Bác Sĩ Trầm Em Có Thể Chọc Ghẹo Anh Không?

Chương 26




Địa điểm nghỉ phép lần này của bọn họ là thành phố S nằm bên cạnh một hải đảo, đi trên đường cao tốc tổng cộng khoảng chừng hơn 2 giờ đồng hồ là tới nơi.
Tiểu Tôn lần này có nhiệm vụ là hoạt náo viên kiêm luôn dẫn đoàn, cô đã nhanh chóng đến trước xe buýt của đoàn mình, đứng đợi ở cửa.
Mọi người nhanh chóng kéo theo hành lí tiến đến, tài xế thấy thế liền xuống xe giúp bọn họ sắp xếp hành lí, Trầm Tranh mang theo áy náy mà hướng về phía tài xế nhẹ giọng: "Thật ngại quá, chú à có phải bọn cháu đến muộn lắm không?"
Nhưng tài xế lại rất tốt tính, cười ha ha: "Không có gì, không có gì chú vừa nãy vẫn còn cùng một cậu nhóc đến trước tán gẫu mà".
Trầm Tranh hơi sửng sốt: "Cậu nhóc tới trước ạ?"
Mọi người trong khoa nội đều vừa tập trung tới đây, ở đâu ra một tên nhóc tới đây trước chứ!?
Thế nhưng ngay lập tức anh lại nghe bác tài xế nói: "Đúng vậy, cái cậu thanh niên đó nói rằng đi cùng chuyến với các cậu, sáng sớm liền đến, vẫn luôn ngồi ở trên xe buýt hạng thương gia đấy".
Con ngươi Trầm Tranh kịch liệt co rụt, đột nhiên nghĩ tới điều gì anh nhất thời không kịp để ý đến hành lí của mình, bước nhanh tới xe buýt, quả nhiên liền nhìn thấy một thiếu niên ngồi ở băng ghế sau cùng.
Thiếu niên đang đeo tai nghe, tựa hồ đang chơi điện thoại, cậu dường như cảm nhận được có người lên xe liền giương mắt lên, nhìn thấy thân ảnh Trầm Tranh, Lục Vũ Ngang đầu tiên là sững sờ nhưng lập tức liền nở nụ cười.
Một nụ cười đầy thuần khiết, như vạn ngôi sao nhỏ cùng toả sáng lấp lánh.
"Sớm a~ Anh".
"Lục Vũ Ngang?!" Trầm Tranh nhìn thấy thiếu niên trước mặt, cả người vừa tức vừa sợ, "Sao em lại ở đây?"
Đúng thế.
Thiếu niên đột nhiên xuất hiệện trên xe buýt lúc này cũng chính là người không lâu vừa nãy gửi món quà đầy xấu hổ cho Trầm Tranh.
Cậu hiển nhiên là trời vừa sáng liền rời khỏi nhà của Trầm Tranh rồi đến đây chờ, bên người cậu đã có vài túi đồ ăn vặt mở sẵn.
"Em muốn gặp anh nên liền đến a". Đối mặt với chất vấn của Trầm Tranh, Lục Vũ Ngang thế nhưng là cười đến đầy mặt ngây thơ rực rỡ, "Không được sao?"
"Đương nhiên là không được! Em..." Trầm Tranh tức giận muốn nói gì đó, thế nhưng lúc này Tiểu Tôn cùng mọi người cũng đã bắt đầu lên xe.
Bọn họ nhìn thấy Lục Vũ Ngang trên xe biểu tình cơ hồ còn khiếp sợ hơn so với Trầm Tranh.
"Ông chủ?! Cậu tại sao lại ở đây?"
"Thật ngại quá". Vừa nhìn tháy mọi người, Lục Vũ Ngang ngay lập tức nở một nụ cười hiền lành, "Chủ yếu bởi vì anh trai mấy hôm nay thân thể không được khỏe, tôi không yên tâm lắm, mới quyết định theo đến đấy, sẽ không thêm phiền phức cho mọi người chứ?"
