Bác Sĩ Từ, Không Chạy Thoát Được Đâu

Chương 37: Phó thác



Lâm Thiên Khang và Từ Nguyệt thức dậy khi đã quá trưa, mặt trời đã lên tới đỉnh. Anh ôm cô ngủ từ phía sau, cảm nhận tấm lưng trần mịn màng áp sắt vào da thịt.

“Từ Nguyệt, mau dậy thôi em.”

“Ưmmm…tí nữa.”

“Đã trưa rồi, dậy ăn uống rồi còn về gặp ông nội.”

“5 phút nữa đi mà.”

“Ông nội em gọi điện sắp cháy máy rồi đấy.”

“Ơ…”

Cô lập tức ngồi bật dậy nhưng vì quá đột ngột nên cảm giác đau đớn từ phía dưới nhói lên.

“A…”

Từ Nguyệt nhăn mặt, một tay đỡ phía sau, tay còn lại vớ lấy điện thoại.

Lâm Thiên Khang chứng kiến mà không khỏi thích thú, mắt đầy dục vọng nhìn từ trên xuống dưới. Cô như cảm nhận dưới ánh mắt không mấy sạch sẽ ngay lập tức định hình lại kéo cái chăn che người lại.

“Alo, con nghe đây ông nội.”

“Tiểu Nguyệt, tin tức trên báo là sao? Cậu không có gì nói với tớ à?”

“Ủa? Chu Vân?”

“Điện thoại tớ vừa hỏng rồi nên lấy tạm điện thoại ông.”

“À…”

“Đừng có mà à mau giải thích ngay với tớ.”

“1 tiếng nữa tớ sẽ về.”

“NHỚ VỀ GIẢI THÍCH RÕ CHO TỚ!”

Chu Vân gằn giọng nói từng chữ rồi tắt máy.

“Thiên Khang, đừng.”

Trong lúc cô nghe điện thoại, liên tục có người ôm ấp, vuốt ve từ sau lưng, thỉnh thoảng lại đặt bờ môi lành lạnh hôn khắp cơ thể cô đè lên những dấu hôn đỏ sau cuộc ân ái tối qua.

“Chúng ta mau chuẩn bị thôi, đưa em về nhà.”

“Vâng.”

Từ Nguyệt quay người định đứng dậy xuống giường thì lại ngã ra phía sau may có Lâm Thiên Khang đỡ giúp.

“Anh bế em vào phòng tắm nhé?”

Cô đỏ mặt gật đầu, cô đâu ngờ đêm qua mình và cô mãnh liệt vậy khiến hôm nay cô chẳng thể đi nổi.

30 phút sau khi đã chuẩn bị tươm tất thì Lâm Thiên Khang đưa cô đi ăn sáng ở gần đó rồi lái xe đưa cô về nhà ông nội.

Cả đoạn đường đi gần 1 tiếng, tay của cả hai người đều không rời nhau.

Từ Nguyệt nhìn mà thấy ấm áp từ tận đáy lòng, chưa bao giờ cô nghĩ anh sẽ yêu thương mình đến vậy, chưa bao giờ cô nghĩ được mình sẽ được bởi yêu một người đàn ông mà ai trên thế giới cũng thèm muốn… Tất cả sự dịu dàng anh đều dành cho cô, chỉ có cô là được chứng kiến nó.

“Nguyệt Nguyệt, đừng nhìn anh chằm chằm nữa. Em cứ vậy anh không lái xe được.”

“A, em xin lỗi.”

“Nay anh đẹp trai quá nên nhìn à?”

Lâm Thiên Khang nổi hứng nói đùa một câu nhưng phản ứng của cô lại khiến anh không ngờ tới, rốt cuộc người ngại ngùng là anh.

“Vâng, hôm nay anh đẹp trai thật.”

Dù sống trên đời được khen đẹp trai bao nhiêu lần đi nữa thì làm gì có ai hiểu được người mình yêu nói mình như thế. Lâm Thiên Khang cũng là lần đầu yêu nhưng về tuổi thì anh cũng đã già dặn vậy mà giờ đây lại bị một cô nhóc này làm cứng họng.

