Bác Sĩ Thiên Tài

Chương 815: Garbo có cơ hội hồi phục rồi!



Ngày trước sau mỗi lần Tần Lạc giúp Garbo châm cứu thì Tô Tử đều kịp thời đi lấy khăn mặt đến để lau mồ hôi cho hắn.

Nhưng không ngờ hình ảnh này đã để cho Garbo thấy được, hôm nay nàng cũng học theo chạy đi lấy khăn cho hắn như một cô vợ trẻ lau mồ hôi cho chồng vậy.

Tần Lạc đưa tay ra tiếp lấy chiếc khăn rồi kéo Garbo đang say sưa lau mặt cho hắn vào lòng, vuốt nhẹ lên mái tóc trắng muốt của nàng, cười nói: "Sao lại ngoan thế này? Em cứ làm như thế mà anh không trị khỏi bệnh được cho em thì không phải anh đã trở thành người có tội rồi sao?"

Garbo rõ ràng là nghe không hiểu Tần Lạc đang nói gì, nàng chỉ đưa đôi mắt to long lanh của mình ra nhìn Tần Lạc một cách ngẩn ngơ.

"Ài." Tần Lạc thở dài một tiếng. Trong lòng thầm nghĩ, phải nhanh chóng tìm cách vượt qua cửa ải khó khăn này mới được.

"Hai người đang làm cái gì thế?" Một người phụ nữ ở đâu ra đột ngột xuất hiện ở cửa ra vào. hét vào mặt Tần Lạc.

Người phụ nữ mặc một chiếc váy liền xếp ly màu trắng, mái tóc vàng óng để xõa xuống bờ vai. trên đầu còn đội một chiếc mũ nhỏ màu đen nữa.

Cô ta còn đeo một cặp kính có gọng kính to màu đen trên sống mũi. vừa làm cho cô ta trở nên nữ tính hơn phần nào. lại khiến cho bộ đồ bình dị trên người cô ta trong có phần thời thượng hơn.

Tần Lạc đã từng gặp cô ta khi bị Hoàng Hậu Madrin gọi đến để hỏi về vụ việc thân phận của Garbo bị bại lộ, thì biết cô ta là một nhân vật quan trọng trong vương thất Thụy Điển.

Nhưng cô ta đến đây để làm gì?

Đã thế lại còn biết nói tiếng Trung, mặc dù giọng điệu nghe có vẻ kỳ kỳ, nhưng vẫn có thể nghe rất rõ được những âm điệu căn bản.

Thảo nào vừa rồi Philip cũng nói là nhà anh ta có không ít người thông thạo tiếng Trung, giờ đây hắn đã gặp được người đầu tiên.

Bashana nhìn Garbo đang nép mình vào lồng ngực Tần Lạc thì cười khẩy nói: "Thì ra tin đồn mà giới báo chíđ ăng tải lại là sự thực. Hai người quả nhiên là đã ở với nhau_có phải chuẩn bị gọi em bé sắp ra đời là Tần Bảo Bảo không?"

"Cô là ai?" Tần Lạc cảm thấy khó chịu, hắn nhướng cặp lông mày lên nhìn người phụ nữ không biết từ đâu xông vào trong này, đã thế còn nói những lời châm chọc khó nghe hỏi.

Hắn có thể nhìn ra được là người phụ nữ này đến đây để gây sự.

"Tôi là chị nó." Bashana chỉ vào Garbo nói. "Tôi đến đây thăm em gái tôi. lẽ nào lại có vấn đề gì sao?"

"Nếu cô đến đây để thăm Garbo thì tôi rất hoan nghênh, Garbo đúng là cần đến lòng quan tâm từ người nhà_Nhưng nếu cô đến đây để gây sự thì xin mời cô đi cho.

Garbo nghe không hiểu cô nói gì và tôi cũng không có hứng để nghe."

"Anh dám ăn nói vói tôi như thế à?" Bashana tức thở hổn hển nói. "Chẳng lẽ anh không biết là mình hiện giờ đang ở đâu sao? Không phải anh nghĩ rằng căn nhà này có tên là cung Hoa Hạ. thì anh có thể ở vào đây một cách nghiễm nhiên đấy chứ?"

Tần Lạc nghĩ không sai, Bashana đúng là đến đây để trút cơn thịnh nộ.

Cô ta vốn dĩ là Công Chúa độc nhất vô nhị của vương thất, nhưng từ khi Garbo xuất hiện, thì cô ta gần như bị xóa nhòa, chẳng ai thèm để ý tới.

Lại càng khiến người ta tức giận hơn, đó là vừa rồi cô ta có đọc một tờ báo. trên đó dám đoán già đoán non là bệnh tình của Garbo là bệnh di truyền có tính gia tộc trong vương thất Thụy Điển, còn nói loại bệnh này di truyền cách đời. mỗi một đời đều có một người bệnh giống như Garbo, chỉ có điều là bọn họ không được may mắn như Garbo, mà rất nhanh sẽ bị chết sớm hoặc được vương thất Thụy Điển giấu đi.

