Khi nhìn thấy Lữ Hàm Yên đang vội vàng đi qua trước cửa, Tần Lạc cũng vội vàng bước ra hỏi nàng: "Đã xảy ra chuyện gì vậy?"
"Còn không phải do anh làm chuyện tốt sao?" Lữ Hàm Yên tức giận nói.
"Chuyện này cũng liên quan tới tôi sao?" Tần Lạc buồn bực hỏi. Cô gái này liên tục công kích hắn khiến cho hắn không còn kiên nhẫn.
Nếu như không phải vì nể mặt Lệ Khuynh Thành, hắn tuyệt đối sẽ không nói chuyện theo kiểu khách sáo như này nữa.
Cô cho rằng cô là mỹ nữ thì có thể ăn nói không nể nang gì sao? Cô có quyền tức giận, tôi cũng có quyền ăn cô như con cá mực.
Trên thế giới này không thiếu mỹ nữ, chỉ thiếu mỹ nữ để cung cấp cho Bá Nhạc mà thôi.
Khi nghe giọng buồn bực của Tần Lạc, Lữ Hàm Yên cũng nhận ra mình không đúng. Mặc dù có rất nhiều chuyện Tần Lạc thể hiện không đúng với phong thái của một người đàn ông nhưng cuối cùng thì hắn vẫn là ông chủ của nàng.
"Vì nhà bếp của chúng ta bị phong tỏa điều tra nên chúng ta không kịp chuyển thức ăn cho khách hàng. Tôi lại bị cái người là vệ sĩ của anh giữ trong phòng ăn, không có cơ hội tới giải thích với khách hàng" Lữ Hàm Yên tủi thân nói: "Hành vi chọc giận khách hàng như vậy, bọn họ làm lớn chuyện muốn chúng ta có câu trả lời thuyết phục cho họ".
Khi nghe giọng nói yếu đuổi của Lữ Hàm Yên, Tần Lạc không tiếp tục được voi đòi tiên nữa, hắn lên tiếng giải thích: "Tình hình khi đó cô cũng biết. Chúng tôi nhất định phải làm như vậy. Tóm lại không để hung thủ giết người bỏ trốn".
"Tôi hiểu rồi chính vì vậy chúng ta phối hợp rất tích cực" Lữ Hàm Yên nói sau đó nàng cười "khì khì" nói tiếp: "Bây giờ anh đã biết trường đua ngựa Hoa Điền là sản nghiệp của anh. Khi xảy ra chuyện, hẳn anh sốt ruột hơn chúng tôi?"
"Tôi đi xem thế nào'" Tần Lạc nói.
Tất cả khách hàng đều đang tụ tập ở trong đại sảnh. Đây là nơi dùng để khách hàng sau khi ăn cơm ngồi uống trà, nói chuyện với nhau.
"Không cần phải nhiều lời giải thích với tôi. Cho dù cô có nói mỏi mồm cũng vô dụng. Hãy mau bảo ông chủ của các người ra ngoài này đi".
"Hãy bảo ông ta ra nhận lỗi với tôi. Còn phải chờ bao lâu nữa mới có thức ăn mang lên?"
"Đúng vậy. Không mang thức ăn lên cũng phải có lý do chứ? Cứ để chúng tôi ngồi dây dưa ở đây làm gì hả? Thời gian của chúng tôi không đáng tiền hả?"
Lữ Hàm Yên nhìn thấy hai trợ lý của mình bị một nhóm người bao vây, công kích, nàng vội vàng đi ra giải vây với một nụ cười vui vẻ như làn gió xuân làm say đắm lòng người, giọng nói ôn hoàn cực kỳ quyến rũ: "Các vị khách quý, trước hết xin mời bớt nóng. Chuyện này quả thật là lỗi của chúng tôi. Là chúng tôi không làm tròn bổn phận. Tôi thật sự xin lỗi mọi người".
Khi Lữ Hàm Yên nói, nàng cúi đầu, khom người rất sâu trước đám người đó.
