So với khi đến đây thì lúc rời đi này có phần lạnh lẽo hơn rất nhiều.
Không có đội ngũ đưa tiễn, không có Hoàng Tử đến từ biệt, cũng không có sự truy đuổi của đám phóng viên và những chiếc máy ảnh nhảy liên tục đến chói mắt.
Tần Lạc, Tô Tử, Ma Ma và Tiểu Mẫn cùng những người khác khiêm tốn ngồi trong phòng đợi ở sân bay, chỉ có Công Chúa Bashana đi cùng bọn họ.
Lần trước sau khi Bashana đến cung Hoàng Hậu để tìm Tần Lạc gây sự. bị Tần Lạc phản kích lại, hơn nữa còn bảo nàng ta là bị mắc bệnh thì nàng hận Tần Lạc đến tận xương tủy.
Vốn dĩ cô còn định tìm cơ hội để làm khó dễ cho Tần Lạc, nhưng vào một buổi yến tiệc mà Hoàng Hậu Madrin chủ trì, thì Tần Lạc đã chỉ cho nàng vài động tác rồi bảo nàng về nhà luyện tập. Thế là cô về nhà luyện vài ngày với tâm trạng là thử xem sao, thì thấy hiệu quả quả nhiên là rất rõ.
Khi bệnh són đái của cò dần biến mất, bất luận là khi nàng nổi giận đùng đùng hay khi lo lắng thấp thỏm thì đều không cảm thấy còn cái kiểu chưa đi đái hết đó nữa, thì thái độ của nàng đối với Tần Lạc cũng bắt đầu có một sự thay đổi lớn.
Từ lòng căm phẫn, thù địch ngày trước cho đến tiếp cận đến gần, sau đó thì đến sùng bái và yêu thích_Bashana không thể không thừa nhận rằng đây là một người đàn ông xuất sắc. Bất luận là dùng cái nhìn của người phương đông hay tư duy của người phương tây để suy xét thì kết quá cho ra vẫn là như nhau.
"Không cần đợi Garbo sao?"Bashana đứng trước mặt Tần Lạc hỏi.
"Không cần đâu." Tần Lạc cười nói.
"Philip cảm thấy vô cùng đáng tiếc khi không thể đến đây để đưa tiễn anh."
"Anh ấy mà đến thì e rằg tất cả đám phóng viên của Thụy Điển cũng sẽ đến theo để tiễn biệt mất." Tần Lạc đùa nói.
Bệnh tình của Garbo đã dần ổn định, sau khi Tần Lạc kê thêm một đơn thuốc để cho nàng bồi bổ cơ thể xong thì bèn nói lời từ biệt với vương thất Thụy Điển.
Những gì có thể làm thì hắn đều làm rồi, cái mà Garbo cần bây giờ đó là tĩnh dưỡng.
Lần đi Thụy Điển này vốn định, trong vòng bảy ngày, nhưng vì có sự cố là Garbo đây thì thời gian đã kéo dài tới gần một tháng.
Tần Lạc đã rời Yến Kinh lâu quá rồi, hắn cũng có khá nhiều việc chờ hắn về để xử lý.
Hoàng Hậu Madrin mặc dù không muốn Tần Lạc đi. nhưng bà biết Tần Lạc không chỉ là một bác sĩ đơn thuần, mà còn là một nhân vật quan trọng của Trung Quốc nữa. vì vậy mà nếu hắn muốn rời đi. thì bà cũng chẳng có cách nào mà cưỡng chế hắn nhất định phải ở lại đây cả.
Hoàng Hậu Madrin bày tỏ lòng biết ơn sâu sắc đối với sự giúp đỡ của Tần Lạc với vương thất Thụy Điển, đồng thời bà còn tặng cho Tần Lạc, Tô Tử và những người khác một lễ vật vô cùng thịnh soạn. Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: http://thegioitruyen.com
Philip vốn định mở một bữa tiệc chia tay đồ sộ và tới sân bay để tiễn biệt Tần Lạc, nhưng những dự định, sắp xếp của anh đều bị Tần Lạc từ chối hết.
Hắn đến đây một cách ồn ào như vậy là vì muốn tuyên truyền trung y, giờ đây mục đích đã đạt được rồi thì hắn chỉ muốn ra đi trong yên lặng mà thôi.
Hơn nữa, nếu bên này mà làm với thanh thế lớn quá thì ở trong nước nhất định sẽ nhận được tin tức, đến lúc đó thì khi lên máv bay cũng bị đám phóng viên Thụy Điển theo đuổi, khi xuống máy bay thì bị phóng viên Trung Quốc vây khốn_Thành thực mà nói thì hưởng thụ cái cảm giác được mọi người hết lòng ủng hộ lần một lần hai thì thấy rất tuyệt, lần ba lần bốn thì cũng không cảm thấy gì, nhưng sau mười lần thì cảm thấy có phần phiền não và nhàm chán.
