Vì suy nghĩ ngổn ngang nên tay của Tần Lạc bỗng nhiên run lên làm đau cô công chúa nhỏ đang say sưa trong giấc nồng.
Garbo đau quá kêu lên một tiếng, sau đó mở cặp mắt to long lanh của mình ra. Khi nàng nhìn thấy có mấy người đàn ông lạ mặt đứng trước đầu giường thì dường như là sợ quá nên đã hét ầm lên.
"Garbo. Garbo, đừng sợ. đừng sợ. anh là anh trai của em. anh sẽ không làm hại em đâu, sẽ không ai làm hại em cả." Philip thấy bộ dạng cô em gái mình thì đau xót vô cùng, vội chạv tới vỗ nhẹ lên vai nàng nói.
Không ngờ hành động đầy thiện chí này của anh không những không lấy được thiện cảm của cô công chúa nhỏ, mà còn làm nàng sợ sệt hơn, cứ chui trong chăn run lên cầm cập. miệng liên hồi gào thét.
"Có chuyện gì vậy? Có chuyện gì xảy ra vậy?" Philip đứng dậy hỏi.
Tầm mắt của anh luôn hướng lên người Garbo, nên không để ý đến Tần Lạc thất thần trong giây lát. Lại cứ nghĩ là thủ pháp của Tần Lạc không đúng nên đã làm đau Garbo.
"Không sao." Tần Lạc không thể giải thích cho anh biết chuyện mình gặp phải được. Mà tất nhiên là việc như thế này cũng chẳng thể giải thích được. "Có thể là cô ấy đột nhiên tỉnh dậy cũng nên."
"Bây giờ phải làm thế nào?" Philip nhìn Garbo với ánh mắt lo lắng hỏi. Lẽ nào hôm nay lại phải kết thúc ở đây sao?
"Tôi muốn châm thêm cho cô ấy những huyệt khác nữa." Tần Lạc nói. "Nếu thực sự là không được thì tôi sẽ làm cho cô ấy hôn mê trong thời gian ngắn. Còn nếu mới thế này đã từ bỏ rồi thì ngày càng kéo dài thời gian hơn. Tôi cũng không thể ở mãi Thụy Điển được."
Philip nhìn Tần Lạc hỏi: "Liệu có làm thương tới cô ấy không?"
"Hoàn toàn không." Tần Lạc nói. Với kỹ thuật châm cứu của hắn, thì cho dù là không có công hiệu gì đối với bệnh tật của người bệnh thì cũng tuyệt đối không mang lại bất kỳ tác dụng phụ gì cả. Nhưng sự việc xảy ra vừa rồi làm cho tinh thần của hắn bị chấn động kịch liệt, vì vậy mà bàn tay hắn bất giác run lên một cái.
Bây giờ khi hắn trấn định lại rồi thì tất yếu sẽ không để cho sai lầm vừa rồi được tái diễn một lần nữa.
"Thế thì được." Philip nói. "Tôi đã nói là tôi tin anh."
"Cảm ơn anh." Tần Lạc cười nói.
Tần Lạc bước đến bên giường, ngồi xuống mép giường nơi mà Garbo đang ngủ. sau đó từ từ tìm thấy đầu nàng qua lớp chăn rồi nhẹ nhàng xoa bóp ở gáy cho nàng. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL
Mới đầu thì nàng còn có chút phản kháng và cũng muốn luồn vào sâu trong chăn hơn, nhưng dưới sự khống chế của Tần Lạc thì nàng căn bản là không có cách nào mà nhúc nhích nổi.
Rất nhanh, cái tiếng thét chói tai đó đã ngừng bặt. Garbo nằm im thin thít dưới chăn.
"Cô ấy ngủ rồi." Tần Lạc cười nói.
Lật chăn ra thì quả nhiên thấy Garbo đang nhắm nghiền đôi mắt. lại một lần nữa đi vào giấc nồng.
Trong mắt Philip chợt hiện lên một thứ gì đó lạ thường, cho dù kiểu dùng huyệt vị để làm cho ngủ say này trong mắt Tần Lạc thì chẳng có gì được gọi là cao minh cả, nhưng trong mắt những người nước ngoài này thì thật là thần bí. Nó giống như tà thuật hay ma pháp mà họ từng biết tới. không cần đến máy móc, chỉ cần mát xa lên người khoảng hai phút thì đổi phương liền đi vào giấc ngủ say.
