Bác Sĩ Trầm Em Có Thể Chọc Ghẹo Anh Không?

Chương 2




Trầm Tranh trong đầu ong lên một tiếng!!!
Anh nhìn thiếu niên anh tuấn trước mắt, sửng sốt vài giây mới phản ứng lại được, vỗ một cái bộp lên đầu cậu.
"Lục Vũ Ngang cái tên nhóc này, vẫn là uống say rồi đi"
Mắng xong anh cũng không thèm để ý đến tên nhóc ăn nói linh tinh này nữa, trực tiếp đẩy hắn ra, khởi động máy. Lục Vũ Ngang bị đẩy về lại chỗ ngồi cũng không tức giận, chỉ nhìn sang hai lỗ tai đã đỏ ửng của Trầm Tranh mà cười khẽ một tiếng. Sau đó mới thư thả nhắm nghiền hai mắt, bình tĩnh đến tưởng chừng kẻ vừa trêu đùa lưu manh ban nãy căn bản không phải là cậu vậy.
Về đến nhà
Lục Vũ Ngang ngủ thẳng một mạch đến trưa mới tỉnh lại. Xoa xoa đầu bởi vì say rượu mà có chút đau, cậu ngẩng đầu nhìn gian phòng trước mặt. Ba năm không trở về gian phòng này vẫn giống y đúc trong trí nhớ, cũng nhìn ra được dấu vết Trầm Tranh đã quét dọn qua chút. Cúi đầu cười một tiếng, cậu đứng dậy đi ra khỏi phòng. Trong phòng khách thoang thoảng mùi thơm sữa bò, cậu đi vào nhà bếp hiển nhiên thấy Trầm Tranh đang bận rộn chuẩn bị bữa sáng. Anh đang mặc một bộ quần áo ở nhà màu trắng, cả người xem ra lại càng thêm nhu hoà. "Tỉnh rồi à?"_Trầm Tranh lia mắt nhìn thoáng qua Lục Vũ Ngang, thuận tiện đem trứng chiên vàng ươm bày ra đĩa, "Nhanh lại đây ăn sáng. Ngày hôm qua uống nhiều rượu như vậy về nhà liền trực tiếp ngủ luôn, mau ăn chút gì không lại đau dạ dày".
Nói đoạn anh đem đĩa trứng chiên đưa tới, Lục Vũ Ngang thế nhưng lại không lập tức đưa tay ra đón. Cậu nghiêng người dựa vào cửa của phòng bếp, tựa tiếu phi tiếu lên tiếng:
-Anh, hôm qua em uống say có nói mê sảng cái gì không?
Tay đang cầm đĩa của Trầm Tranh đột nhiên cứng đờ. Câu nói "...em muốn anh..." đột ngột lại liều lĩnh tối hôm qua trên xe của Lục Vũ Ngang hiện lên làm anh nhất thời không dám nhìn thẳng vào con ngươi đen như mực của hắn.
-Không nói gì cả_ Anh xoay mặt đi nơi khác, lấp lửng nói:
-Em... Em ngày hôm qua uống nhiều quá vừa lên xe liền ngủ rồi!
Dứt lời anh lập tức bưng đĩa muốn ra khỏi phòng bếp cũng không ngờ được vừa đi đến cửa Lục Vũ Ngang đã chắn trước mặt anh. Bị tiểu tử trong trí nhớ ngày trước giờ cao hơn mình cả cái đầu đem anh chặn lại chặt chẽ.
-Đừng a, anh~ Lục Vũ Ngang cúi đầu nhìn vào mắt Trầm Tranh cố nén ý cười: "Nói cho em biết. Lúc em uống say đã nói cái gì?"
Trầm Tranh: "..."
Anh làm sao có thể nói ra lại những lời xấu hổ như vậy chứ!
-Thật sự không có gì_ Anh lung tung ứng phó lại vội vàng muốn rời đi. Tuy không quá cuống lên nhưng trứng chiên sốt cà chua vẫn bị trượt khỏi đĩa sượt qua tay anh.
