Tử Nhân bước vào bếp nhìn cái cảnh trước mắt mà khuôn mặt đã hiện lên mười phần khinh bỉ. Tên Hạo Lạc nào đấy lúc trước còn tính xua đuổi người vợ của mình, bây giờ thì bám riết không buông. Chỉ khổ thân anh già vừa lo lắng nhưng cũng phải vờ bình tĩnh để trấn an cậu em nhỏ. Giờ thì hay rồi, cả việc cậu không bị bệnh cũng chẳng báo anh một tiếng để anh yên lòng.
Uyển Kỳ thấy Tử Nhân liền xấu hổ cúi gằm xuống còn Hạo Lạc lại liếc xéo lại anh mình. Tử Nhân vì tủi thân mà bĩu môi, vờ uất ức ôm lấy Phi Nhã cọ cọ chóp mũi vào cổ cô.
- Bà xã, em xem Hạo Lạc nó dám liếc anh kìa.
- Thôi nào, anh là trẻ con sao?
- Híc… em phải làm chủ cho anh! Anh là bị ức hiếp…
Hạo Lạc bên này cũng không chịu thua mà ôm lấy Uyển Kỳ. Giọng cũng đến chín phần nhõng nhẽo như con nít.
- Vợ à, anh hai ăn hiếp anh… là đổ lỗi cho anh chứ anh không có liếc…
- Nào, anh để yên em làm đồ ăn.
- Vợ… em yêu anh không… em phải tin anh… phải làm chủ cho anh…
Uyển Kỳ và Phi Nhã bị hai cái tên bên cạnh gây rối liền ghim con dao xuống thớt. Ánh mắt sắc lạnh của cả hai khiến hai tên to xác kia phải buông ra cầu hòa.
- Vợ… xin lỗi… em làm tiếp đi…
- Haha… Phi Nhã à… món này có vẻ ngon đó!
- ĐI RA NGOÀI!!!
Hạo Lạc và Tử Nhân vội vã chạy ra ngoài. Bà Trình đứng ở giữa nãy giờ cũng chỉ biết bật cười nhưng đổi là niềm vui vẻ. Người mẹ nào rồi cũng mong mỗi ngày những đứa con của mình sẽ hạnh phúc và vui vẻ. Dù có lớn bao nhiêu đi chăng nữa thì trong mắt mẹ các con vẫn nhỏ bé, vẫn là cả thế giới đối với mẹ.
Hai tên kia ra ngoài lại bắt đầu đấu đá, đổ lỗi cho nhau. Nhóc con Bảo Bảo ngồi với ông nội cũng phải lắc đầu ngao ngán.
- Ông nội à, hai người ba ba và bác hai thật hư.
- Phải, nhóc con của ông nội là ngoan nhất!
- …
Tối hôm ấy, tất cả mọi người đều quyết định ở lại Trình gia. Cả nhà quây quần lại làm ván bài mua vui. Tiền từ túi Tử Nhân cứ thế bay vào túi của Hạo Lạc. Phi Nhã cùng Uyển Kỳ ngồi bên cạnh gọt trái cây không thèm để ý đến những khuôn mặt nham nhở kia. Kết thúc những ván bài dài, Hạo Lạc nhếch môi cầm sắp tiền trên tay thích thú.
- Anh hai à, dở… quá dở…
- Là anh nhường chú thôi.
- Vậy sao? Thế cảm ơn anh nhé!. Truyện Đô Thị
Nói rồi anh kéo Uyển Kỳ lên lầu mặc kệ khuôn mặt đen sì của ông anh mình. Phi Nhã từ trong bếp đi ra bật cười đá đá vào người anh.
- Làm gì thất thần vậy? Thua thì thôi, khuôn mặt anh căng thẳng thế làm gì?
- Không phải đâu, vấn đề nó nằm ở chỗ Hạo Lạc sẽ cười nhạo anh. Anh sẽ bị tổn thương mất.
- Anh thật là, thôi mau lên phòng ngủ.
Tử Nhân không quan tâm việc kia nữa, tiến lại vòng tay qua người Phi Nhã ôm chặt lấy. Phi Nhã khẽ cười, nhướn người hôn lên môi anh. Nụ hôn nhẹ nhàng dây dư đến khi lưng Phi Nhã đã chạm xuống ghế sofa.
- Bà xã, anh yêu em.
- Được rồi, anh mau ngồi dậy đi. Lỡ ai xuống nhà thì sao?
- Thế lên phòng nhé?
- Không được, sẽ ảnh hưởng tới con.
- Nhưng anh muốn.
- Sau này sẽ bù cho anh, ngoan lên lầu thôi!
Tử Nhân ỉu xìu bước lên lầu. Đã hơn hai tháng anh không được đụng chạm. Sự khó chịu bức người này khiến anh không cam tâm. Phi Nhã nằm xuống giường ôm lấy anh từ sau khẽ thì thầm.
- Sao thế? Dỗi rồi à?
- Không, em ngủ đi.
- Đừng mà, anh không lo cho con sao?
Tử Nhân thở dài quay lại ôm lấy Phi Nhã vào lòng. Đặt lên trán cô một nụ hôn nhẹ. Phi Nhã bật cười ôm lấy anh.
- Sau này, nhất định sẽ bù đắp cho anh.
- Em hứa thì nhớ làm.
- Được, em hứa thì em sẽ làm!
Tử Nhân vui vẻ ôm chặt lấy cô. Bàn tay to lớn cũng đặt nhẹ lên chiếc bụng hơi nhô lên kia khẽ cười. Tuy bảo là không muốn có con nhưng cảm nhận được sinh linh trong bụng vợ mỗi ngày một lớn dần. Tử Nhân cũng vô cùng hạnh phúc và nôn cái ngày mình được trở thành cha.
- Con yêu, để yên cho mẹ ngủ nhé.
- Haha anh thật là, con sao có thể hiểu chứ?
- Thế là em không biết rồi, anh có siêu nặng lực đấy!