Bác Sĩ Thiên Tài

Chương 841: Chủ nhân bí mật Hoa Điền xuất hiện!



Thả ra không?

Như chính Tần Lạc mới nói nếu như sau khi được thả, Cổ Vương chỉ huy đám thảo cổ bà không kiêng nể gì nữa, tiếp tục báo thù thì sao?

Một nhóm thảo cổ bà ở cùng với một Cổ Vương nhất định sẽ gây ra phản ứng hóa học. Thảo cổ bà tìm được Hồng Phu, có thêm một chỉ huy xảo trá, âm hiểm, không nghi ngờ gì nữa bọn họ sẽ như hổ thêm cánh. Tần Lạc thực sự không muốn làm chuyện ngu ngốc thả hổ về rừng.

Không thả thì sao?

Với những thảo cổ bà với phong cách hành sự không nói pháp luật, không nói đạo đức này, nhất định cách thức báo thù của bọn họ càng lúc càng điên cuồng. Lần này là Văn Nhân Chiếu, lần sau tới ai đây?

Nói thật lúc này Tần Lạc thực sự đau đầu khi phải đối mặt với những con người này, hắn tình nguyện đối đầu với một đám sát thủ thân thủ tuyệt vời còn hơn đám thảo cổ bà giết người như ngóe, không tiếc tính mạng người khác cũng như không tiếc tính mạng của chính mình này.

"Hãy giết toàn bộ những người đó" Ly hung tợn nói.

"Không được" Tần Lạc lắc đầu: "Pháp luật không thể bắt tội bọn họ được, số lượng bọn họ đông đảo, cho dù có thể bắt được tất cả bọn họ thì phương thức xử lý cuối cùng cũng chỉ là thả cho bọn họ về, nếu làm khác sẽ xảy ra đại loạn".

Thảo cổ bà là một nghề nghiệp rất đặc thù. Có rất nhiều người sợ nhưng cũng có rất nhiều người không sợ, thậm chí một số người Miêu có người nhà mắc bệnh đã mời các thảo cổ bà tới trị bệnh.

Tới khi người Miêu biết tin, bọn họ còn không gây chuyện sao? Đây chính là một chuyện không một ai muốn vì không ai gánh chịu nổi trách nhiệm của việc này.

"Cởi chuông thì cần nguời buộc chuông" Kiều Mộc nói: "Cô gái đó chính là điểm mấu chốt của vấn đề này. Có lẽ cô ấy có cách".

"Cô ấy đương nhiên là có cách" Tần Lạc cười gượng nói: "Biện pháp của cô ấy chính là chúng ta thả cô ấy sau đó cô ấy hạ lệnh cho các thảo cổ bà giải tán, vấn đề là chúng ta có thể tin tưởng lời của cô ấy hay không?"

"Nếu như vận mệnh của cô ấy gắn liền với chúng ta thì sao?" Văn Nhân Mục Nguyệt bình tĩnh lên tiếng nhắc nhở.

Tần Lạc thoáng chấn động, hắn gật đầu nói: "Anh cũng đã nghĩ tới chuyện này."

Lúc này Đại Đầu gọi điện thoại tới hỏi xem chuyện bên trường săn bắn Hoa Điền giải quyết thế nào?

Lúc này Tần Lạc mới nhớ tới chuyện hắn yêu cầu Đại Đầu khống chế nhân viên và quản lý trường săn bắn Hoa Điền. Văn Nhân Mục Nguyệt cũng bảo Mã Duyệt ở lại hỗ trợ, hình như các cô ấy cũng đã khổng chế nhà bếp.

"Tôi sẽ tới" Tần Lạc nói.

"Em sẽ đưa Văn Nhân Chiếu về nhà trước" Văn Nhân Mục Nguyệt nói.

"Được" Tần Lạc gật đầu nói: "Anh sẽ bảo Ly dẫn hai người về."

"Không cần đâu. Bên ngoài vẫn còn một ít vệ sĩ, đủ rồi."

"Trong tình hình không biết rõ sổ lượng cũng như hành tung của đám người đó, chúng ta nên cảnh giác hơn" Tần Lạc khuyên nhủ.

"Tôi hộ tổng chị" Ly bước ra, lạnh lùng nói.

Văn Nhân Mục Nguyệt liếc mắt nhìn Ly một cái rồi nàng kéo tay Văn Nhân Chiếu đi ra ngoài cửa.

"Anh rể, bọn em về trước. Lần sau chúng mình đi ăn cơm tiếp" Văn Nhân Chiếu ngu ngốc này vẫn không quên chào Tần Lạc: "Lần tuyển chọn khách sạn lần này thất bại. Lần sau em sẽ dẫn hai người đi ăn ở một nơi tốt hơn".

" ..." Suýt chút nữa Tần Lạc không nhịn được nói cho Văn Nhân Chiếu biết "Thực thi thiện" là cái gì.

Khi đi tới bãi đỗ xe của Long Tức, Ly vốn tưởng nàng sẽ ngồi ở ghế bên cạnh lái xe như những vệ sĩ bình thường thì Văn Nhân Mục Nguyệt nói: "Ở vị trí này có người ngồi rồi".

