Bác Sĩ Trầm Em Có Thể Chọc Ghẹo Anh Không?

Chương 17




Trầm Tranh nói không sai, Lục Vũ Ngang hôm nay chính là tới đón anh tan làm.
Cậu biết Trầm Tranh ngày hôm nay phải ở lại trực đêm, cho nên đặc biệt đến đón anh.
Hôm nay cũng là ngày bão bắt đầu đổ bộ, Trầm Tranh đi ra tới cổng bệnh viện cũng không hề chú ý, lúc này mới phát bên ngoài trời đã sớm mưa to gió lớn một trận.
May mà Lục Vũ Ngang tới đón anh, nếu không chỉ sợ đêm nay anh khó mà về nhà được.
Lúc này Lục Vũ Ngang đang chậm rãi lái xe ra khỏi bệnh viện, nhìn bầu trời tối đen bên ngoài đang đổ mưa xối xả không khỏi khẽ nhíu mày: "Anh à, cơn bão này còn kéo dài đến tận mấy ngày, hay em bảo viện trưởng Tôn đem hết mấy ca trực đêm gần đây của anh xóa bỏ nhé".
Lục Vũ Ngang nói lời này hết sức thản nhiên ngược lại làm Trầm Tranh sửng sốt một chút mới phản ứng lại được Lục Vũ Ngang bây giờ đã là "ông chủ nhỏ" của bệnh viện, chỉ cần nói một tiếng liền được đáp ứng.
"Không cần đâu". Anh dù muốn hay không trước tiên liền từ chối, "Đây đều là trách nhiệm của anh, em không được tùy tiện xen vào".
Nghe được lời từ chối của Trầm Tranh, Lục Vũ Ngang cũng không biểu lộ chút kinh ngạc nào, chỉ là cười cười, tiếp tục chuyên tâm lái xe.
Nhưng chỉ là vừa chớp mắt, từ trong kính chiếu hậu cậu liền nhìn thấy một chiếc xe khá quen thuộc phía sau.
Nét cười của cậu trong nháy mắt cứng đờ.
Cậu đã thấy chiếc xe này ngay ngã tư lúc nãy, giờ lại tiếp tục theo sau xe bọn họ.
Đáy mắt Lục Vũ Ngang xẹt qua một tia hàn ý.
Bây giờ đã là nửa đêm, trời lại đang mưa, hai chiếc xe lại liên tục chung tuyến đường, chuyện trùng hợp như vậy gần như không thể có khả năng xảy ra.
Vì vậy, chiếc xe này chắc chắn là đang theo dõi bọn họ.
Nghĩ tới đây, ánh mắt Lục Vũ Ngang càng thêm lạnh, cậu không biểu cảm gì hãm lại tốc độ, đúng như dư đoán liền thấy chiếc xe phía sau cũng giảm tốc theo.
Cậu nhất thời cười lạnh một tiếng.
Quả nhiên là nhắm vào bọn họ.
Cậu không biểu hiện ra điều gì khác thường, một đường lái xe đến dưới nhà của Trầm Tranh: "Anh, đến rồi".
Trầm Tranh vốn đang ở bên ghế phụ nghiêng đầu chợp mắt, nghe thấy giọng nói của Lục Vũ Ngang mới mở mắt ra.
Mưa bên ngoài vẫn còn rất lớn, ào ào đập vào cửa sổ xe, anh do dự một chút liền nhìn về phía Lục Vũ Ngang, "Tiểu Ngang, trời mưa lớn như vậy em lái xe về Lục gia rất nguy hiểm, em ở lại chỗ của anh một đêm không?"
Trầm Tranh cũng không phải tùy ý hỏi. Gian phòng Lục Vũ Ngang ở cùng đồ vật trong phòng của cậu vẫn luôn được anh giữ lại, bây giờ Lục Vũ Ngang ở lại ngủ cũng không có bất kì phiền phức gì.
Lục Vũ Ngang ngược lại sau khi nghe hết câu của anh đuôi lông mày đột nhiên hơi nhếch lên.
Ánh mắt cậu như có như không lướt qua kính chiếu hậu liền có thể thấy được chiếc xe khả nghi lúc nãy, cậu bỗng nhiên nở một nụ cười: "Được a~ Tối nay em sẽ ở lại chỗ của anh vậy".