Thiếu niên mang theo nụ cười xán lạn, giọng nói ân cần, trong phút chốc tất cả nữ bác sĩ ở đây đều cảm thấy tim mình "Phịch" một tiếng, bị đánh trúng, tình mẫu tử trong người đều được khơi gợi triệt để!
"Không có, không có, Ông chủ nhỏ, cậu đến chúng tôi còn mừng không kịp nữa là!"
"Đúng vậy, đúng vậy, anh em hai người tình cảm thật sự rất tốt nha, anh sinh bệnh liền có em trai đến chăm sóc. Tình anh em của hai người thật sự làm người khác ngưỡng mộ a!"
"Đúng rồi, bác sĩ Trầm thật làm tôi ngưỡng mộ, tại sao lại có thể có một cậu em trai đáng yêu như vậy! Còn có, ông chủ à, bút máy cậu tặng chúng tôi đều nhận được rồi, thật sự rất cảm ơn cậu!"
Đối mặt với một loạt lời ca ngợi, Lục Vũ Ngang chỉ lộ ra thêm một nụ cười càng thêm đẹp đẽ, tươi sáng, "Mọi người thấy thích là tốt rồi".
Dáng vẻ ngoan ngoãn, đáng yêu như thế này liền dẫn tới một trận gào thét của đám người Tiểu Tôn.
Trầm Tranh: "..."
Luc Vũ Ngang! Em diễn giỏi lắm! Thực sự rất giỏi!
Xe rất nhanh liền xuất phát, Trầm Tranh là anh trai của Lục Vũ Ngang, tự nhiên liền bị sắp xếp ngồi cùng một chỗ với cậu.
Thế nhưng mặt mày Trầm Tranh từ đầu tới cuối đều rất u ám!
Chỉ nghe thấy Lục Vũ Ngang ở bên cạnh anh vẫn không ngừng nói chuyện với mình, "Anh có khát nước không? Em có mang theo sữa bò mà anh thích nhất nè!"
"Anh, anh đói bụng sao? Em có mang thịt bò khô".
"Anh, đi đường phải mất đến hai tiếng, em có mang theo gối, anh có muốn ngủ một lúc hay không?"
Lục Vũ Ngang vì chuyện ngày hôm qua mà càng thêm cẩn thận, bởi vậy đặc biệt nói chuyện rất nhiều, thế nhưng từ đầu tới cuối, Trầm Tranh đều nghiêm mặt, không hề có ý muốn để ý đến cậu.
Lục Vũ Ngang thấy anh như vậy, cuối cùng chỉ có thể bất đắc dĩ thả tay xuống, lại ôm ôm gối cùng một đống thịt bò khô.
"Anh, anh vẫn còn tức giận hả?" Cậu có chút đau đầu mà mở miệng, "Anh là đang tức giận hôm qua em chạm vào anh hay sao?"
Trầm Tranh: "! ! !"
Trầm Tranh thật sự không nghĩ tới, tên nhóc chết tiệt này da mặt lại dày như vậy, trước mặt mọi người còn có thể nói ra sự việc xấu hổ này!
Tuy rằng bọn họ hiện tại đang ngồi ở ghế sau cùng, thế nhưng Trầm Tranh vẫn là không nhịn được căng thẳng liếc mắt một vòng, sau đó tức giận nhìn về phía Lục Vũ Ngang bên cạnh: "Lục Vũ Ngang! Em im miệng lại cho anh!"
Lục Vũ Ngang vốn chỉ là muốn kích thích cho Trầm Tranh mở miệng nói chuyện với mình, sau khi đạt được mục đích, cậu ngay lập tức lại nở nụ cười bé ngoan, thức thời mà ngậm miệng lại, không nhịn được hơi kéo lên khóe miệng.
Nhìn tên nhóc này hiếm khi lại nghe lời một lần, sắc mặt Trầm Tranh lúc này mới hòa hoãn một chút, không tiếp tục để ý cậu, thuận tiện đeo lên tai nghe của mình.