"Rất vinh hạnh được quen anh." Bashana chủ động giơ tay ra để bắt tay Tần Lạc. "Và cũng hoan nghênh anh đến Thụy Điển lần nữa. Bất luận là việc công hay việc tư thì tôi đều rất hoan nghênh anh."
"Cảm ơn cô." Tần Lạc cũng giơ tay ra bắt lấy tay Bashana.
Bashana lại bước đến trước mặt Tô Tử, cười nói: "Tần Lạc là một người đàn ông tốt."
"Tôi là một người phụ nữ may mắn."
"Không, cô là một người phụ nữ tốt." Bashana cười nói. "Tôi cũng rất hoan nghênh cô đến Thụy Điển một lần nữa. Tôi rất vui nếu được làm hướng dẫn viên du lịch cho hai người."
"Tôi sẽ đến." Tô Tử gật đầu nói.
Đợi cho đến khi mấy người Tẳn Lạc đã tiến vào bên trong, qua cửa kiểm soát rồi mà Bashana vẫn không nỡ rời đi.
"Không ngờ lần này lại đến đây lâu như vậy." Tô Tử cảm thán nói.
"ừ." Tần Lạc gật đầu đáp. "Cũng may mà lần đi này không trớ nên vô ích. thu hoạch cũng khá là lớn."
"Vâng. Không ngờ lại gặp Garbo_thời gian vừa rồi truyền thông suốt ngày đăng tin, trung V cũng được người trên toàn thế giới biết đến và hiểu được phần nào. Ngày sau nó sẽ càng ngày càng tốt hơn. Lý tường của anh cũng sẽ ngày một gần hơn rồi."
"Đây mới chỉ là một phần." Tần Lạc nói. "Ý anh nói là chân của em."
"Anh đã hứa với em là khi anh rời khỏi Thụy Điển thì anh sẽ làm cho em đứng được trở lại, anh sẽ làm cho em đi lại được_và anh đã làm được rồi."
"Từ trước tới giờ anh cũng chưa bao giờ phụ lòng em điều gì cả." Tô Tử xúc động nói.
"Anh không thể_"
"Anh đã từng nghĩ qua bao giờ chưa?" Tô Tử cắt ngang lời Tần Lạc. "Cái mà anh cảm thấy có lỗi, day dứt trong lòng đó là không thể cho người ta cái mà người đó chưa chắc đã muốn có."
"Ngày trước nguyện vọng lớn nhất của em chính là có thể đứng được dậy. có thể bước trong một đám người mà không cần để ý đến ánh mắt kỳ lạ nhìn mình từ người khác_bất kể đó là đồng tình, thương hại. khinh bỉ hay tò mò_những thứ đó đều không phải là thứ em cần. Em chỉ muốn yên lặng, bình dị mà đi giữa mọi người như bao người khác. Em muốn mình có thể tự đứng dậy mà đi ra nhà vệ sinh, có thể thắt tạp dề nấu bữa sáng, em muốn đứng nhìn phong cảnh, đứng để mà hoàn thành từng việc mà em muốn làm."
Tô Tử thản nhiên cười với Tần Lạc rồi nói tiếp: "Những thứ mà em có được hiện giờ quả thật là rất nhiều, rất nhiều anh ạ. Em đã tìm được người đàn ông định mệnh của đời em. em có thể đứng dậy để đi. em sắp tiến sát lại gần lý tưởng_em không dám mong muốn thêm bất cứ cái gì nữa. Em chỉ cầu là những thứ mà em đang có sẽ không bị Thượng Đế đem đi mất. Để rồi giống như ngày trước chỉ có thể ngồi trên xe lăn để nhin bầu tời bao la rộng lớn từ trong vườn."
"Ngày sau sẽ ngày càng tổt hơn."
"Vâng." Tô Tử cười nói. "Ngày sau em có thể đứng bên cạnh anh để chứng kiến từng thành công một của anh."
Trong một chiếc phòng to lớn, tráng lệ. có một cô gái với nước da trắng hồng đang nằm ngủ ngon trên giường, bên trên người nàng được đắp một chiếc chăn nhung mỏng bằng lông thiên nga.
Mũi cao môi đỏ. mặt mày thanh tú. từng đường nét trên khuôn mặt nàng đều rất tinh xảo. rõ nét.
Mắt nàng nhắm nghiền, đôi long mi dài màu vàng nhạt giống như một chiếc quạt nhỏ che khuất đường mi mắt dưới của nàng lại.
