỉ với một bóng hình như vậy thôi cũng đủ làm cho toàn thân Tần Lạc nóng như lửa đốt.
Lệ Khuynh Thành sau khi nghe thấv có tiếng gì đó phát ra từ đằng sau mình thì quay lại kéo Tần Lạc đứng dưới vòi nước, sau khi giúp hắn làm ướt toàn thân rồi thì nàng bắt đầu bôi sữa tắm lên người cho hắn.
Tần Lạc rên lên từng hồi vì dễ chịu, hắn lại bắt đầu có tư tường bậy bạ. liền giơ tay lấy sữa tắm định giúp nàng mát xa toàn thân.
Lệ Khuynh Thành đang giúp hắn rửa đến đùi thì phát hiện ra hắn lại bắt đầu nghĩ bậy bạ, thì đưa tay vỗ luôn lên cậu nhỏ đang cứng đờ của Tần Lạc nói: "Nếu vẫn còn không thật thà một chút, thì em sẽ cắn nó đi đấy."
Cắn_đi?
Tần Lạc lại nóng hết cả người lên, thiếu chút nữa thì lại muốn nàng dí sát mình vào tường để dâm dê lần nữa.
Người phụ nữ này còn muốn cho người khác sống hay không đây?
"Bọn em hôm nay chuẩn bị làm những việc gì vậy?" Tần Lạc hỏi.
"Tất nhiên là phương án tuyên truyền rồi. Ăn cơm xong em sẽ gọi cho Kim Đức Thụy, bảo ông ta đến đây thương lượng một chút, xem liệu có thể quay ngay trước khi anh đi Thụy Điển hay không_đừng có động đậy, mau tắm cho nhanh đi, Tư Tuyền chắc là dậy rồi đấy."
Lệ Khuynh Thành vừa mới dứt lời thì từ ngoài cửa đã vang lên tiếng gõ cửa cộc cộc.