Ngày nghỉ nào rồi cũng phải kết thúc, một tuần mới lại bắt đầu mở ra. Uyển Kỳ uể oải lăn tròn trên giường, giương đôi mắt cún con lên nhìn Hạo Lạc.
- Anh à… em muốn ngủ. Hay là em ở nhà, ông xã bao nuôi em nhá!
Hạo Lạc đứng trước gương chỉnh tề lại áo sơ mi trên người mình. Nghe cô vợ nhỏ làm nũng lại bật cười cúi xuống nhìn cô.
- Được, vậy phu nhân của anh ngủ tiếp đi. Anh đi làm kiếm tiền nuôi vợ!
- Aaa, anh phải dứt khoát không lo cho em để em còn có động lực đi làm chứ.
Uyển Kỳ đứng dậy ngán ngẩm đi làm vệ sinh cá nhân. Hạo Lạc khẽ cười rồi bước rời khỏi phòng. Anh bước qua phòng Bảo Bảo, thấy nhóc con đã chỉnh tề đồng phục tới trường liền giơ ngón cái lên khen thưởng.
- Đúng là con trai của ta.
Anh cúi người bế Bảo Bảo xuống nhà chờ cô. Bữa sáng đã được làm sẵn, ăn uống xong xuôi sẽ lại tràn trề năng lượng để đón chào tuần mới.
Hạo Lạc sau khi đưa con đến trường và vợ tới Trạch thị thì cũng ngay lập tức tới bệnh viện. Vừa ngồi xuống bàn làm việc, anh đã lập tức tìm đến hồ sơ bệnh án, chăm chú ngồi xem từng phác đồ điều trị bệnh cho các bệnh nhân của mình. Bất giác cánh cửa phòng bật mở, nữ y tá hốt hoảng chạy vào báo cáo tình hình với anh.
- Bác sĩ Trình, một nam thanh niên bị tai nạn giao thông đã được đưa tới đây ạ.
Hạo Lạc vội vã đứng dậy rời khỏi phòng, vừa đi vừa lắng nghe tình hình. Anh gật gù chạy nhanh về phòng cấp cứu.
- Gọi bác sĩ Trương xuống gấp cho tôi!
- Dạ vâng.
Bệnh nhân được đẩy vào trong, Hạo Lạc mau chóng xem xét và nhìn bác sĩ Trương gật đầu để đưa cuộc phẫu thuật tiến hành một cách sớm nhất. Bác sĩ Trương nhìn anh báo cáo chút tình hình.
- Cậu ta được chẩn đoán nhiễm HIV, trong quá trình phẫu thuật lưu ý các y bác sĩ cẩn thận!. Cập 𝒏hậ𝒕 𝒕𝗋u𝓎ệ𝒏 𝒏ha𝒏h 𝒕ại ⩵ 𝗧𝖱ÙM𝗧𝖱 UYỆ𝗡.𝐕𝒏 ⩵
Hạo Lạc gật đầu, cuộc phẫu thuật bắt đầu tiến hành. Nhịp tim của bệnh nhân đang dần yếu đi khiến các bác sĩ lo lắng. Hạo Lạc chăm chú cẩn thận xem từng cơ quan bộ phận trong cơ thể.
- Đừng lo lắng, đưa kéo cho tôi!
Phần bụng của bệnh nhân đã bị tổn thương rất nghiêm trọng. Theo suy đoán của anh thì người này chỉ mới nhiễm HIV vì thế mà các cơ quan vẫn chưa có dấu hiệu suy yếu.
- Y tá Kim, mau giúp tôi giữ phần này.
Nữ y tá bước lại giúp anh giữ lấy phần ruột bệnh nhân. Hạo Lạc cùng bác sĩ Trương nhìn nhau khẽ gật đầu hiểu ý bắt đầu đi vào phẫu thuật. Anh đưa kéo thành thục cắt bỏ các phần bị dập của bệnh nhân. Nhưng rồi nữ y tá Kim lại bất ngờ giật kéo ra khiến một lượng máu phun lên bắn thẳng vào mặt Hạo Lạc. Bác sĩ Trương nhìn thấy nhanh chóng hoảng hốt.
- Bác sĩ Trình!
- Tiếp tục phẫu thuật!
- Nhưng mà…
- Hơi thở yếu, bắt đầu kích tim!
Trải qua những giờ đồng hồ vất vã, cuối cùng ca phẫu thuật cũng thành công. Bước ra ngoài trước sự cảm ơn của người nhà, cả bác sĩ Trương và anh cũng chỉ gật đầu.
- Đây là trách nhiệm của chúng tôi!
Bác sĩ Trương ngay lập tức kéo Hạo Lạc đi tới phòng mình, không ngừng trách móc anh vì tình huống nguy hiểm lúc nãy. Hạo Lạc bất lực ngồi nghe rồi lại thản nhiên.
- Không sao đâu, có bảo hộ mà.
- Cậu có biết HIV nguy hiểm thế nào không?
- Trong tình hình đó chúng ta có quyền lựa chọn sao?
- Cậu…
Sau hôm đó, bác sĩ Trương đã tính toán từng ngày một để có thể sớm làm xét nghiệm cho Hạo Lạc. Vừa đúng số ngày đã lập tức gọi Hạo Lạc xuống phòng mình và trực tiếp lấy máu tĩnh mạch để xét nghiệm cho anh.
- Thật là…
- Cậu biết HIV nguy hiểm mà còn không biết tự lo thân.
- Tôi biết rồi!
Hạo Lạc sau khi lấy máu xong liền đứng dậy quay trở về phòng. Hạ người xuống ghế, anh xoay xoay chiếc điện thoại trong tay. Nếu anh thật sự bị nhiễm, điều anh sợ nhất không phải là cái chết mà là… Uyển Kỳ và Bảo Bảo. Chuông điện thoại vang lên, Hạo Lạc nhìn tên danh bạ vợ yêu mà lòng bắt đầu quặn lại. Lấy lại bình tĩnh, anh bắt máy khẽ cười.
- Nhớ anh ư?
“Phải nha, người ta nhớ anh lắm đấy!"
- Em là u mê anh tới mức nào rồi?
“Chính là u mê không có lối thoát"
Hạo Lạc bật cười, nghe giọng cô khiến anh cũng vui vẻ và an tâm hơn một chút. Hít sâu một hơi, Hạo Lạc mới lên tiếng.
- Hôm nay anh không thể về được vì có ca phẫu thuật gấp. Ở nhà, hai mẹ con nhớ ăn uống đầy đủ và ngủ sớm nhé.
“Dạ, làm việc tốt nha chồng. Bye"
- Bye vợ yêu.
Tắt máy, anh sợ về nhà lại không dám đối mặt với cô. Hơn nữa, anh cũng chưa biết mình có thật sự bị nhiễm hay không. Chỉ sợ sẽ gây ảnh hương đến sức khỏe của cô và con.