Một người đàn ông khuôn mặt anh tuấn, mặc một bộ vest đen. thắt một chiếc cà vạt cùng màu ngồi bên mép giường, nhìn cô gái với ánh mắt si mê trìu mến.
Bashana bước đến gần nhìn vào tấm lưng người đàn ông rồi nhẹ nhàng thở hắt ra một tiếng.
"Nếu có thể thì mình thật sự không hy vọng có một cô em gái như thế này." Bashana nghĩ thầm.
"Đây đúng là một người khiến cho người ta phải nảy sinh lòng đổ kỵ. Có thể biết được trước là, bất luận là ở trong nhà hay ở ngoài xã hội thì nó luôn được người ta sủng ái hết mình."
"Bọn họ đi rồi à?" Philip không quay người lại nhưng vẫn biết người đứng sau lưng anh là ai.
"Vâng." Bashana nói. "Em đã nói vói bọn họ là anh cảm thấy rất đáng tiếc."
"Anh lo cho em ấy." Philip dịu dàng nói.
"Sao vậy?"
"Đợi đến khi em ấy tỉnh dậy rồi mà không thấy Tần Lạc đâu thì sẽ như thế nào đây?"
Đúng như những gì mà Philip lo lắng. Trong khi Bashana còn đang nghĩ đến cảnh tượng Garbo khi tỉnh lại sẽ thế nào. thì Garbo đã dần mở mắt ra.
Nàng ngơ ngác nhìn mọi vật ở xung quanh một lượt, sau đó liền từ trên giường bò luôn xuống.
"Garbo, em muốn cái gì vậy?" Philip dịu dàng cười hỏi.
Garbo như thể chẳng nghe thấy gì. hai mắt cứ ngó nghiêng nhìn khắp tứ phía tìm kiếm.
"Garbo, Tần Lạc đã rời khỏi đây rồi."Bashana nắm vào cánh tay Garbo khuyên nhủ.
"Wu wu_" Garbo lại một lần nữa gào lên phẫn nộ.
"Đừng nói cho em ấy biết những điều đó." Philip nói. "Hình như em ấy hiểu."
Garbo cố gắng giãy dụa, nhảy từ trên giường xuống với đôi chân trần, sau đó chạy thẳng ra bên ngoài.
"Làm thế nào bây giờ?"Bashana lo lắng nói.
"Đừng để em ấy ra ngoài." Philip lo âu nói. Anh có thể nhìn ra được là Garbo muốn đi ra ngoài để tìm Tần Lạc. nhưng Tần Lạc giờ đây đã ở trên máy bay rồi_thi làm sao có thể tim ra được đây?
Nghe thấy trong phòng có tiếng động, thì một đám người giúp việc đổ xô đến. chặn lại trước cửa không cho Garbo đi ra.
Hoàng Hậu Madrin cũng đến rồi lớn tiếng hỏi: "Sao thế? Có chuyện gi xảy ra vậy? Garbo làm sao thế?"
Từ việc không được ra ngoài nhìn thấy ánh sáng cho đến giờ đây quang minh chính đại. Hoàng Hậu Madrin cuối cùng cũng tỏ ra cưng chiều cô con gái Garbo mà không cần phải kiêng ky gì hết. Như thể là bà muốn trong một chốc một lát bù đắp hết cả mười mấy năm có lỗi với nàng trở lại đây.
"Garbo muốn tìm Tần Lạc!" Ilyna nói.
" Tần Lạc đâu? Tần Lạc đã đi rồi." Hoàng Hậu Madrin nói. "Mèo đâu rôi? Mau bắt con mèo của Garbo lại đây."
Có người làm nghe thấy bà nói vậy liền chạy ngay đi bắt con mèo đen của Garbo lại.
Garbo sau khi nhận lấy con mèo thì im lặng trong giây lát. nhưng rất nhanh nàng lại như nhớ ra cái gì. lại càng kêu gào thảm thiết hơn trước.
"Tần_" Garbo cố gắng lấy sức chạy về phía cửa ra vào. miệng còn mơ hồ nói gì đó không rõ.
Philip ngẩn hết cả người ra, Hoàng Hậu Madrin cũng ngây ngẩn cả người. Hai người nhìn nhau một cái. có một cảm giác vừa khó xử lại vừa không thể tin vào tai mình.
Con gái của Hoàng Hậu Madrin, em gái của Hoàng Tử Philip, Công Chúa của vương thất Thụy Điển, vậy mà câu nói đầu tiên của nàng từ khi nàng sinh ra tới giờ không phải là "cha cũng không phải là "mẹ' mà là "Tần".
Càng làm cho người ta phải ngạc nhiên hơn, đó là nàng còn dùng tiếng Trung để gọi. hơn nữa còn tương đối chuẩn là đằng khác nữa.