"Ô" một tiếng. Trầm Tranh không khỏi nhíu nhíu mày. Anh ngay lập tức xoay người muốn đi rửa tay không ngờ rằng động tác của Lục Vũ Ngang lại càng nhanh hơn. Hắn liền tiếp lấy cái đĩa trong tay Trầm Tranh. Tay còn lại cầm lên cổ tay của anh. Trầm Tranh sững người còn chưa kịp phản ứng đã thấy Lục Vũ Ngang cúi đầu ngậm ngón tay dính sốt cà chua của mình.
Trầm Tranh:"!!!"
Trong đầu anh "Oanh" thật lớn xong liền quên mất phải phản ứng lại, triệt để ngây ngốc tại chỗ. Mà Lục Vũ Ngang đang ngậm ngón tay anh trong nháy mắt vẫn không quên ngẩng đầu lên. Trong con ngươi đen như mực xẹt qua ý cười, đầu lưỡi của cậu đảo qua ngón tay thon dài, tinh xảo của anh thấp giọng nói: "Thật ngọt".
Thịt trên đầu ngón tay non mềm truyền đến xúc cảm, Trầm Tranh trong nháy mắt cảm thấy như có dòng điện chạy qua, cả người giật mình một cái lúc này rốt cuộc mới bừng tỉnh. Anh lập tức rụt lùi một bước tránh thoát khỏi Lục Vũ Ngang. Trên gương mặt thanh tú thoáng tức giận:
-Tiểu Ngang em muốn làm gì?!?
Lục Vũ Ngang nhẹ nhàng nở nụ cười. Cậu đột nhiên bước lên phía trước, hai tay đè lên hai bên kệ bếp trong nháy mắt liền đem cả người Trầm Tranh giam lại trước ngực mình:
-Em muốn làm gì không phải hôm qua đã nói rồi sao? Cậu từng bước một kề sát Trầm Tranh, nụ cười càng thêm càn rỡ: "Anh trai em muốn anh!!!"
Trầm Tranh trong nháy mắt trợn tròn mắt lên:
-Em... Em đều nhớ!
Anh đột nhiên như phát hiện cái gì, vừa xấu hổ vừa tức giận:
-Em tối hôm qua không hề uống say?!?
Lục Vũ Ngang lại không nhịn được cười ra tiếng:
-Chút rượu này liền uống say. Anh có phải quá xem thường em rồi không!
Trầm Tranh hoàn toàn nổi giận. Tối hôm qua Lục Vũ Ngang vừa lên xe liền nói muốn anh, làm cả người anh sửng sốt, anh chỉ có thể nghĩ rằng Lục Vũ Ngang là uống say liền ăn nói linh tinh. Sau khi về nhà Lục Vũ Ngang liền ngủ mà sáng nay cậu tỉnh lại vẫn làm một bộ dáng như chưa từng có chuyện gì xảy ra, anh liền triệt để yên lòng. Cũng không ngờ tới tên nhóc này thế mà nhớ tất cả!!!
-Lục Vũ Ngang_ Trầm Tranh cau mày, ngữ khí mang theo mấy phần lửa giận. "Đùa giỡn anh thật sự rất vui sao???"
Trầm Tranh hiện tại ngàn lần muốn tìm nhà họ Lục để hỏi rõ ràng. Ba năm nay đến cùng Lục Vũ Ngang được đưa đến trường học lung ta lung tung cái gì mà lại học thành bộ dáng của bọn công tử ăn chơi ngả ngớn thế này! Lục Vũ Ngang thấy Trầm Tranh thật sự bị chọc đến sinh khí, ánh mắt không dễ phát hiện hơi tối sầm lại.
"Xin lỗi". Cậu cũng không muốn thực sự làm Trầm Tranh tức giận, chỉ có thể buông tha anh. "Anh! Ngày hôm qua em uống rượu thực sự khá nhiều, hiện tại đầu óc vẫn còn chưa tỉnh táo!".