Bây giờ đã rất muộn, Trầm Tranh bởi vì trực đêm mà có chút mệt mỏi, sau khi tắm rửa sạch sẽ, anh gần như vừa dính vào gối liền ngủ mất.
Thế nhưng Lục Vũ Ngang ở bên này một chút cũng không buồn ngủ.
Trong bóng tối, cậu chậm rãi đi quanh từng căn phòng, khớp xương bàn tay nổi rõ thành thạo sờ qua bàn ăn, TV trong phòng khách, cuối cùng khi tay cậu ở dưới giá sách trong thư phòng chạm phải vật gì liền dừng lại.
"Quả nhiên a". Cậu cười lạnh một tiếng, ngón tay hơi dùng lực liền từ dưới giá sách cạy ra được một khối kim loại. Chỉ thấy thiết bị kim loại đó được thiết kế như một chiếc cúc áo, Lục Vũ Ngang nhìn qua liền đoán được đây chính là thiết bị nghe lén.
Cậu nhìn máy nghe lén trong tay, sắc mặt càng âm trầm đáng sợ.
Cái tên Lục Đình Hàn khốn kiếp này, quả nhiên là đang nhắm vào anh.
Còn dám cho người đặt máy nghe lén?! Ngoại trừ một cái ở đây, hắn còn có thể đặt thêm ở đâu nữa?
Lục Vũ Ngang ngẩng đầu lên, ánh mắt dừng trước cửa phòng đang đóng chặt của Trầm Tranh, mắt hơi nheo lại.
Ở trong phòng anh có thể còn có hay không?
...
Đêm.
Ngoài cửa sổ vang lên tiếng sấm ầm ầm, liền đem Trầm Tranh đang từ trong mộng bừng tỉnh.
Anh ngay lập tức mở mắt ra, đang chuẩn bị đi uống chén nước, cũng không nghĩ rằng bên cạnh đột nhiên truyền đến một trận âm thanh rất nhỏ. Thân thể anh lập tức căng thẳng, nhanh chóng bật đèn bàn ở đầu giường lên, vừa quay đầu liền nhìn thấy dưới chăn của mình đột nhiên trồi lên.
Anh hoảng hốt, thậm chí chưa kịp đề phòng đã thấy một gương mặt không thể quen thuộc hơn nữa từ trong chăn chui ra. Nhìn thấy gương mặt anh tuấn đến làm người ta nghẹt thở trước mắt, Trầm Tranh nhất thời không tự chủ được há hốc mồm:
"Lục Vũ Ngang, tại sao em lại ở đây?"
Nửa đêm nửa hôm xuất hiện trên giường anh không ai khác chính là tên nhóc Lục Vũ Ngang đáng lẽ ra lúc này phải ở gian phòng sát vách.
Chỉ thấy trên người Lục Vũ Ngang hiện giờ đang mặc bộ áo ngủ do anh mua, là kiểu dáng màu trắng đơn giản, trước áo còn có in thêm một con Pikachu, đem thiếu niên thường ngày có phần lạnh lùng cũng trở nên vô cùng đáng yêu.
Mà không biết vì sao áo ngủ của cậu lại không hề cài ba nút trên cùng, làm lộ ra một mảng lồng ngực rắn chắc, lại cùng áo ngủ mềm mại, mỏng manh tạo thành tương phản rõ rệt.
Tên nhóc Lục Vũ Ngang này cũng chẳng hề có ý quan tâm đến hình tượng không chút đoan chính của mình, cả người ngồi xổm trên giường của anh. Trên đầu cậu lúc này còn đang trùm chăn bông kết hơp với đôi mắt đen như mực thật giống như một chú chó nhỏ tràn đầy vô hại. Cậu còn dùng đến âm thanh đầy đáng thương mở miệng:
"Anh à, sấm sét, em sợ".
Trầm Tranh: "? ? ?"
Anh đã quen biết Lục Vũ Ngang nhiều năm như vậy, lại là lần đầu tiên nghe thấy tên nhóc không sợ trời không sợ đất này vậy mà lại sợ sấm sét!?
Nhưng anh thậm chí còn chưa kịp thắc mắc, ngoài cửa sổ lại vang lên một tiếng sấm chớp.
Mà gần như ngay lập tức, Lục Vũ Ngang vô cùng nhiệt tình phối hợp hét thảm một tiếng: "Anhhh! Sấm chớp kìa! Em rất sợ mà".