"Thế nhưng xin các vị hãy nghĩ lại. Các vị chính là những khách hàng tôn quý nhất của Hoa Điền chúng tôi cũng chính là tài nguyên quý giá nhất của chúng tôi. Chúng tôi nào dám chậm trễ với mọi người, đúng không?"
"Hôm nay Hoa Điền chúng tôi xảy ra một chuyện. Một vị khách hàng đang ăn cơm ở Hoa Điền thì đột nhiên bị đau bụng. Khi xảy ra chuyện như vậy, chúng tôi nào dám để các vị khách quý của mình ăn thức ăn làm từ nhà bếp sao? Chúng tôi có thể nói thẳng ra là gia đình của người bị hại đã tiến hành kiểm tra, phong tỏa nhân viên nhà bếp của chúng tôi. Toàn bộ nhân viên của chúng tôi đã tích cực phối hợp, không ra khỏi hiện trường hòng trốn tránh trách nhiệm".
Lúc này phong thái Lữ Hàm Yên rực rỡ, sáng ngời, cao quý. Bộ đồng phục màu sáng bạc trên người khiến cho người khác có một cảm giác thuần khiết, trong sáng. Với một hình tượng như thế, lời nói của nàng khiến cho người khác có một cảm giác chân thật và tin cậy.
Lúc này Tần Lạc mới nhận ra Lệ Khuynh Thành thực sự có con mắt nhìn người rất độc đáo. Tìm một cô gái xinh đẹp làm quản lý Hoa Điền quả thực mang lại lợi thế rất lớn.
"Có thể các vị đã biết tin từ những bạn bè của mình. Lần này người ăn bị đau bụng chính là tiểu thiếu gia Văn Nhân Chiếu của gia tộc Văn Nhân. Khi đó ở trong phòng ăn còn có chị gái của cậu ấy Văn Nhân Mục Nguyệt tiểu thư..."
Quả nhiên sau khi Lữ Hàm Yên nói những câu đó, ánh mắt của không ít đàn ông trong phòng bắt đầu lấp lánh.
Mặc dù nhiều người trong sổ bọn họ chưa từng nhìn thấy Văn Nhân Mục Nguyệt nhưng có thể được ngồi ăn cơm trong một nhà hàng cùng với đệ nhất mỹ nữ Yến Kinh cũng đủ khiến người ta có cảm giác vô cùng vinh hạnh.
Lữ Hàm Yên thực sự am hiểu suy nghĩ của những người đàn ông này. Nàng nhất định, phải cường điệu biểu hiện của Văn Nhân Mục Nguyệt. Nàng coi Văn Nhân Mục Nguyệt chính là chiêu bài quảng cáo cho trường săn bắn Hoa Điền. Bạn đang đọc truyện được lấy tại T.r.u.y.e.n.y.y chấm cơm.
"Sau khi xảy ra chuyện đó, Văn Nhân Mục Nguyệt tiểu thư đã ngay lập tức phái trợ lý của mình là Mã Duyệt dẫn người tới tiến hành kiểm tra nhà bếp của chúng tôi. Tất cả đầu bếp của chúng tôi phải ngừng công việc của mình để phối hợp với bọn họ. Sau khi trải qua kiểm tra vệ sinh thực phẩm một cách cẩn thận, điều kiện vệ sinh trong nhà bếp của chúng tôi cùng các loại thực phẩm hoàn toàn phù hợp với tiêu chuẩn vệ sinh. Trợ lý Mã Duyệt thay mặt Văn Nhân Mục Nguyệt tiểu thư nói lời xin lỗi đối với nhà bếp của chúng tôi".
Lữ Hàm Yên hiểu rõ Văn Nhân Mục Nguyệt cũng là một trong những người chủ bí mật của trường đua ngựa Hoa Điền, cho dù Văn Nhân Mục Nguyệt có biết chuyện sắp đặt của nàng thì Văn Nhân Mục Nguyệt cũng không bóc trần.