Trầm Tranh nhìn thiếu niên trước mặt một bộ dáng chân thành, chung quy vẫn không đành lòng phát hỏa với cậu. Anh còn nhớ thời điểm lần đầu gặp mặt Lục Vũ Ngang, một đứa bé đẹp đẽ như vậy hệt như thiên sứ thế nhưng trong ánh mắt không hề có chút linh quang nào, đối với mọi người đều là lạnh như băng. Bây giờ như thế nào lại luôn chủ động thân cận. Huống hồ bọn họ đã rất lâu không gặp nhau, không nên vừa bắt đầu liền náo loạn đến mức cả hai đều không vui như vậy. Trầm Tranh không khỏi thở dài một hơi, mở lòng nói:
-Được rồi nhanh đi ăn cơm đi
Hai người nhanh chóng ngồi vào bàn ăn, Trầm Tranh dường như nhớ ra việc gì hỏi:
-Tiểu Ngang em hôm nay có dự định đi đâu không?
-Về nhà cũ thăm ông nội một chuyến_ Lục Vũ Ngang hững hờ trả lời. "Sau đó thuận tiện ghé công ty".
-Vậy để anh đưa em đi.
-Không cần đâu. Anh đi làm đi.
Lục Vũ Ngang biết từ nhà đến bệnh viện nơi Trầm Tranh làm việc cần đến 1 tiếng, làm sao cậu có thể nhẫn tâm để anh đưa mình đi nữa chứ. "Lại nói, anh à tại sao anh không mở một bệnh viện của mình lại gần nhà, như vậy sẽ tiện hơn nhiều"
(Nghe ra mùi con ông cháu cha liền -.-)
-Em nói nghe thật dễ dàng_ Trầm Tranh cười khổ. "Với tiền lương của anh hiện tại muốn mở được bệnh viện của riêng mình chắc chắn là không đủ".
-Vậy em mua cho anh!!!
Lục Vũ Ngang tùy tiện mở miệng lại đem số tiền vài chục tỷ để thành lập bệnh viện xem như vài đồng mua đồ ăn vặt ven đường. Trầm Tranh đầu tiên sửng sốt một chút, liền lập tức không nhịn được nở nụ cười.
Sáu năm trước hắn ở bệnh viện nhặt được Lục Vũ Ngang. Khi đó Lục Vũ Ngang mới vừa từ trong tay bọn cướp trốn ra được, cả thân thể lẫn tinh thần đều suy yếu, tối tăm cùng bất lực. Mặc cho cảnh sát dùng đủ mọi biện pháp cũng không thể hỏi ra được nhà cậu ở nơi nào. Cuối cùng chỉ có thể để anh mang cậu về nhà. Anh nuôi nấng Lục Vũ Ngang ròng rã ba năm, mãi đến tận ba năm trước người nhà họ Lục tìm tới anh. Anh thế mới biết được tên nhóc con mà anh thu nhận nghiễm nhiên là cháu đích tôn của Lục gia nổi tiếng toàn quốc. Lục gia nhận Lục Vũ Ngang về đưa sang nước ngoài du học, ba năm sau trở về cậu đã trở thành người thừa kế danh chính ngôn thuận của Lục gia.
Vì vậy đừng nói là mở một bệnh viện mấy chục tỷ, chỉ cần Lục Vũ Ngang muốn, một tiếng cũng có thể trực tiếp đem cả bệnh viện anh làm việc mua lại. Biết Lục Vũ Ngang chắc chắn có khả năng nhưng Trầm Tranh cũng không vì vậy mà tiếp nhận.
-Anh biết em hiện tại có tiền_ Anh vươn tay ra, cười cười xoa đầu thiếu niên trước mặt. "Anh cũng không bết bát tới mức phải nhờ đến một đứa nhóc như em chăm sóc".
Cảm thấy tay của Trầm Tranh ở trên tóc mình xoa loạn, lông mày Lục Vũ Ngang không tự chủ nhếch cao hơn một tí, theo bản năng muốn né tránh. Cậu rất muốn nói cho Trầm Tranh biết mình đã sớm không còn là đứa nhóc năm đó nữa. Nhưng nhìn Trầm Tranh một bộ dáng vui vẻ cười híp mắt, cậu chung quy vẫn là nhịn xuống không nói.
Hôm nay thế thôi.
Cậu uống một hơi hết ly sữa bò.
Sau này có cơ hội sẽ cho anh biết ai mới chính là đứa nhóc!!!
---------------//////////---------------
Awww dáng uống sữa cute thế cơ mà
Anh bác sĩ cũng thiệt dễ thẹn thùng a