Nói xong liền đem anh ôm vào trong ngực...
Trầm Tranh: ". . ."
Anh đây là lần đầu tiên nhìn thấy có người sợ hãi không phải nhào vào ngực người khác mà lại kéo người người khác ôm vào ngực mình.
(Ý anh là muốn ẻm ngã vào ngực mềnh đúng hông :v biết tỏng nhen)
Nhưng anh bây giờ căn bản không thể nghĩ nhiều như vậy, bởi vì theo động tác vừa kéo vừa ôm của Lục Vũ Ngang, gò má của anh lúc này liền dán thật chặt vào lồng ngực gần như lõa thể của cậu.
Anh thậm chí còn cảm nhận được rõ rệt từng thớ cơ săn chắc ở lồng ngực, còn cả tiếng tim đập mạnh mẽ, hữu lực nữa.
Không ngoài dự định, Trầm Tranh thấy đến cả gò má cả hính mình cũng đang nóng lên.
Anh gần như là chật vật đem chính mình thoát ra từ trong lồng ngực của Lục Vũ Ngang, mang theo vài phần xấu hổ mở miệng: "Lục Vũ Ngang! Em... Trước tiên đem quần áo mặc lại cho đàng hoàng đã".
Lục Vũ Ngang nhìn gò má Trầm Tranh đỏ đến muốn xuất huyết, môi cậu khẽ nâng lên một độ cong như có như không.
Nhưng chỉ trong chớp mắt, cậu liền khôi phục lại dáng vẻ đáng thương hề hề, cũng không thèm nhìn đến quần áo của bản thân, nhanh chóng kéo lấy góc áo ngủ của Trầm Tranh, tiếp tục đầy oan ức mở miệng: "Anh à! Em thật sự rất sợ sấm sét, đêm nay em ngủ với anh có được không?"
Phản ứng đầu tiên của Trầm Tranh tất nhiên là "Không được".
Đùa anh sao, anh chính là yêu thích nam nhân, mặc kệ anh và Lục Vũ Ngang chính là anh em, anh cũng không thể nào tiếp thu được anh cùng cậu ngủ chung một giường,
Lời cự tuyệt vừa ra đến miệng, anh cũng không ngờ lại giương mắt chạm phải ánh mắt long lanh đen như mực của Lục Vũ Ngang.
Rõ ràng ngày thường ánh mắt của cậu không lạnh nhạt thì là hờ hững, thế nhưng lúc này lại tràn đầy đáng thương nhìn anh, lại còn (không quên) tội nghiệp cắn môi, nhìn thật chẳng khác nào một chú chó nhỏ lạc đường,
Trầm Tranh: ". . ."
Anh phát hiện lời từ chối của mình ra đến cửa miệng lại không cách nào thốt ra được. Cuối cùng anh chỉ có thể bất đắc dĩ thở dài một tiếng. Anh không khỏi suy nghĩ, đời trước của mình chắc chắn là đã mắc nợ Lục Vũ Ngang, đời này mới bị cậu bắt thóp thành như thế này.
"Được rồi". Anh cuối cùng vẫn là đầu hàng, "Em ngủ ở đây đi. NHƯNG MÀ..."
Tràm Tranh nhìn ra được đôi con ngươi của Lục Vũ Ngang trong nháy mắt lóe lên, anh lập tức nâng tông giọng cảnh cáo: "Nhưng mà, em không được náo loạn anh, có nghe thấy không?"
Lục Vũ Ngang bây giờ chỉ cần được ở lại trong phòng của Trầm Tranh liền bất chấp, bởi vậy nên đặc biệt nghe lời, gật đầu như giã tỏi.
Trầm Tranh nhìn thấy tên nhóc này hiếm khi lại ngoan ngoãn như vậy, sắc mặt lúc này mới dịu lại, xoay người chui vào trong chăn: "Được rồi. Đi ngủ".
Dứt lời anh nâng tay tắt đèn bàn.
Cả căn phòng ngay lập tức chìm vào bóng tối, chỉ còn lại âm thanh hô hấp hòa cùng tiếng mưa vẫn còn xối xả bên ngoài.
Không biết qua bao lâu, giọng nói của Lục Vũ Ngang trong bóng tối đột nhiên vang lên: "Anh à, anh thơm quá a~"
"Im lặng! Ngủ!"
...