Tần Lạc sau khi nhập tâm khử độc ngân châm, rồi lại một lần nữa châm vào huyệt Bách Hội của Garbo.
Hắn phải làm cho rõ xem vừa rồi rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì, thậm chí cho đến bây giờ hắn vẫn cho rằng đó là cảm giác sai lầm của mình.
Hắn đang hết sức nhập tâm. Nhập Thần Chi Cảnh lại một lần nữa xuất hiện.
Dưới độ dẫn dắt của ngân châm thì từng luồng khí được truyền vào trong người của Garbo.
Sau đó hắn lại một lần nữa "nhìn" thấy một tờ giấy trắng tinh ở trong đầu Garbo, ở giữa không hiểu vì lý do gì mà xuất hiện những điểm nhơ bẩn và những vệt nứt trên đó.
Nó giống như một tờ giấy trắng rồi sau đó có người dùng bút máy đen điểm vài chấm đen lên trên đó. tiếp đó lại tiếp tục vẽ lên vài nét bút nữa. vì quá dùng sức nên đầu ngòi bút đã rạch hỏng trang giấy_
Đây là một cảm giác vô cùng kỳ diệu.
Tất cả đều xảy ra một cách rõ nét. Giống như là hết thảy mọi việc đều hiển hiện ra ngay trước mắt bạn vậy.
Nhưng bản thân Tần Lạc lại rất rõ, hắn không thể nhìn thấu sự việc được, lại càng không có bất kỳ khả năng đặc biệt gì. hắn căn bản là không thể nhìn thấy những thứ đó.
Hơn nữa, Tần Lạc còn có thêm một phát hiện nhỏ.
Sau khi hắn hoàn toàn nhập tâm vào với công việc, thì khí lực trong người hắn trở nên dồi dào vô cùng, không làm cho hắn cảm thấy mệt mỏi chút nào.
Đây là một cảm giác không giống với ngày trước. Lần trước khi hắn trị bệnh cho Long Vương cũng dùng Nhập Thần Chi Cảnh, nhưng cuối cùng lại cho ra kết quả là mất sức mà té xỉu_Lẽ nào nói, cái Nhập Thần Chi Cảnh này lại chỉ gặp phụ nữ thì mới xuất hiện tình trạng như vậy?
Một lúc một lát cũng không thể nghĩ ra ngay được, Tần Lạc thực sự là không có cách nào xác định xem rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì.
"Nếu đã nhìn thấy như thế. thì liệu có thể xóa sạch những vết nhơ bẩn và san bằng những vết nứt rách đó không?" Trong đầu Tần Lạc đột nhiên hiện ra một ý nghĩ như thế này.
Nếu đã không còn cách nào khác thì đánh cược một lần xem sao.
Tần Lạc cố ý dẫn khí và những điểm nhơ bẩn cùng với những vết nứt trong đầu óc của nàng ra.
Những vết đen kia giống như những sườn núi nhỏ, chỉ cần luồng khí của hắn đụng vào một cái là sẽ bị bắn ngược trở lại, đúng kiểu như con đường này không thông.
Càng như vậy thì lại càng kích thích ý chí chiến đấu trong người Tần Lạc.
Nếu đã như thế thì hắn phải quyết công phá những đỉnh núi này bằng được.
Hắn dẫn nhiều sợi tơ được hình thành từ khí cơ công kích những điểm đen đó nhưng đều bị bắn ngược trở lại.
"Làm lại." Lần này Tần Lạc dùng nguyên khí dồn hết vào ngân châm để công kích cái sườn núi nhỏ đó. chuẩn bị tập trung binh lực để tập kích một trận lớn.
"Được rồi."Trong lòng Tần Lạc vui mừng khôn xiết.
Dưới sức tấn công mạnh mẽ của hắn thì những điểm đen đó biến mất trong giây lát. Nơi đó bây giờ lại lại trở thành một khối màu trắng, giống như những vùng trắng khác.
"Lẽ nào nói, chỉ cần xóa sạch những vết nhơ này. nối liền những vết nứt rách thì có thể trị khỏi bệnh được cho nàng?" Tần Lạc ngầm suy đoán.
Bất luận thế nào cũng phải thử cái đã. Trong tiềm thức hắn nhắc nhở hắn rằng xóa những vệt đen này đi không phải là một việc xấu đối với người bệnh.