Sau đó, Lục Vũ Ngang quả nhiên không nói gì nữa, yên tĩnh đến mức Trầm Tranh có hơi kinh ngạc.
Nhưng thời điểm xe bọn họ bắt đầu chạy lên đường cao tốc, Trầm Tranh đột nhiên cảm thấy vai bỗng chùng xuống.
Trầm Tranh kinh ngạc, cúi đầu mới phát hiện là Lục Vũ Ngang không biết từ lúc nào đã ngủ mất, lúc này cậu đang vô ý mà tựa lên bả vai của anh.
Bây giờ Trầm Tranh chính là không chấp nhận cùng Lục Vũ Ngang có bất kì tiếp xúc thân thể nào, bởi vậy thời điểm khi cảm nhận được thiếu niên dựa vào vai của mình, phản ứng đầu tiên của anh chính là đẩy cậu ra.
Mà khi nhìn thấy thiếu niên trước mắt, anh tuấn, an tĩnh mà ngủ, tay anh đẩy tới rồi liền cứng lại.
Anh nghĩ tới tối hôm qua Lục Vũ Ngang cùng mình nháo đến lâu như vậy, sáng còn dậy sớm quét tước, dọn dẹp, chuẩn bị đồ ăn sáng cho anh.
>>
Tên nhóc này, hẳn là không ngủ đủ đi?
Mặc dù vẫn nghĩ Lục Vũ Ngang không ngủ đủ cũng là do cậu tự làm tự chịu, nhưng nhìn dáng vẻ thiếu niên đang ngủ say này, Trầm Tranh vẫn là không đành lòng đẩy cậu ra.
Thôi vậy.
Cứ để tên nhóc này dựa ngủ một chút.
Nghĩ như vậy, Trầm Tranh thu tay về, tùy ý để thiếu niên dựa vào chính mình, bản thân cũng chợp mắt một chút.
Nhưng mà thời điểm anh nhắm mắt lại, người bên cạnh căn bản nên ngủ say thế nhưng khóe miệng lại nâng lên một nụ cười mỹ mãn.
Sau hai giờ, xe rốt cuộc cũng đến nơi.
Tiểu Tôn chọn chỗ ở cho họ là một khách sạn 4 sao ở nội thành, phòng cấp tiêu chuẩn hai người một phòng, Trầm Tranh cùng Lục Vũ Ngang đương nhiên lại một lần nữa bị xếp chung một phòng.
Lục Vũ Ngang giúp Trầm Tranh xách hành lí, hai người cùng nhau đi vào thang máy.
Phòng của họ ở lầu 6 , Trầm Tranh tra chìa khóa mở cửa, thời điểm nhìn thấy trong phòng có hai giường ngủ, Trầm Tranh trong lòng thầm thở phào nhẹ nhõm.
Vừa nãy nghe Tiểu Tôn nói, phòng được phát là random, có thể là loại có một giường lớn ở giữa phòng hoặc là hai giường nhỏ, chọn trúng phòng nào liền phải ở phòng đó, vì vậy vừa nãy anh thật sự lo sợ bản thân sẽ bốc trúng phòng một giường.
Nếu để cho anh cùng Lục Vũ Ngang thật sự ngủ cùng một giường anh thật sự không dám tưởng tượng sẽ phát sinh chuyện gì.
Trầm Tranh chình mình còn đang suy nghĩ lung tung, điện thoại liền vang lên.
Anh lấy ra điện thoại, vừa ấn bắt máy liền nghe được âm thanh của Tiểu Tôn oanh oanh liệt liệt mà vang lên: "Trầm Tranh! Nhanh xuống lầu, chúng tôi ra bãi biển chơi, anh mau thu xếp đồ đạc nhanh chút, chúng ta còn ra vịnh bơi nữa!"