Ly đành phải chui vào khoang xe phía sau. Nàng vừa ngồi vào đã thẩy Văn Nhân Mục Nguyệt ngồi ở đối diện với nàng.

"Chào chị, em là Văn Nhân Chiếu, em vẫn chưa biết tên của chị là gì?" Văn Nhân Chiếu chủ động giơ tay về phía Ly. Không biết gã trai này từ lúc nào đã thay đổi khẩu vị của mình, thích các cô gái bạo lực nhỉ?

"Không quan hệ gì tới cậu" Ly lãnh đạm nói, ánh mắt nàng quay nhìn ra cửa sổ xe, giống như không nhìn thấy cánh tay giơ ra của Văn Nhân Chiếu.

"Từ lần đầu tiên tôi biết cô, tôi nhận ra là cô không thích tôi" Văn Nhân Mục Nguyệt nói: "Tôi cũng vậy, tôi không thích cô."

"Vậy là điều tốt nhất" Ly nói.

"Cô là bạn của anh ấy. Tôi cũng vậy ... chỉ thế thôi mà" Văn Nhân Mục Nguyệt nói.

Ly kinh ngạc liếc mắt nhìn Văn Nhân Mục Nguyệt rồi nàng lập tức phủ nhận: "Chuyện tôi không thích cô không có liên quan gì tới anh ta".

Văn Nhân Mục Nguyệt thoáng nhếch miệng, một nụ cười vui khiến người khác phải ngưỡng mộ, nàng hỏi tiếp: "Vậy tại sao cô lại có cảm giác tủi thân?"

"Cô nói vậy là có ý gì?"

"Anh ấy bảo cô đi bảo vệ tôi, trong lòng cô cảm thấy tủi thân" Văn Nhân Mục Nguyệt khẳng định.

Văn Nhân Chiếu nghi ngờ nhìn Văn Nhân Mục Nguyệt. Hắn có cảm giác tối hôm nay chị gái mình nói rất nhiều, nhiều hơn nhiều so với ngày bình thường.

Trước kia nếu có thể dùng hai từ để biểu đạt nội dung của câu nói. Văn Nhân Mục Nguyệt nhất định không dùng tới bốn từ. Hơn nữa nàng không bao giờ lặp lại câu nói của mình.

"Buồn cười thật! Tại sao tôi lại có cảm giác tủi thân?" Ly tức giận trừng mắt nhìn Văn Nhân Mục Nguyệt, dáng vẻ của nàng lúc này như muốn ra tay đánh người.

Văn Nhân Mục Nguyệt vẫn không sợ. Nàng vẫn bình thản nói tiếp: "Bởi vì cô cảm thấy Tần Lạc coi cô chỉ là một vệ sĩ mà không phải là một cô gái".

Ly hung ác liếc mắt nhìn Văn Nhân Mục Nguyệt một cái rồi nàng mở cửa xe, đi ra ngoài.

"Chị, hai người đang nói cái gì vậy hả?" Văn Nhân Chiếu nhìn theo bóng dáng xa dần của Ly ngơ ngác hỏi.

"Chị cũng không biết" Văn Nhân Mục Nguyệt thì thào.

"Có lẽ ... chị đã kích thích tính háo thắng trong tim cô ấy. Dù gì chị và cô ấy là hai người giống nhau."

Tần Lạc đang chuẩn bị đi tới trường đua ngựa Hoa Điền thì nhìn thấy Ly vừa đi đã quay lại, hắn ngạc nhiên hỏi: "Tại sao lại quay về vậy?"

"Cô ấy nói cô ấy không cần vệ sĩ" Ly lạnh lùng nói.

"Vậy được. Em hãy cùng đi với tôi" Tần Lạc không rảnh để nghĩ nhiều về những chuvện khác, hắn đương nhiên càng không biết hai cô gái đã trải qua một hồi tranh đấu ngắn ngủi.

Ly lặng yên đi theo Tần Lạc ngồi lên xe.

Trường săn bắn Hoa Điền xảy ra sự kiện khách hàng bị trúng độc, hơn nữa người trúng độc còn là tiểu thiếu gia Văn Nhân Chiếu của gia tộc Văn Nhân. Tin tức này giống như có cánh, nhanh chóng được lan truyền ra bên ngoài khiến trường đua ngựa Hoa Điền không những giảm bớt khách hành mà còn đông hơn. Có rất nhiều những người rảnh rỗi, vô tích sự lái xe mười mấy km tới đây chỉ để xem náo nhiệt.

Tất cả mọi người đều biết đây chính là một chuyện rất lớn.

Văn Nhân Chiếu là ai? Chính là cháu đích tôn dòng chính của một trong ba đại gia tộc lớn nhất Yến Kinh, nổi tiếng hám gái từ nhỏ. Mặc dù ai nấy đều biết Văn Nhân Chiếu là đồ ăn hại nhưng hắn lại có một người chị gái rất nổi tiếng.