Một người luôn cảm thấy tự hào và kiêu hãnh vì thân phận Công Chúa và dòng máu cao quý của mình chảy trong người như Bashana làm sao có thể nhẫn nhịn được một nỗi ô nhục như thế này, thế là cô ta tức điên lên. cũng chẳng biết lúc đó cô ta nghĩ gì mà đã chạy luôn đến nơi Tần Lạc ở là cung Hoa Hạ đây.

Hộ vệ cung đình ở ngoài cửa đều biết vị Công Chúa này. nên họ đã không ngăn cản cô ta vào trong đây. Cô ta cứ thế là xông vào bên trong, sau đó đi tới căn phòng đầu tiên ở phía đông của chủ điện, thì thấy Tần Lạc và Garbo đang ngồi dựa vào nhau.

Thế là cô ta liền mở đầu bằng một câu nói đó.

"Tôi không phải là nghiễm nhiên vào trong này ở." Tần Lạc nhìn người phụ nữ được nuông chiều trước mặt mình với ánh mắt khó chịu nói: "Tôi được Hoàng Hậu Madrin và Hoàng Tử Philip mời đến đây để trị bệnh cho Garbo, và cũng là nhận được lời mời của bọn họ nên mới vào ở trong cung Hoa Hạ này. Tôi là khách của họ. lẽ nào cô có ý kiến gì về sự sắp đặt của họ à?"

Bashana nhanh chóng biết được người đàn ông này cũng không vừa chút nào. cô ta biết chủ đề này không có được kết quả gì tốt đẹp nên vội nhanh chóng thay đổi chiến trường, cô ta nhìn vào Garbo ở trong lòng Tần Lạc nói: "Tôi thực sự tò mò muốn biết anh yêu nó ở cái gì?"

Tần Lạc nheo đôi mắt lại. nói: "Cô muốn biết sao?"

"Nếu là những lời nói giả tạo rỗng tuếch thì thôi khỏi_không phải nói nữa."

Bashana cười he he nói tiếp: "Tôi đã nghiên cứu về dân tộc Trung Quốc và biết là các người rất thích nói dối."

"Tôi thích cô ấy vì cô ấy ngây thơ. trong trắng, lương thiện, xinh đẹp," Tần Lạc cười nói. "Mỗi câu nói của tôi đều là sự thực."

"Anh nói nó xinh đẹp ư?" Bashana cười lớn. Cô chỉ vào mái tóc trắng như cước cùng với làn da gần như trong suốt của Garbo, nói: "Lẽ nào anh cho rằng những thứ này đều là đẹp hay sao? Chẳng lẽ anh không cảm thấy nó giống với một con quái vật khủng khiếp hay sao?"

"So vói cô ấy mà nói, thì cô mới giống với một con thú hơn. Cô nhìn thấy con khỉ trong đoàn xiếc bao giờ chưa? Khi chúng nó biểu diễn thì cũng giống như cô bây giờ đấy_Còn nữa. điều quan trọng nhất là. cô ấy không són đái ra quần như cô."

"Anh nói cái gì? Anh dám bảo tôi són đái ư?"

"Lẽ nào lại không phải?" Tẳn Lạc liếc mắt xuống dưới bụng cô ta. hỏi ngược lại.

"Anh_tất nhiên là không phải rồi." Bashana có chút lúng túng không biết phải làm sao.

"Tên đáng chết này. sao nó lại biết mình bị căn bệnh không tiện nói ra này nhỉ?"

Không sai, Bashana đúng là có vấn để này thật.

Khi cô cười lớn, ho. hắt xì. tức giận hay vận động thì sẽ có hiện tượng són đái nhẹ.

Bashana đã sớm biết mình bị như vậy. nhưng cô luôn nghĩ rằng chẳng có gì ảnh hưởng đến cơ thể cô, hơn nữa cũng không muốn nói chuyện này cho bác sỹ riêng của mình, vì vậy mà cô vẫn kéo dài thời gian tới tận bây giờ mà không chịu chữa trị.

Nhưng không ngờ người đàn ông mà hôm nay cô gặp đây chỉ nhìn qua một cái là biết cô có vấn đề này rồi.

Tần Lạc thấy cô ta đang tìm cách để che giấu thì cười hề hề nói: "Nếu tôi là cô, thì tôi sẽ lập tức đi tìm một bác sỹ để điều trị bệnh càng sớm càng tốt."

Bashana sa sầm mặt lại không nói gì. cuối cùng thì quay luôn người hoảng hốt dời đi.

"Nguời đàn ông nàv là một con quỷ dữ." Cô ta thầm nghĩ trong lòng.

***

"Ý anh muốn nói là tất cả khí đều rơi vào cái đường nứt gãy đó rồi biển mất à?" Tô Tử nghiêm nét mặt lại hỏi.

"Đúng thế đấy." Tần Lạc gật đầu khẳng định. "Anh đã thử mấy lần rồi, lần nào cũng cho ra một kết quả như thế. Mà kỳ lạ hơn là, khi anh dẫn khi lưu vào để tấn công cái vệt đen thì dòng khí lưu đó như thể là tuần hoàn không ngừng nghỉ, không làm cho người ta có cảm giác mệt mỏi. Nhưng khi anh muốn san bằng những đường nứt gãy kia thì chỉ cố gắng được một lúc là thấy toàn thân rã rời, giống như là đã tiêu hao một lượng lực đáng kể vậy."