Mọi người đa phần bình thường đều phải đến sớm về muộn, không ở văn phòng thì là ở phòng bệnh, bây giờ thật vất vả mới có kỳ nghỉ có thể thấy được ánh mặt trời, mọi người tự nhiên liền không thể chờ đợi thêm được nữa.
"Được, tôi biết rồi". Trầm Tranh đồng ý rất nhanh, đơn giản thu thập một số vật dụng, liền cầm quần bơi vào WC thay.
Thế nhưng thời điểm thay quần áo anh còn không quên khóa cửa phòng tắm, này chính là sợ sự việc hôm qua lại tái diễn.
Lục Vũ Ngang nguyên bản đứng ngoài ban công hút thuốc, nghe thấy tiếng Trầm Tranh khóa cửa phòng tắm, không khỏi nhịn không được phì cười.
Anh là đang sợ cậu sao, vào nhà tắm cũng phải khóa cửa?
Nhưng rất nhanh Lục Vũ Ngang liền không cười nổi.
Bởi vì cậu nhìn thấy Lục Vũ Ngang từ trong phòng tắm đi ra, trên người chỉ mặc độc một cái quần bơi.
Vóc người cao gầy chỉ cần một cái liếc mắt ngay lập tức bại lộ không sót chút gì, làn da quanh năm ít tiếp xúc với ánh nắng trắng nỏn gần như trong suốt, nhưng không phải là màu trắng của bệnh trạng. Toàn thân anh chỉ mặc duy nhất cái quần bơi màu đen che khuất vị trí then chốt, thế nhưng so với cởi sạch còn mê hoặc hơn.
Ánh mắt Lục Vũ Ngang ngay lập tức u tối vài phần, còn chưa kịp đè nén lại cổ tà hỏa đột nhiên đánh úp đã thấy Trầm Tranh căn bản không hề liếc nhìn cậu một cái, xoay người muốn ra ngoài.
Trầm Tranh đi thật sự rất gấp.
Giỡn sao? Hiện tại Lục Vũ Ngang đối với anh như là một quả bom hẹn giờ không biết khi nào thì phát nổ, cho nên anh không hề muốn chỉ mặc một cái quần bơi lảng vảng trước mặt cậu.
Nghĩ như vậy, anh tùy tiện cầm một cái khăn tắm khoác qua vai, lập tức hướng về cửa ra ngoài mà đi.
Cũng không ngờ được anh vừa chuẩn bị mở cửa, cánh tay liền bị người khác một phát bắt được.
Một giây sau cả người anh liền bị nhấn lên cửa.
Cảm nhận được hơi thở quen thuộc phả vào mặt thân thể Trầm Tranh trong nháy mắt căng thẳng, anh ngẩng đầu nhìn thấy Lục Vũ Ngang gần mình trong gang tấc, gương mặt không nhịn được ửng hồng, "Lục Vũ Ngang, em lại muốn làm gì!"
Nhưng mà Lục Vũ Ngang lúc này đã không còn một chút nào giống với bộ dáng ngoan ngoãn trên xe.
Cậu cúi đầu nhìn Trầm Tranh đứng trước mặt, vẻ mặt lạnh xuống vài độ: "Anh định mặc như vậy ra ngoài sao?"
"Đúng vậy!" Trầm Tranh tức muốn nổ phổi, giãy dụa: "Anh muốn xuống biển bơi, không mặc quần bơi thì mặc cái gì?"
"Không cho mặc".
"Cái gì?!" Trầm Trnh sửng sốt, không thể tin được mà nhìn thiếu niên trước mặt, chỉ thấy sắc mặt cậu lạnh lẽo còn mang theo bộ dáng bất mãn, "Lục Vũ Ngang, em có phải là quản quá rộng rồi không!"
"Đúng vậy, em chính là quản rộng như vậy". Đối mặt với nghi vấn của Trầm Tranh, cậu chỉ là sắc mặt càng lạnh hơn: "Mặc như vậy quá lộ da thịt, em không thích người khác nhìn thấy thân thể anh".