Vì chúng bị tắc nghẽn nên kinh mạch trong cơ thể nàng không được lưu thông. Đến cả Thái Ất Thần Châm mà hắn dùng để đưa khí cơ vào mà cũng không thể thông qua được.
Lần này Tần Lạc nhắm chuẩn mục tiêu là những vết nứt đó.
Nhưng kết quả lại khiển hắn cảm thấy vô cùng thất vọng.
Vì bất luận là hắn có dẫn vào đó bao nhiêu nguyên khí thì chỉ cần rơi vào cái vết nứt rách đó thôi là lại mất tăm mất dạng.
Dường như đó chính là một cái động tối, có khả năng nuốt trôi bất kể vật gì rơi vào đó.
" Phải làm sao bây giờ?"
Tần Lạc không cam tâm nên cứ thử hết lần này đến lần khác, nhưng vẫn chẳng khác gì so với lần đầu tiên.
Hơn nữa, khi hắn đối mặt với vết nứt này thì nguyên khí trong cơ thể hắn cũng bị tiêu tốn ngày càng nhanh. Chỉ trong chốc lát mà hắn đã cảm thấy toàn thân mất sức rất nhiều rồi.
"Không thể xỉu ở nơi này được." Tần Lạc nghĩ bụng. Nếu té xỉu ở viện điều dưỡng Long Tức, thì có thể ngã luôn vào lòng của Ly. Còn nếu té xỉu ở đây thì chưa nói đến việc chẳng có người đẹp nào bên cạnh, mà còn khiến cho người ta xem thường trung y Trung Quốc nữa.
Nghĩ đến đây. Tần Lạc liền nhanh tay rút châm về.
"Thế nào rồi?" Philip nãy giờ đứng ở một bên chờ đợi. khi thấy Tần Lạc rút châm ra thì luống cuống hỏi.
"Tình hình không tồi chút nào." Tần Lạc cười nói. "ít nhất thì có thể giúp cô ấy cải thiện thể chất trước đã."
"Thật sao? Được thế thì tốt quá rồi." Philip vui mừng nói. "Không ngờ lại có được thành quả nhanh đến vậy. Nếu có thêm thời gian thì liệu có phải là có thể chữa khỏi không?"
Tần Lạc sau khi nghe phiên dịch nói lại thì chỉ biết cười cười mà không đáp lại lời nào.
Trong y học thì không có cái học thuyết nào nói là trị liệu thời gian càng dài thì càng tốt cả. Nếu là một bệnh dễ điều trị thì sẽ trị khỏi rất nhanh, nếu loại bệnh này mà kéo dài thời gian thì có thể chứng minh rằng bác sỹ cũng chẳng có biện pháp nào tốt cả_Tất nhiên là không loại bỏ những vị bác sĩ muốn bệnh nhân của mình nhập viện lâu hơn một chút để bệnh viện còn có thêm thu nhập nữa.
"Thế Garbo_vẫn phải tiếp tục ngủ sao?" Philip nhìn vào vẻ mặt hồn nhiên không hiểu biết gì về thế giới bên ngoài của Garbo hỏi.
"Tôi có thể làm cho cô ấy tỉnh đậy ngay lập tức." Tần Lạc nói. Hắn bước tới gần Garbo, nhẹ nhàng day day lên cổ tay nàng vài cái, Garbo liền từ từ mở to đôi mắt ra.
Lần này rõ ràng là có tiến bộ, nàng đưa mắt nhìn ra xung quanh sau đó thì nhìn chẳm chằm vào Tần Lạc.
Tần Lạc cũng đang chăm chăm nhìn nàng, xem xem nàng sau khi được mình diệt trừ cái điểm đen đó đi thì có gì thay đổi không.
Nhưng nàng chỉ dùng cặp mắt giống như hai viên đá quý thuần túy nhất trên thế giới mà nhìn chăm chăm vào hắn. Không cười, không giận cũng không kêu lên, cứ lặng lẽ như vậy mà nhìn.
"Cô ấy không sợ người nữa sao?" Philip kinh ngạc nói.
"Hình như thế." Tần Lạc cũng cảm thấy kỳ lạ. Khi trước nàng nhìn thấy mình thì còn nghĩ mình là mãnh thú hay dòng nước lũ cơ mà.