Tô Tử cười nói: "Chúng ta lần đầu gặp phải một căn bệnh ngoan cố như vậy, ngày trước đến nghe còn chưa nghe qua_tất cả những phương pháp trị liệu đều là những thủ pháp tự mình suy nghĩ."

"Đúng vậy, nên luôn có cảm giác là không biết phải bắt tay vào từ đâu." Tần Lạc bất đắc dĩ nói.

"Đây là giai đoạn quá độ phải có để từ một bác sỹ thông thường lên đến một danh y. Làm gì có bác sỹ tiếng tăm lấy lừng nào trong lịch sử mà không sáng lập ra những cái thuộc về mình chứ?" Tô Tử an ủi nói.

"Anh hiểu đạo lý này." Tần Lạc nói. Hắn liếc nhìn Garbo đang quỳ chơi trò chơi cùng con mèo đen một cái rồi nói tiếp: "Muộn một ngày trị khỏi cho cô ấy. thì anh lại cảm thấy áy náy thêm một ngày."

"Dư luận là một con dao hai lưỡi. Cùng lúc làm cho trung y được càng nhiều người biết đến thì cũng đem tới cho anh một áp lực nặng nề." Tô Tử thấu hiểu nói. "Có điều, em tin là anh sẽ thành công."

Tô Tử nhìn vào Garbo, cười nói: "Bây giờ anh trị cho cô ấy, còn em sẽ bắt mạch cho cô ấy, xem xem có phát hiện ra vấn đề gì không." Text được lấy tại http://thegioitruyen.com

"ừ." Tần Lạc gật đầu nói.

"Garbo, qua đây."Tần Lạc vẫy tay gọi Garbo.

Garbo nhìn Tần Lạc một cái. sau đó thì cười hì hì chạy lại.

"Ngồi im nhé." Tần Lạc kéo Garbo ngồi xuống ghể. sau đó rút ngân châm ra khử trùng.

Khi ngân châm vào trong cơ thể Garbo thì Nhập Thần Chi Cảnh lại một lần nữa xuất hiện, khi hắn dùng khí lưu trong người mình dẫn tới những vệt nứt gãy đó thì cùng lúc đó Tô Tử ở một bên bắt mạch cho Garbo.

Lần này Garbo không kháng cự lại. Trải qua thời gian ở cùng nhau vừa rồi thì nàng cũng có một thiện cảm nhất định đối với Tô Tử.

Khi mới bắt đầu thì Tô Tử chẳng phát hiện ra có gi khác thường cả.

Khi nàng mở mắt nhìn vào gương mặt của Tô Tử thì vẻ mặt trong nháy mắt trờ nên kỳ dị lạ thường.

Tô Tử thấy rằng. khi Tẳn Lạc không ngừng dẫn nguyên khí của mình truyền vào cơ thể Garbo, thì màu sắc kinh mạch trên mặt nàng sẽ trở nên nhạt đi, không còn rõ nét như trước nữa_

Tô Tử lại đưa mắt nhìn xuống dưới thì thấy kinh lạc của nàng ở trên tay cũng bắt đầu mờ nhạt hơn, nhưng chỉ là không được rõ bằng trên mặt mà thôi.

Đợi sau khi Tần Lạc thu châm về, thì Tô Tử liền tủm tim nhìn hắn cười nói: "Em biết vấn đề nằm ở đâu rồi."

"Nẳm ở đâu thế?" Tần Lạc xúc động hỏi.

"Vừa rồi khi anh dùng châm dẫn nguyên khí vào trong cơ thể Garbo, thì kinh mạch trên người cô ấy trở nên mờ nhạt đi, không còn kiểu tụ máu giống như bây giờ_khi anh ngừng không châm nữa thì kinh mạch của cô ấy lại trở lại trạng thái cũ."

"Khí nhược?" Tần Lạc nhanh chóng nghĩ ra mấu chốt của vấn đề.

"Đúng vậy. là khí nhược. Gan sinh gân, gân sinh tim. Tim sinh huyết, huyết sinh tỳ. Tỳ sinh thịt, thịt sinh phổi. Phổi sinh da lông, da lông sinh thận. Huyết ôn tinh, tinh sinh nguyên khí. Phổi sinh da lông, da trắng trong suốt thế này chứng tỏ là tim và phổi của cô ấy đồng thời có vấn đề." Tô Từ cười nói.

Trung y xem trọng " bốc thuốc đúng bệnh, tùy căn bệnh mà bốc thuốc', chỉ cần tìm ra được nguyên căn của bệnh thì sẽ giải quyết được một cách dễ dàng.

"Có thể còn có đại não nữa." Tần Lạc nói.

"Cũng may mà cô ấy gặp được anh." Tô Tử cảm khái nói.

Tần Lạc nắm lấy tay Garbo, cười nói: "Garbo có cơ hội hồi phục rồi!"