Trầm Tranh lần này đúng là bị Lục Vũ Ngang chọc vừa tức giận vừa buồn cười.
Anh đường đường là một nam nhân, không phải là một cô gái, mặc quần bơi đi bơi thì có làm sao, tại sao không thể để người khác nhìn?!
"Lục Vũ Ngang, em đừng quậy nữa!" Nghĩ tới đây, anh nhanh chóng tránh thoát khỏi tay của Lục Vũ Ngang, lạnh lùng nói, "Anh mặc cái gì ra ngoài còn chưa tới phiên em quản!"
Nói, anh liền muốn đẩy cửa...
Nhưng tay anh vừa chạm đến nắm cửa, cánh tay lại một lần nữa bị Lục Vũ Ngang bắt lại.
Trầm Tranh tức muốn điên, quay đầu vừa định mắng một trận nhưng thời điểm nhìn tới vẻ mặt Lục Vũ Ngang, anh đột nhiên sửng sốt.
Chỉ thấy đôi mắt cậu nhuốm âm trầm, u ám một mảnh, lộ ra hàn ý làm người ta kinh hãi.
Trầm Tranh xưa nay chưa từng thấy Lục Vũ Ngang đối với mình lộ ra vẻ mặt như vậy, trong khoảng thời gian ngắn anh nhất thời ngây ngẩn cả người.
"Em không quản được sao?" Nghe thấy Lục Vũ Ngang cười lạnh một tiếng, tay đột nhiên dùng sức, Trầm Tranh liền không tự chủ được xoay người, cúi đầu muốn né tránh ánh mắt của cậu, "Ngược lại em thật muốn cho anh nhìn một chút, em đến cùng có thể quản hay không?"
Theo động tác của Lục Vũ Ngang, cả người Trầm Tranh liền bị ép chặt chẽ lên cửa, lưng quay về phía cậu.
Tư thế như vậy không hiểu tại sao lại làm cho Trầm Tranh cảm nhận được một trận không an toàn, anh đang muốn dãy giụa, cũng không muốn lúc này, một luồng xúc cảm ướt át từ sau lưng truyền đến.
Hiểu được Lục Vũ Ngang đang làm cái gì, Trầm Tranh trong đầu liền như muốn nổ tung.
"Lục Vũ Ngang! Em đang làm gì! Mau thả anh ra!"
Anh điên cuồng muốn phản kháng, nhưng hiển nhiên muốn so sức mạnh của anh với Lục Vũ Ngang căn bản không có cửa.
Một giây sau anh liền cảm giác rõ ràng hành động của Lục Vũ Ngang ở phía sau anh càng tăng thêm cường độ, cảm giác nhói đau cùng tê dại rất nhanh truyền đến như thủy triều dồn dập.
Lục Vũ Ngang cơ hồ còn cảm thấy như vậy không đủ, xong một chỗ liền bắt đầu làm chỗ bên cạnh.
Cảm xúc ấm áp cùng bá đạo truyền khắp trên lưng không ngừng lan ra khắp nơi, phảng phất như muốn nếm qua từng tấc da thịt trên lưng Trầm Tranh, như khơi gợi một đóm lửa đốt cả người Trầm Tranh gần như muốn bỏng.
Mãi đến khi đem toàn bộ lưng của Trầm Tranh xâm lược qua một lần, Lục Vũ Ngang rốt cuộc mới đem động tác của chính mình dừng lại. Cậu cúi đầu thỏa mãn mà ngắm nhìn thành phẩm.
Mà Trầm Tranh lúc này thực như vừa tỉnh khỏi giấc chiêm bao.
Anh đột nhiên đẩy Lục Vũ Ngang ra cũng không vội vàng rời khỏi phòng mà là hoảng loạn chạy vào WC.
Anh nhanh chóng xoay người lại soi gương, anh cuối cùng mới nhìn được hoàn toàn cảnh tượng trên lưng mình: "Lục Vũ Ngang, tên nhóc đáng chết này, em đến cùng là đang làm gì!"