Chị gái của Văn Nhân Chiếu chính là đệ nhất mỹ nữ Yến Kinh, Văn Nhân Mục Nguyệt. Đây là một cô gái có sắc thái truyền kỳ. Bình thường nàng ngăn cách với tất cả tiếp xúc. Rất nhiều người muốn gặp mặt nàng một lần cũng không được chứ đừng nói tới chuyện theo đuổi nàng.

Bây giờ em trai yêu quý của nàng bị người hạ độc, chẳng lẽ nàng cứ như vậy bỏ mặc sao?

Nghe nói là Văn Nhân Mục Nguyệt đã để trợ lý ở lại khống chế nhà bếp còn bản thân Văn Nhân Mục Nguyệt đã đưa em trai ra ngoài cứu chữa.

Cứu sống thì còn tổt còn nếu như không cứu được thì không phải nơi này đi đời nhà ma sao?

Trong khi đó trường săn bắn Hoa Điền là nơi mới phát dành cho người nhiều tiền tới nơi này giải trí. Với thực lực tài chính hùng hậu của mình và những thế lực chống lưng hùng mạnh. Khi mới khởi dậy đã gây chấn động Yến Kinh, trở thành nơi giải trí tiêu khiển của giới công tử con nhà giàu ở Yến Kinh.

Rốt cuộc ông chủ bí ẩn của nơi này là ai từ trước tới giờ vẫn là một câu hỏi nằm trong màn sương bí ẩn. Không một ai biết câu trả lời.

Hai thế lực hùng mạnh va chạm với nhau. Cuối cùng ai thắng, ai bại?

Đây chính là đề tài mọi người đang quan tâm.

Khi Tần Lạc lái xe tới nơi. Đại Đầu vẫn còn đang dùng súng chỉ vào đầu giám đốc Lữ Hàm Yên.

Gặp phải Đại Đầu chính là chuyện bi kịch nhất của Lữ Hàm Yên. Lữ Hàm Yên muốn ra ngoài xử lý công việc thì Đại Đầu sợ nàng nhân cơ hội bỏ trốn nên đã từ chối. Lữ Hàm Yên bảo Đại Đầu tới ngồi trong phòng của mình chờ nhưng Đại Đầu từ chối với lý do là bảo vệ hiện trường. Cuối cùng khi thắt lưng Lữ Hàm Yên đau đớn, nàng không thể đứng được nữa, đành dứt khoát ngồi xuống ghế.

Cũng may lần này Đại Đầu chỉ thoáng cau mày nhưng hắn không bắt Lữ Hàm Yên đứng dậy.

Khi nhìn thấy Tần Lạc đi vào, Lữ Hàm Yên không còn đè nén được sự tức giận của mình nữa, nàng tức giận nói: "Tần tiên sinh, chúng tôi rất áy náy với chuyện xảy ra tối hôm nay. Chúng tôi cũng rất tích cực phối hợp điều tra với các anh nhưng các anh lại nghi ngờ nhân viên của chúng tôi. Các anh làm như vậy không phải quá đáng lắm sao?"

"Các nguời hạ độc trong thức ăn mới là quá mức" Tần Lạc tức giận nói.

"Chúng tôi có lý do nào để hạ độc không?"

"Sao tôi có thể biết được?"

"Anh lấy lý do nào chứng minh chúng tôi đã hạ độc?"

"Chứng cớ sẽ tìm ra. Chỉ cần tìm là sẽ có".

"Anh ..." Lữ Hâm Yên thở hổn hển nhìn Tần Lạc nhưng rồi không nói được nữa.

Đúng lúc đó chuông điện thoại di động trong tay Lữ Hàm Yên vang lên.

Sau khi Lữ Hàm Yên nghe điện thoại xong, nàng ngắt điện thoại rồi quay sang nói với Tần Lạc: "Ông chủ của chúng tôi muốn nói chuyện với anh".

"Tốt lắm" Tần Lạc nói: "Tôi cũng đang muốn tìm ông ta nói chuyện".

Dưới sự dẫn đường của Lữ Hàm Yên, mấy người đi theo cửa sau ra ngoài, đi xuyên qua một rừng cây và một bãi cỏ rồi lại đi xuyên qua mấy bức tường bao, cuối cùng mấy người mới tiến tới một biệt thự độc lập. Nguồn truyện: Truyện FULL

Tần Lạc phát hiện ra ngôi biệt thự này cực kỳ bí mật. Nếu như không có người dẫn đường, chỉ sợ người ngoài không thể nào dễ dàng phát hiện ra.

Hơn nữa đường lên núi lại là một con đường khác, không phải là cùng con đường mà bọn họ đã tới nơi này.

"Xem ra thân phận của ông chủ này cực kỳ bí ẩn" Tần Lạc thầm nghĩ trong lòng.

Tần Lạc dẫn Đại Đầu, Jesus và Ly cùng đi vào sân biệt thự, khi nhìn thấy người bên trong đi ra đón, hắn lập tức đứng ngây người.

"Tại sao em lại ở đây?" Tần Lạc thật sự không ngờ. Chủ nhân của trường săn bắn Hoa Điền lại chính là người quen của hắn.