Lâm Thiên Khang khẽ hắng giọng, giả vờ bình tĩnh coi như không có gì xảy ra.

Nhìn ra được biểu cảm đầy hài hước của anh, Từ Nguyệt bật cười.

“Em đừng có cười nữa, để yên anh lái xe.”

“Vâng, vângggg.”

Cô nhóc này vậy mà lại dám cười nhạo anh. Già rồi còn vậy quê chết đi được.

“Tranh thủ nhắm mắt nghỉ ngơi tí đi đừng có nghịch ngợm nữa.”

Từ Nguyệt gật gật cái đầu nhỏ rồi tựa lưng vào ghế nhắm mắt. Cô chỉ tính chợp mắt tí thôi nhưng ai ngờ lại ngủ quên trên xe mất khi cô tỉnh lại thì anh và cô đã đến trước cửa nhà, áo khoác của anh thì đang được đắp trên người mình.

“Ngủ ngon không em?”

“Sao anh không kêu em dậy?”

“Có gấp đâu mà. Chúng ta đi thôi.”

“Dạ.”

…----------------…

“Chu Vân à thôi mà, tớ xin lỗi.”

“Đừng giận tớ nữa mà.”

Chu Vân bĩu môi, khoanh tay giận dỗi chả thèm nhìn Từ Nguyệt. Hai cô gái đang ngồi dỗ dành nhau ở sân sau nhà còn Lâm Thiên Khang đang uống trà với Từ Lâm Du ở sân trước.

“Cậu chắc chắn chưa?”

“Vâng, cháu chắc thưa ông.”

Từ Lâm Du cầm lấy chén trà, nhấp một ngụm nhìn xa xăm, ánh mắt như có nhiều điều muốn nói.

“Cậu biết con bé rất quan trọng với ta đúng chứ?”

Ông dừng lại một lát rồi lại tiếp tục nói.

“Ta đã nuôi con bé từ nhỏ cho đến tận bây giờ, ngày con gái ta mất con bé ôm xác mẹ nó mà gào khóc, dù còn bé nhưng Từ Nguyệt rất hiểu chuyện. Nguyệt Nguyệt chưa bao giờ đòi hỏi ông cái gì hay ta giúp đỡ, con bé tự mình đi học, tự giành học bổng đề trả học phí và cũng tự mình thi đua công bằng với những bác sĩ trong bệnh viện.”

Từ Lâm Du lại nhấp một chút trà rồi đặt trở lại bàn.

Giọng ông trầm thấp nói tiếp.

“Lâm Thiên Khang, giới của cậu có nhiều rủi ro. Nếu cậu tự tin mình bảo vệ được con bé thì hẵng nói như thế.”

Không còn là ánh mắt nhiều suy tư, ánh mắt của ông dần trở nên nghiêm túc nhìn Lâm Thiên Khang, chờ đợi câu trả lời của cậu.

Anh nhìn Từ Lâm Du với sự kiên định, cất giọng nói.

“Giới cháu có nhiều nguy hiểm cháu biết, cháu cũng đã lui về ở ẩn một thời gian, mọi chuyện đều do người dưới trướng giải quyết. Chuyện lần trước là sơ suất của cháu, sau này sẽ không có nữa. Mong ông cứ giao Từ Nguyệt cho cháu.”

Nghe anh nói, ông Từ cũng không nói gì nữa chỉ khẽ gật đầu.

Ông hiểu Lâm Thiên Khang là người như thế nào, mắt nhìn người ông cũng rất tốt. Vốn dĩ ông đã ưng người cháu rể này từ lâu nhưng để mọi chuyện tự nhiên thì ông để Từ Nguyệt và Lâm Thiên Khang tự tiến triển.

Lâm Thiên Khang coi vậy chứ so với ông cũng chỉ là một đứa trẻ thôi, làm sau một người lớn không nhìn thấu được cơ chứ. Từ buổi tiệc ngày hôm đó, ông đã nhìn thấu rồi.