Chỉ thấy trong gương tấm lưng trắng nõn của Trầm Tranh đã nhiễm từng mảng dấu vết đỏ hồng.
Trầm Tranh mặc dù đối với tình sự không quá quen thuộc nhưng mà là một người trưởng thành anh đương nhiên liếc mắt đã nhìn ra được đây là dấu hôn.
Chính là kiệt tác của Lục Vũ Ngang vừa nãy.
Chỉ thấy dấu vết màu đỏ ái muội kia trải rộng khắp lưng Trầm Tranh, chỉ cần là người tinh tường liền nhìn ra được sự tình.
Trầm Tranh thật sự tức muốn ngất đi rồi!
"Lục Vũ Ngang!" Anh xoay người, cả giận nói: "Em có phải là cố ý!"
Đúng vậy.
Trầm Tranh chính là xác định, Lục Vũ Ngang nhất định cố ý.
Cố ý ở trên lưng anh lưu lại một loạt dấu vết xấu hổ này, chính là vì biết da mặt anh trước giờ đều mỏng, trên lưng có dấu hôn nhất định sẽ không thể để trần nửa người trên đi ra ngoài.

Trầm Tranh mới vừa rồi còn nói Lục Vũ Ngang không có tư cách quan tâm anh muốn mặc cái gì, nhưng giờ anh mới nhận thức được mình sai rồi, Lục Vũ Ngang luôn có biện pháp để mà quản anh.
Không chỉ như vậy, đối mặt với Trầm Tranh đang phẫn nộ chất vấn, Lục Vũ Ngang thậm chí còn không có một chút ý tứ chột dạ.
"Đúng vậy anh" Cậu thản nhiên đi tới cửa WC, nghiêng người dựa vào thành cửa, thỏa mãn nhìn dấu vết trên lưng Trầm Tranh, "Em chính là cố ý".
"Em..."
Trầm Tranh đang muốn phát hỏa, cũng không muôn lúc này điện thoại lại đổ chuông. Nhìn thấy tên hiện là Tiểu Tôn anh chỉ có thể mạnh mẽ trừng mắt với Lục Vũ Ngang, sau đó tiếp điện thoại.
"Này bác sĩ Trầm, anh có xuống không nha!" điện thoại vừa kết nối, giọng Tiểu Tôn từ trong điện thoại vang vang truyền ra, "Chúng tôi vẫn còn đang chờ anh cùng đi bơi đây!"
Trầm Tranh gian nan vừa liếc nhìn chính mình ở trong gương, trong lòng tuy có ngàn vạn không cam tâm nhưng vẫn chỉ có thể cắn răng mở miệng: "Thật là... Tiểu Tôn thân thể tôi đột nhiên không được thoải mái, có thể sẽ không đi bơi".
Tuy rằng Trầm Tranh không quan tâm để cho Lục Vũ Ngang thực hiện được mưu kế thế nhưng căn bản anh cũng không có cách nào.
Trên lưng nhiều dấu vết như vậy, anh cũng không thể nào đi bơi được.
"Cái gì?" Giọng Tiểu Tôn trong điện thoại đầy tiếc rẻ, "Hiếm khi mới được đi du lịch a, anh có chỗ nào không khỏe, có cần đi bệnh viện một chuyến không?"
"Không cần đâu, chỉ là bụng có chút không khỏe, tôi uống thuốc nghỉ ngơi một chút là tốt rồi".
"Được vậy chúng tôi đi chơi đây". Thần kinh Tiểu Tôn thô nên không phát hiện ra dị dạng, "Nếu anh có cảm thấy chán có thể đi bộ ra sau núi nhìn một chút, ở đó có khu vực để cầu nguyện, không có chuyện gì thì đến đó giết thời gian".
"Được rồi, tôi biết rồi, cảm ơn cô, mọi người đi chơi vui vẻ".
Trầm Tranh cúp điện thoại, ngẩng đầu lên liền nhìn thấy vẻ mặt tựa tiếu phi tiếu của Lục Vũ Ngang.