Lữ Hàm Yên liếc mắt nhìn Tần Lạc rồi nói tiếp: "Vừa rồi tôi đã nghe được một tin tức rất đáng chú ý, tiểu thiếu gia Văn Nhân Chiếu đã thoát khỏi cơn nguy hiểm. Nguyên nhân là vì buổi chiểu cậu ấy ăn hoa quả chưa rửa sạch nên đột nhiên đau bụng. Bác sĩ Tần Lạc, người đang cực kỳ nổi tiếng ở trong nước vẫn còn đang ở hiện truờng, cũng chính anh ấy là người tiến hành chuẩn đoán cho tiểu thiếu gia Văn Nhân Chiếu. Chúng tôi có thể mời anh ấy nói mấy câu với các vị".
"Bị cô nàng này bán đứng rồi" Tần Lạc liên tục cười gượng.
Thế nhưng vì cứu vãn danh dự của Hoa Điền, hắn không thể đứng ra phối hợp ăn ý diễn trò này.
"Tần Lạc? Không phải anh ta đang ở Thụy Điển sao?"
"Nghe nói là công chúa Thụy Điển rất khủng. Khi nào chúng mình mới có một công chúa để vui chơi nhỉ?"
"Anh ấy là anh rể của Văn Nhân Chiếu. Đừng trừng mắt nhìn tôi. Chính tai tôi nghe thấy Văn Nhân Chiếu gọi anh ấy là anh rể".
Tần Lạc vừa mới ra trận khiến cho trong đám người nổi lên không ít tiếng thì thào.
Tần Lạc đứng trước mặt đám người đó, hắn cười nói: "Xin chào các vị. Tôi là Tần Lạc, rất vinh hạnh được gặp các vị ở Hoa Điền. Sau khi được điều trị, Văn Nhân Chiếu đã qua cơn nguy hiểm. Vì buổi chiểu cậu ấy ăn hoa quả không rửa sạch nên bị đau bụng cấp tính, hoàn toàn không liên quan gì tới thức ăn của Hoa Điền. Chị gái của Văn Nhân Chiếu lo lắng chuyện này sẽ ảnh hưởng lớn tới uy tín của Hoa Điền nên mới đặc biệt ủy thác cho tôi tới đây giải thích chuyện này mới mọi người'".
"Không phải nghe nói Văn Nhân Chiếu trúng độc sao?" Có ai đó nghi ngờ hỏi.
Tần Lạc cười nói: "Không phải là nói cậu ấy trúng độc còn hấp dẫn người khác hơn so với ăn hoa quả khiến đau bụng sao?"
Cả đám người cùng cười vang.
Mặc dù Tần Lạc không trả lời trực tiếp câu hỏi này nhưng có vẻ mọi người đã coi đó chính là câu trả lời.
Sau khi màn biểu diễn của Tần Lạc chấm dứt, Lữ Hàm Yên đứng dậy nói: "Xin cám ơn Tần Lạc tiên sinh không quản ngại vất vả đã tới đây giải thích, cũng xin cám ơn tính thiện lương và chu đáo của Văn Nhân Mục Nguyệt tiểu thư. Tần Lạc tiên sinh và Văn Nhân Mục Nguyệt tiểu thư chính là hội viên cao quý nhất của Hoa Điền chúng tôi. Hoa Điền chúng tôi cảm thấy tự hào và kiêu ngạo vì có những hội viên có ý thức trách nhiệm rất cao".
"Bây giờ Mã Duyệt tiểu thư đã rút lui, nhà bếp của chúng tôi lại đã có thể vận hành bình thường. Xin mời các vị hãy chờ đợi một chút. Chúng tôi sẽ nhanh chóng chuyển những món ăn ngon miệng lên phục vụ quý vị. Vì để đền bù cho lỗi lẫm của chúng tôi, tất cả các khách hàng tối nay đều được phục vụ miễn phí hơn nữa mỗi bàn còn được tặng một chai rượu vang Callan của Pháp. Xin các quý vị khách quý hãy lượng thứ. Sau này Hoa Điền chúng tôi sẽ cung cấp chất lượng phục vụ tốt nhất cho các vị".
Với một màn biểu diễn như vậy, còn điều gì để nói không?
