Hạ Uyên Ngọc đau đớn vùng vẫy, cầu xin năm người đàn ông kia nhưng nhận lại chỉ là sự thờ ơ của bọn họ. Ả điên cuồng rên rỉ vì bên dưới đã ngứa ngáy đến phát điên lên. Tay ả bị chói chặt trên đầu giường khiến ả không thể nào tự thoả mãn chính mình. Ả cọ xát hai chân vào nhau nhưng lại bị 5 người đàn ông kia cột chặt chân xuống giường, bọn họ tìm mọi cách để ả không thể tự thoả mãn.
- Các người mau giúp tôi… cứu tôi… đừng nghe con nhỏ ác độc đó…
- Xin lỗi, chúng tôi làm vì tiền, không phải vì nhân tịn!
- Nói đi… con nhỏ đó trả các người bao nhiêu… tôi sẽ trả gấp đôi nhỏ đó.
- Buồn cười thật, Hạ gia các người sắp phá sản đến nơi lại đòi so sánh với nhị phu nhân họ Trình? Chúng tôi không ngu để bị cô lừa đâu!
Hạ Uyên Ngọc nắm chặt hai bàn tay lại, ả nghiến chặt răng, ánh mắt hằn lên tia lửa hận. Ả thề trong lòng sẽ phải trả hết nỗi nhục nhã này cho Lục Uyển Kỳ.
Nền nhạc sập sình trong không khí sôi nổi, Hạo Lạc ngồi trong phòng VIP với trạng thái lo lắng liên tục gọi cho cô. Bị mất liên lạc khiến trong người anh như lửa đốt. Dự chạy đi tìm cô thì một bóng dáng nữ bước vào lên tiếng.
- Tôi có thể uống cùng anh chứ?
- Cút đi!
Anh đứng dậy cầm áo khoác thì nữ nhân kia kéo anh lại, đẩy anh xuống ghế rồi leo lên người anh một cách tự nhiên.
- Babe, anh chạy đi đâu vậy?
Bất giác khóe môi anh cong lên, hơi thở cũng trở nên nhẹ nhàng hơn hẳn, bàn tay to lớn vòng qua eo nữ nhân kéo sát lại phía mình.
- Em rốt cuộc là đã chạy đi đâu?
- Chạy vào tim anh!
Hạo Lạc bật cười nhướn người lên hôn vào môi cô. Uyển Kỳ nhanh chóng đáp lại cùng anh dây dư. Không khí này thật sự thích hợp cho những sự cuồng nhiệt không lối thoát. Chiếc váy hai dây hở vai để lộ xương quay xanh quyến rũ, là một lợi thế để anh đắm chìm vào mùi cơ thể tuyệt dịu của cô. Uyển Kỳ đẩy đầu anh ra khỏi hõm cổ mình, ghé qua tai anh thì thầm.
- Đêm nay, em muốn…
- Để sau đi, bây giờ nên cho dạ dày em no đã!
Uyển Kỳ bật cười đứng dậy khỏi lòng anh. Cô khoác tay anh rời khỏi quan bar. Hạo Lạc mau chóng lái xe tới một nhà hàng gần đó. Uyển Kỳ gọi vài món rồi nhìn anh.
- Ông xã, anh dạo gần đây không giấu em chuyện gì chứ?
Hạo Lạc gật gù bóc vỏ vài con tôm bỏ vào chén cô. Đôi mắt dịu dàng chứa đầy yêu thương nhìn cô cùng nụ cười hạnh phúc.
- Anh làm gì có chuyện giấu em chứ?
- Vậy chuyện Uyên Ngọc thì sao?
Anh bỗng nhiên dừng hẳn mọi động tác lại đưa đôi mắt lên nhìn cô. Uyển Kỳ nhíu mày chờ anh lên tiếng. Hạo Lạc thở dài đút cho cô một miếng bít tết anh vừa cắt xong.
- Anh không muốn em phải lo lắng hay suy nghĩ. Anh biết từ ngày Hạ gia xuất hiện lại trong cuộc đời em, em đã mệt mỏi cỡ nào. Anh không muốn có bất kỳ tổn thương nào nhắm vào em nữa.
- Đồ ngốc, vậy anh có biết hôm nay anh một chút nữa sẽ phải lên giường với người khác không hả?
Hạo Lạc nhíu mày liền nghe cô kể lại toàn bộ câu chuyện. Anh bật cười xoa đầu cô.
- Anh sao có thể uống rượu chứa thuốc? Em quên anh là một bác sĩ giỏi sao?
- Anh chỉ giỏi cái miệng thôi!
Hạo Lạc bật cười tiếp tục đút cho cô ăn. Uyển Kỳ dĩ nhiên là vui vẻ há miệng ăn hết. Chỉ là cô không biết, ánh mắt của Trình Hạo Lạc đã hiện lên tia tức giận, trong lòng chính là muốn Hạ gia không còn đường để sống.
Trở về nhà, vừa vào phòng Uyển Kỳ đã lập tức quay người ôm lấy cổ anh, cuồng nhiệt cuốn anh vào nụ hôn sâu. Hạo Lạc mau chóng phối hợp, bàn tay đã lần xuống eo siết chặt lấy cơ thể nhỏ bé. Nụ hôn triền miên kéo dài đến khi cả hai ngã xuống giường. Uyển Kỳ khẽ cười cầm lấy tay anh đặt lên bộ ngực của mình.
- Phục vụ em đi ông xã!
Trong đêm tối, cả hai cứ vậy chìm vào khoái cảm mà đối phương mang lại. Sự hòa quyện và kích thích khiến họ càng say đắm đối phương. Tình yêu cho dù có đẹp vẫn phải đi cùng với tình dục. Nơi mà cả thể xác và tâm hồn cùng hòa quyện.
- Ông xã… em yêu anh…
Hạo Lạc khẽ cười cúi xuống hôn lên môi cô. Sự ngọt ngào của đối phương khiến họ không thể tách rời mà dây dư môi lưỡi. Cô đánh lên lưng anh bắt đầu mếu máo.
- Anh không nói yêu em à?
Hạo Lạc khẽ cười đặt vật nóng vào lối nhỏ bắt đầu luân chuyển.
- Anh yêu em, để anh chứng minh thêm nhé!
- Ưm… đồ xấu xa…
Sau những hoan ái, Uyển Kỳ nằm trong lòng anh ngủ ngon lành. Trình Hạo Lạc lại không thể vào giấc khi cứ mãi nghĩ đến những gì mà Hạ gia làm bấy lâu nay. Anh chỉ sợ nếu bản thân còn mềm lòng, không dứt khoát thì người chịu tổn thương là vợ và con anh. Bọn người đó quá xấu xa, anh sợ khi mình mất cảnh giác sẽ khiến cho ý đồ của bọn họ được toại nguyện