"Anh thật ngoan". Lục Vũ Ngang cười khẽ mở miệng, "Nếu như sớm một chút nghe lời vậy thì tốt hơn rồi".
Lục Vũ Ngang nói câu này mang theo ý đùa nghịch, thế nhưng Trầm Tranh nghe vào tai lại không giống vậy, sắc mặt triệt để trầm xuống, nổi giận.
"Lục Vũ Ngang, em đến cùng là quậy đủ chưa". Anh bỗng nhiên ngẩng đầu lạnh lùng mở miệng, "Em hết lần này đến lần khác trêu đùa anh thú vị lắm sao!"
Trầm Tranh thực sự là vô cùng tức giận.
Sự viếc tối hôm qua trong phòng tắm đã làm anh xấu hỏ đến không cách nào đối mặt Lục Vũ Ngang, cũng không muốn tên nhóc này lại được nước lấn tới, hôm nay lại đối với anh càn rỡ như vậy.
Một loạt hành vi như vậy, ngoại trừ là Luc Vũ Ngang đang cố ý trêu chọc mình, Trầm Tranh không thể nghĩ ra lí do nào khác.
Mà Lục Vũ Ngang sau khi nghe hết lời này của Trầm Tranh trong nháy mắt nụ cười trên môi liền đông lại.
"Trêu đùa anh?!" Cậu mở miệng, thanh âm không nghe ra được tâm tình:
"Anh cảm thấy em làm như vậy là bởi vì muốn trêu đùa anh?"
"Không phải vậy sao?" Trầm Tranh lạnh lùng mở miệng, "Em không phải biết được tính hướng của anh liền cảm thấy rất thú vị, vì vậy mà năm lần bảy lượt trêu chọc anh?"
Lúc này Trầm Tranh chính là cực kì hối hận.
Hối hận vì không cố gắng che dấu bản thân mình tốt hơn, không để cho Lục Vũ Ngang biết.
Khả năng tiểu Ngang ở độ tuổi này, đối với tính hướng mới mẻ như vậy không khỏi cảm thấy thú vị, mới luôn tìm cách đùa giỡn với anh, chính là muốn nhìn xem phản ứng của anh.
Thế nhưng Lục Vũ Ngang không biết, những việc này đối với anh thật sự là một loại nhục nhã trắng trợn.
Trầm Tranh càng nghĩ càng thấy trong lòng phiền muộn khó chịu, nhìn Lục Vũ Ngang trước mặt càng cảm thấy vô cùng buồn bực. Anh thẳng thắn tròng vào áo thun ngắn tay treo bên cạnh cùng quần thể thao, sau đó đẩy Lục Vũ Ngang sang một bên, không chút do dự đi ra ngoài.
"Chờ đã, anh!"
Lục Vũ Ngang đứng sựng tại chỗ, tay vẫn còn giơ trên không trung, trơ mắt nhìn cửa phòng mở ra rồi nhanh chóng đóng lại.
Cả căn phòng trong nháy mắt rơi vào trầm lặng.
Lục Vũ Ngang ngơ ngác nhìn khoảng không trong tay, thất thần một lúc lâu rốt cuộc mới bỏ tay xuống, môi mỏng nâng lên độ cong tự giễu.
"Trêu đùa anh sao?" Cậu cúi đầu, tóc mái lòa xòa rủ xuống trước trán, gần như che khuất con ngươi đang tràn đầy vẻ bất lực, "Anh... Đến bao giờ anh mới có thể hiểu được tâm ý của em đây..."
————————————————————
Tada chương này cũng siêu dài luôn lại vừa ngọt vừa có xíu xiu ngược nên mình ko nỡ tách chương lẻ ra.
Thật sự lên thấy lượt đọc tăng lên như động lực ngày mới cho mình vậy đoáaaaaa nên nếu được mn hãy cmt nữa nhen~
Yêu mn nhèo nhèoooo