Tất cả các khách hàng đều ngoan ngoãn quay trở lại phòng ăn của mình. Lần này trường đua ngựa Hoa Điền đã khôi phục lại vẻ bình tĩnh và náo nhiệt như trước.
"Cuối cùng cũng giải quyết xong" Đợi khi tất cả khách hàng tản mát hết, Lữ Hàm Yên thở phào nhẹ nhõm.
Nếu như khách hàng không muốn bỏ qua chuyện này, nàng thực sự cũng không còn cách nào khác.
"Cô vất vả quá" Tần Lạc cười nói.
"Còn phải cám ơn sự chứng thực của anh" Lữ Hàm Yên trừng mắt nhìn Tần Lạc, cười nói: "Cũng cần phải cám ơn Văn Nhân Mục Nguyệt tiểu thư".
"Đây là việc chúng tôi phải làm" Tần Lạc cười nói: "Không còn chuyện gì nữa, chúng tôi sẽ rời khỏi đây".
"Anh tạm thời vẫn không thể đi" Lữ Hàm Yên nói.
"Còn chuyện gì nữa đây?"
"Mặc dù khách hàng đã tha thứ cho sự chậm trễ của chúng ta nhưng nhất định bọn họ vẫn còn nghi ngờ đối với chất lượng thức ăn của chúng ta. Tôi hy vọng anh có thể ngồi ăn một bữa cơm. Mới rồi xảy ra chuyện như vậy, nhất định anh vẫn chưa ăn xong cơm, đúng không?
Tôi sẽ bảo nhà bếp dọn mấy món ăn ngon cho mọi người".
"Thì ra cô giữ tôi lại làm chuột bạch" Tần Lạc cười nói.
"Ai bảo anh làm ông chủ lớn làm chi?" Lữ Hàm Yên trêu chọc Tần Lạc.
Tần Lạc biết buổi tối mấy người Đại Đầu cũng chưa ăn cơm nên nói: "Được rồi chúng tôi ở lại ăn cơm. Cho nhiều món ăn chút, bên tôi có nhiều người".
"Không thành vẩn đề" Lữ Hàm Yên nói.
_______________
"Không nên trừng mắt nhìn tôi như vậy. Đây là chuyện tốt, cô hẳn phải cảm ơn tôi mới đúng chứ?"
"Không phải cô suốt ngày kêu tôi không thả cô ra thì cô giết tôi sao? Bây giờ tôi thả cô ra, cô còn có điều gì muốn nói với tôi sao?"
"Trông có vẻ như cô không muốn lắm. Nếu đã như vậy, cô hãy quay về căn phòng giam nhỏ bé tăm tối của cô ...
Cuối cùng Hồng Phu cũng bạo phát.
"Tần Lạc ..." Hồng Phu lại gào lên tên Tần Lạc.
"Nghe thấy rồi, không cần phải gào to như vậy" Tần Lạc lùi lại sau hai bước, hắn nhìn cô bé đang nổi cơn lôi đình mà bật cười ha hả.
"Anh đúng là hèn hạ vô sỉ".
"Tôi biết" Tần Lạc nói: "Cô còn nói tôi không chết tử tế mà".
"Anh ..." Hồng Phu chỉ tay vào Tần Lạc một lúc lâu nhưng rồi vẫn không sao nói được.
"Tôi nhất định sẽ giết anh" Hồng Phu thở hổn hển nói xong câu tàn nhẫn đó thì quay người bỏ đi.
"Hãy nhớ trách nhiệm của cô" Tần Lạc nói theo.
"Hãy nhớ quay về để lấy thuốc giải".
"Thật không lễ phép" Tần Lạc nhìn theo bóng lưng càng lúc càng xa của Hồng Phu, thầm nói với mình.
Tần Lạc đã quyết định thả Hồng Phu, thế nhưng hắn cũng châm cho nàng một châm chất độc cùa muỗi mặt người.
Lần này hắn đã tăng liều lượng. Nếu như trong vòng một tuần mà Hồng Phu không có thuốc giải, toàn thân nàng sẽ hư thối mà chết.